Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 39




Nghe xong những lời này càng làm Dương Kiến Bang nhíu chặt chân mày, rất lạ, cô sau khi tỉnh dậy từ cú ngã cầu thang kia quả nhiên thay đổi, không lẽ cú ngã đụng đầu đó là cô chấp nhận thành toàn cho anh và tiểu Thu?

“Cô đang có âm mưu gì? Đừng mất thời gian nghĩ ra cách đối phó với tiểu Thu nữa, tôi sẽ không cho cô được toại nguyện!”

“Ha ha anh đang nghĩ gì thế? Không lẽ đồng ý yêu cầu li hôn của anh cũng là một âm mưu hay sao? Không phải anh luôn muốn tôi kí vào giấy li hôn để anh có thể đường đường chính chính sóng vai bên người yêu của mình hay sao? Bây giờ tôi toại nguyện anh cũng bị anh cho là tôi mưu đồ cái gì? Hay anh luyến tiếc tôi không bỏ được?”

Lâm Phương Phương cười mỉa mai, ánh mắt giễu cợt nhìn thẳng vào mắt anh làm anh có chút cảm giác chói mắt. Nụ cười kia hoàn toàn không giống ngày thường, giờ đây nó mang theo chút ngạo nghễ, lại có chút xa cách, một Lâm Phương Phương anh chưa từng gặp qua. Chậm một vài giây, Dương Kiến Bang liền định thần lại, vẫn giữ thái độ ghét bỏ trả lời.

“Hừ cô đang nghĩ đi đâu? Nếu tôi thật luyến tiếc cô đã không có ý muốn li hôn với cô, bớt ảo tưởng đi. Chiều nay tôi liên cho luật sư của tôi mang giấy li hôn đến cho cô ký. Cô cũng đừng lo, tiền bồi thường sau li hôn của cô tôi cũng sẽ không bạc đãi!”

“Như vậy là tốt nhất! Còn bây giờ tôi mệt rồi, thông cảm, không tiễn!”

Cô dứt khoát hạ lệnh trục khách làm anh có chút khó tiếp nhận, nhưng cũng không nán lại thêm nữa mà mau chóng quay đầu bước ra khỏi phòng. Còn lại một mình trong phòng, Lâm Phương Phương liền rơi vào trầm mặc, cô gắng nghĩ lại thật kĩ những tình tiết trong cuốn tiểu thuyết mà cô đọc tối qua, số phận nữ phụ trong đa số tiểu thuyết thường là bi thảm, đối đầu với nữ chính kết cục không cần nói thì ai cũng đoán được, có Lâm Phương Phương cô ở đây, nhất định cô sẽ biến nữ phụ Lâm Phương Phương trở thành nữ phụ có kết cục viên mãn nhất.

.....

Sau buổi chiều hôm Dương Kiến Bang đến thăm Lâm Phương Phương thì đúng như những gì hai người nói với nhau, giấy li hôn được luật sư của anh nhanh chóng được đem đến và cô cũng không chần chờ đặt bút kí vào phần dành cho người vợ, từ nay cô chân chính là người phụ nữ một đời chồng, tự do và giàu có, thay vì cứng đầu lao vào tình cảm đơn phương cho Dương Kiến Bang, cô thấy mình nên thay cố chủ của thân thể hảo hảo hưởng thụ cuộc sống sâu gạo mới là đúng đắn.

Trên lầu cao nhất của cao ốc tập đoàn Dương thị, sau khi nhận được điện thoại của luật sư, Dương Kiến Bang có chút trầm ngâm, cô thật sự kí tên vào bản thỏa thuận li hôn, hoàn toàn không phải bộ dáng làm bộ hay giận dỗi như anh từng nghĩ, đáng lí chuyện này anh phải cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm, không hiểu sao ẩn sâu trong lồng ngực anh lại là cảm giác khó chịu, bực bội. Trong lúc anh đang chìm vào suy nghĩ, cửa phòng bỗng bật mở, bóng dáng nhỏ xinh của Liễu Thu Thu hiện ra trong tầm mắt liền khiến anh hồi thần lại từ trong suy nghĩ. Cô nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh, dang tay ôm lấy bờ vai anh nũng nịu.

“Hôm nay sao anh có vẻ khó chịu thế? Là ai chọc cho Dương tổng của em không vui à?”

“Không có gì. Lâm Phương Phương đã đồng ý kí vào giấy thỏa thuận li hôn rồi!”

Liễu Thu Thu nghe xong khuôn mặt liền toát lên vẻ kinh hỉ, phút chốc biến thành mừng như điên, giọng nói cũng trở nên réo rắt.

“Là thật sao? Chị ấy chấp nhận buông tay thành toàn cho chúng ta sao? Em không phải là đang nằm mơ chứ?”

“Là thật, vừa mới kí lúc chiều, luật sư vừa gọi điện thoại báo cho anh xong!”

Nói tới đây, lồng ngực Dương Kiến Bang có một cỗ khó chịu từ từ dâng lên khiến chính bản thân anh cũng cảm thấy khó chịu. Trăm ngàn ép buộc cô (Lâm Phương Phương) chấp nhận, bây giờ cô dễ dàng đồng ý như vậy, anh lại cảm thấy bực bội, không lẽ tình yêu duy nhất lúc trước cô luôn treo nơi cửa miệng nói với anh tất cả chỉ là giả tạo sao?

Mắt thấy Dương Kiến Bang lâm vào thất thần suy nghĩ, hai hàng chân mày của anh theo đó càng nhíu càng chặt, nội tâm Liễu Thu Thu chợt run lên một cái. Không phải anh hồi tâm chuyển ý đấy chứ? Không được, cô không thể dễ dàng đánh mất miếng thịt đã đến gần miệng là anh được. Suy nghĩ nhanh chóng chuyển động trong đầu, thân thể Liễu Thu Thu liền nhẹ nhàng mềm mại dựa sát vào người Dương Kiến Bang, miệng nhỏ đưa lại gần lỗ tai anh khẽ thổi hơi, rồi thì thầm nho nhỏ.

“Kiến Bang, không cho anh xuất thần như vậy khi ở cạnh em!”

Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, lại ẩn ẩn mang theo chút ý tứ mời gọi liền gọi luôn cả thần trí anh quay trở về. Dương Kiến Bang nhanh chóng chế trụ thân thể Liễu Thu Thu đặt lên trên đùi mình, môi mỏng mạnh mẽ dán lên trên ngực cô cọ sát qua lớp quần áo. Thân thể cô trời sinh vốn dĩ cực kỳ mẫn cảm, liền hành động của anh kích thích cô khẽ rùng mình, khóe môi rên lên một tiếng, hai tay như hai chiếc vòi bạch tuộc cuốn chặt lấy cả người anh, không ngừng xoa xoa trên lưng cố gắng đốt lửa. Trong phòng làm việc liền tràn đầy tiếng quần áo rơi xuống sàn nhà, tiếng cơ thể va chạm nhau cùng tiếng rên rỉ thở gấp của hai người tựu thành một khung cảnh dâm mị không chịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.