Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 14




Lúc ta bước vào trong phòng, nhìn người con gái ngồi hững hờ gần đó, ta lại cảm thấy vô cùng tức giận. Lúc ta biết nàng tìm mọi thủ đoạn để gạt những thị vệ bên cạnh chỉ để trốn đi, khi ấy ta ngoại trừ giận dữ ra còn có thất vọng đối với nàng. Ta thật không hiểu, sao nàng lại muốn rời khỏi ta? Ta cho nàng những thứ tốt nhất, còn cố gắng thực hiện những yêu cầu theo mong muốn của nàng, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ sao, chưa đủ để nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ta ư?

Ta muốn chất vấn hỏi nàng nguyên nhân là vì sao lại phải trốn đi, nhưng nhìn thái độ bình thản của nàng, ta lại mất khống chế, không kìm hãm được sự tức giận trong lòng.

"Nàng không muốn giải thích với ta sao?" Ta không biết liệu khi nàng nghe thấy tiếng rống lên giận dữ này của ta thì sẽ có thái độ thế nào, nhưng ta biết bản thân hiện giờ giống như một kẻ điên vậy, nếu nàng còn giữ thái độ không mặn không nhạt thế này, ta sợ chính mình sẽ làm điều gì đó ngu xuẩn.

"Không phải ngài đã biết hết rồi sao, cần gì phải hỏi lại ta." Nàng bình tĩnh nói, ánh mắt cũng chưa từng nhìn ta, dù chỉ là một lần. 

Quả nhiên như ta dự đoán, câu trả lời của nàng chính là muốn chọc tức ta: "Điều ta muốn biết là lý do nàng muốn trốn đi." 

Thật ra ta muốn hỏi sao nàng muốn rời khỏi ta, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ, nhưng ta nghĩ dù sao ý nghĩa của câu nói cũng tương tự nhau, cho nên ta cũng không muốn sửa lại.

Ta thấy nàng nở nụ cười mỉa mai, sau đó nàng lại quay sang nhìn ta: "Ta muốn tự do."

Bốn chữ ngắn gọn, nàng nói rất dứt khoát, còn có cả sự kiên định trong mắt của nàng, tất cả những điều này đều làm ta ngẩn người. Nàng nói muốn được tự do, cái gọi là tự do ấy là như thế nào chứ? Ta không hiểu rõ, cũng không biết tự do mà nàng nói rốt cuộc là làm sao để có được.

"Tự do?" Ta lặp lại hai chữ này, bất giác lại bật cười thành tiếng, chế giễu nói: "Nàng nên biết ngay từ đầu khi nàng gả cho ta, thì hai chữ tự do này vốn đã không còn tồn tại cùng với nàng."

Nhưng đến khi ta nhìn thấy vẻ vô cảm trong mắt của nàng, ta lại cười không nổi nữa. Đôi mắt trước kia của nàng lúc nào cũng tràn đầy sự hoạt bát vui vẻ, nhưng không biết từ lúc nào ánh mắt ấy của nàng đã không còn như trước nữa, bây giờ đối diện với ta chỉ là một đôi mắt chứa đầy sự vô cảm thờ ơ và lạnh nhạt. Dù không muốn thừa nhận, thế nhưng ta thật sự rất sợ khi nhìn thẳng vào nàng giống như bây giờ, sợ sẽ phải cả đời luôn phải đối mặt với sự lạnh nhạt này của nàng, ta cũng sợ bản thân sẽ trở nên yếu đuối khi nhìn thấy vẻ bất lực của nàng hiện giờ. 

"Nam Cung Hàn, ngài biết không..." Nàng gọi tên ta, đã rất lâu rồi ta chưa nghe thấy nàng cất tiếng kêu tên của ta, những lúc nói chuyện, nàng luôn dùng từ ngài để xưng hô, không biết từ lúc nào cả hai đã trở nên xa lạ như thế. Bây giờ lại nghe thấy nàng như trước đây một lần nữa lại gọi tên của ta, sự tức giận trong lòng của ta cũng đã giảm đi phần nào.

Nàng chỉ nói giữa chừng, ta muốn biết nàng sẽ nói gì tiếp theo nữa.

