Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 9




Editor: hoada

Sáng hôm sau, Tô Khê Nguyệt dậy thật sớm liền đi tới Vi Lạc Các.

“Muội muội, hôm nay có tụ hội ở vườn Mai Trúc, muội và ta cùng đi chứ?” Tô Khê Nguyệt thân thiết lôi kéo tay Tô Khanh Lạc, nghiễm nhiên là bộ dáng một đôi tỷ muội thân thiết.

“Tỷ tỷ, thân thể của muội chưa có hồi phục hoàn toàn, hơn nữa, ngươi cũng biết, thường ngày ta không thích tham gia tụ hội, cho nên hay là muội muội vẫn không nên đi.” Tô Khanh Lạc làm ra vẻ khổ sở.

Tô Khê Nguyệt nghe vậy không khỏi có chút gấp gáp, nếu Tô Khanh Lạc không đi, thì làm sao kế hoạch của mình và mẫu thân thực hiện được!

“Chuyện này là muội muội sai lầm rồi, mọi người đều nói, nếu ngã bệnh muốn chóng khỏi thì nên ra ngoài mới tốt. Muội muội hãy đi theo tỷ tỷ đi, chủ yếu là để giải sầu.” Tô Khê Nguyệt nũng nịu quơ quơ tay ra trước mặt Tô Khanh Lạc.

Bởi vì Tô Khê Nguyệt tìm mọi cách thỉnh cầu, Tô Khanh Lạc không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.

“Vậy thì tốt, vậy thì muội muội nhanh lên một chút, lát nữa chúng ta cùng đi!” Đạt được mục đích, Tô Khê Nguyệt vui vẻ rời đi.

“Tiểu thư, theo như nô tỳ thấy, đại tiểu thư khác thường như vậy, mời tiểu thư đi ra ngoài khẳng định không có chuyện gì tốt! Hay là tiểu thư vẫn không nên đi thì hơn.” Cẩn Nhi có chút bận tâm khuyên nhủ. ddlqdTừ lần trước sau khi nghe được đại tiểu thư muốn hại tiểu thư, Cẩn Nhi vẫn không yên lòng.

“Ta sẽ không sao đâu, ngươi không cần lo lắng, ngươi cũng nhìn ra mục đích của nàng ta thì sao ta có thể không nhìn ra được chứ? Trốn được hôm nay nhưng không trốn khỏi ngày mai, đến lúc đó chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được rồi.” Tô Khanh Lạc cho Cẩn Nhi một ánh mắt yên tâm rồi thay trang phục đi ra khỏi cửa.

Ngoài cửa Tô phủ.

Đang chờ ở bên cạnh xe ngựa, Tô Khê Nguyệt thấy Tô Khanh Lạc chậm rãi đi tới thì hai mắt tỏa sáng, trong nháy mắt lại chuyển thành ganh tỵ không giấu được. Lúc nào thì tiểu tiện nhân Tô Khanh Lạc trở nên xinh đẹp như vậy, thật hối hận trước kia không có diệt trừ nàng!

Hôm nay Tô Khanh Lạc mặc một bộ màu xanh dương nhạt, quần dài là gấm Lưu Vân, quần áo màu xanh nhạt càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Tô Khanh Lạc, trông giống như thủy tinh linh, cả người càng có vẻ hoạt bát đáng yêu. Đôi mắt phượng trời sinh vốn minh diễm càng quyến rũ động lòng người hơn. Hai loại khí chất bất đồng thế nhưng kết hợp trên người Tô Khanh Lạc lại làm nàng tăng thêm lực hấp dẫn.

“Đã khiến tỷ tỷ phải đợi lâu.” Tô Khanh Lạc dịu dàng cười một tiếng, ra vẻ muội muội cực kì đáng yêu.

“Ta cũng mới ra thôi, có muội muội đi cùng ta đã rất vui vẻ rồi, chúng ta mau lên xe ngựa thôi.” Mặc dù trong lòng đã thiên đao vạn quả Tô Khanh Lạc nhưng bề ngoài Tô Khê Nguyệt vẫn là một bộ dạng tỷ tỷ tốt yêu thương muội muội. Hừ, hi vọng lát nữa ngươi còn có thể cười được như thế.

Hai người một trước một sau lên xe ngựa, Cẩn Nhi và Hỉ Nhi cũng cùng ngồi chung ở phía sau xe ngựa.

Dọc theo đường đi, Tô Khanh Lạc cầm một cuốn sách lên yên lặng lật ra xem, cũng không có ý tứ nói chuyện với Tô Khê Nguyệt. Mà đầu óc Tô Khê Nguyệt đều đang suy nghĩ về kế hoạch hôm nay, lại càng không có ý định nói chuyện phiếm với Tô Khanh Lạc. Hai người không ai quấy rầy ai, một lúc sau thì xe ngựa đến vườn Mai Trúc.

Lúc này bên trong vườn Mai Trúc đã có một đám tiểu thư đã sớm đến. Thấy hai người Tô Khê Nguyệt, mọi người đều rất sửng sốt. Họ đương nhiên nhận ra Tô Khê Nguyệt, nhưng lại không biết người đi sau Tô Khê Nguyệt là tiểu thư nhà nào lại xinh đẹp như vậy, người này ngày thường chưa từng gặp.

Tô Khê Nguyệt mỉm cười chào hỏi mọi người, tuy nàng chỉ là tiểu thư thứ xuất của Tô phủ, mà đến tham dự tụ hội đa phần đều là dòng chính nữ của các phủ, rất nhiều tiểu thư dòng nữ chính xem thường ddlqdthân phận nàng. Nhưng dáng vẻ ngày thường của Tô Khê Nguyệt đều là ôn nhu khiêm tốn, nên các tiểu thư khác cũng nguyện ý đến kết thân với nàng.

Tô Khê Nguyệt kéo Tô Khanh Lạc đến trước mặt mọi người rồi giới thiệu: “Mấy tỷ muội ở đây chắc còn chưa biết, đây là nhị muội của ta. Thường ngày nhị muội chỉ thích thanh tịnh, không quá thích những buổi tụ hội, hôm nay là bị ta năn nỉ lắm mới đến đây đấy.”

Các tiểu thư ở đây vừa nghe vậy thì có chút mất hứng. Vì thích thanh tịnh nên không thích những buổi tụ hội, đây là chê chúng ta ồn ào sao? Trong số các tiểu thư ở đây vốn có chút ganh tỵ với dung mạo Tô Khanh Lạc, giờ phút này càng nhìn Tô Khanh Lạc không vừa mắt.

Tô Khanh Lạc thu hết vẻ mặt của mấy người kia vào mắt, khá lắm Tô Khê Nguyệt, chỉ nói mấy câu đơn giản mà làm cho người khác sinh ra oán hận mình, cũng không lộ vẻ sơn bất lộ thủy, thật là một cao thủ.

Trên mặt khẽ mỉm cười: “Vẫn là tỷ tỷ thương yêu muội muội, biết thân thể muội muội không tốt không thể đi loạn, ngày thường cũng hay thay mặt muội muội xuất hiện. Hôm nay thấy dung nhan các tỷ muội ở đây chim sa cá lặn, muội muội thật sự rất hâm mộ tỷ tỷ có thể có phúc khí như vậy, lại có thể giao hảo với nhiều tỷ muội có tài có mạo như vậy.”

Khi nghe Tô Khanh Lạc nói, sắc mặt mọi người tốt hơn nhiều, có chút hiểu liền có chút khinh thường nhìn Tô Khê Nguyệt. Thân thể người ta yếu đuối không thể đến mà ngươi còn cứng rắn kéo người đến đây, một thứ nữ ngồi chỗ ngồi của dòng chính nữ không nói, thiếu chút nữa còn khiến mọi người hiểu lầm Tô nhị tiểu thư. Thật không biết người tỷ tỷ này vô tâm hay vẫn cố tình nữa.

Thấy mọi người nhìn mình có vẻ không thích, thật lâu Tô Khê Nguyệt mới phản ứng kịp. Khi nào thì Tô Khanh Lạc lợi hại như thế rồi, mới nói mấy câu liền làm cho mọi người chuyển hướng tức giận sang mình.

Tô Khê Nguyệt có chút xấu hổ cười cười, mở miệng nói: “Không biết hôm nay có hoạt động gì vậy?”

Mọi người ồn ào thảo luận kế hoạch hôm nay, lúc này mới dời lực chú ý đi. Tô Khê Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mấy tiểu thư đề nghị làm thơ, Tô Khanh Lạc làm một bài không tệ nhưng cũng ứng phó rất xuất sắc.

“Nha, hoa tai của ra rơi ở đâu rồi?” Tô Khê Nguyệt đột nhiên kêu lên sợ hãi, mọi người chú ý nhìn lại thì chỉ thấy trên một bên tai nàng chỉ còn lại một hoa tai phỉ thúy, bên tai kia thì không có gì.

“Ai nha, đây chính là quà sinh nhật phụ thân tặng cho ta, sao có thể mất được?” Tô Khê Nguyệt có vẻ như rất nóng nảy nói.

“Tiểu thư, đừng có gấp gáp, nô tỳ lập tức đi tìm ngay. Cẩn Nhi muội muội, người đi cùng ta chứ, nhiều người cũng có thể tìm nhanh hơn.” Hỉ Nhi xoay người lại nói với Cẩn Nhi.

“Cái này…” Cẩn Nhi rất là không tình nguyện, cô lo lắng nếu không có mình ở đây, nếu xảy ra chuyện gì tiểu thư cũng không có trợ thủ. Vì vậy giương mắt nhìn về phía Tô Khanh Lạc, hỏi thăm ý tứ của Tô ddlqdKhanh Lạc.

Tô Khanh Lạc đưa cho Cẩn Nhi một ánh mắt an tâm: “Như thế thì ngươi cùng Hỉ Nhi đi tìm đi, hai người đi tìm dù sao cũng nhanh hơn.”

Tô Khanh Lạc cũng đã phân phó như vậy, Cẩn Nhi không thể làm gì khác hơn là miễn cường cùng Hỉ Nhi rời đi.

Hai người Cẩn Nhi vừa rời đi không lâu thì Tô Khê Nguyệt lại xảy ra chuyện khác.

“Muội muội, bụng ta có chút không thoải mái.” Tô Khê Nguyệt cau mày, nhìn dáng vẻ rất là khó chịu.

“Tỷ tỷ đây là bị làm sao? Có đáng ngại hay không?” Tô Khanh Lạc rất phối hợp tỏ vẻ quan tâm hỏi.

“Chắc không có gì đáng ngại, có thể là do đêm qua bị lạnh. Ta muốn đi tiểu tiện một chút, đoán chừng Hỉ Nhi cũng không thể tới đây kịp, hay là muội muội có thể cùng đi với ta không?” Tô Khê Nguyệt vẫn cau mày như cũ, bộ dáng rất sốt ruột.

“Vậy cũng được.” Tô Khanh Lạc gật nhẹ đầu đồng ý.

Hai người cùng đứng dậy đi về phía nhà xí.

Tô Khanh Lạc đi theo sau Tô Khê Nguyệt một hồi, liền đến chỗ núi giả: “Muội muội, trước mặt là nhà xí rồi, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút là được.” Tô Khê Nguyệt vừa nói xong thì vội vã biến mất ở khúc đường nhỏ trước mặt.

Tô Khanh Lạc nhìn bốn phía đánh giá, rừng trúc bên cạnh núi giả xanh um tươi tốt, thật không hỗ là danh tiếng vườn Mai Trúc nổi danh mai và trúc. Cảnh đẹp như thế, ngược lại là một địa phương hẹn hò rất tốt! Khóe môi Tô Khanh Lạc xẹt qua một nụ cười lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.