"Ngài không biết cách giữ một người ở bên cạnh mình, ngài cũng không biết yêu là gì, một kẻ vô tâm như ngài sẽ biết đến cảm nhận của ta sao?" 

Ta sửng sốt, nhất thời những ảo tưởng vui vẻ ta sẽ tha thứ cho nàng, rồi nàng sẽ tiếp tục ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, tiếp tục làm tốt chức vị của một thê tử, nhưng tất cả những vọng tưởng này chỉ vì mấy lời nàng nói ra mà hoàn toàn biến mất.

Nàng nói ta không biết yêu là gì sao? Không biết yêu thì đã sao, ta vốn không cần biết, từ khi còn nhỏ những người xung quanh ta luôn nói yêu thương da diết với ta, nhưng đến cuối cùng thì sao chứ? Tất cả đều chỉ là những kẻ giả tạo ghê tởm, cho nên ta không cần biết yêu là gì, bởi vì đối với ta, tình cảm là thứ dễ dàng bị phản bội nhất, là thứ dễ bị tổn thương nhất trên đời này.

Ta không muốn bị phản bội giống như mẫu phi của mình, cho nên ta tuyệt đối sẽ không để mình hãm vào cái hố sâu gọi là tình yêu kia.

Nếu thế tình cảm mà ta dành cho nàng là gì? Là yêu sao? Không, dù là yêu thì thế nào, đến một ngày nào đó lỡ như nàng phản bội ta, thì ta phải làm sao, ta không thể đem cuộc đời của mình ra mà cá cược được, dù ta không biết tình cảm kì lạ mà ta dành cho nàng là như thế nào, nhưng ta biết rõ một điều, ta không thể để nàng thành nhược điểm của mình, không thể để nàng trở thành thứ gây hại đến với ta! 

Ta nắm chặt lấy tay nàng, nhanh chóng kéo nàng ra khỏi phòng, nàng phía sau ta không ngừng la hét, nhưng ta không nghe lọt được bất cứ câu nói nào của nàng nữa.

Nhìn cánh cửa ngục lao trước mắt, ta nói với nàng: "Ta dẫn nàng đi xem một người."

Nàng lắc đầu, cự tuyệt muốn rút tay về: "Ta không muốn vào bên trong."

"Không muốn cũng phải vào." Ta cứng rắn kéo nàng vào bên trong, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, ta cũng không hề quan tâm.

Ta dẫn nàng tới chỗ giam phạm nhân, chỉ tay về phía một lão già đang bị nhốt trong ngục.

"Nàng thấy ông ta có quen mắt hay không?" Ta nhìn chăm chú vào nàng, thấy hai mắt của nàng dần trợn trừng lên, ta nhìn gương mặt tái mét của nàng, trong lòng lại dâng lên sự vui vẻ.

Nếu ta đã khổ sở vì nàng thì ta muốn nàng cũng phải chịu đựng đau khổ giống ta!

"Thế nào, nàng có nhận ra ông ta không?" Ta kéo nàng đến gần ông lão kia, tiếp tục nói: "Nàng có tò mò muốn biết tại sao ông ta lại bị nhốt không? Có muốn biết nguyên nhân mà ta tra tấn ông ta thê thảm đến mức này không? Nàng nhìn đi, hai mắt của ông ta bị ta kêu người móc ra, ngay cả lưỡi cũng bị chính tay ta cắt đứt, không chỉ thế, ta còn ra lệnh kêu người khác đem gân chân gân tay của ông ta cắt thành từng khúc! Nàng không biết khi đó ông ta kêu la như thế nào đâu, trông ông ta lúc ấy rất là đau khổ, ta nhìn cũng cảm thấy không nỡ, vậy còn nàng thì sao? Nàng có cảm thấy đau lòng vì ông ta không?"

"Đừng nói nữa, đừng có nói nữa mà!" Ta nhìn nàng lùi lại từng bước, nhìn nàng cách xa ta như đang trốn tránh một con dã thú tàn bạo, ta thấy thật buồn cười, ta làm như thế để được gì chứ? Rõ ràng ta biết rõ ta càng làm như vậy thì nàng càng sẽ cách xa ta, nhưng đó không phải là những gì mà ta muốn sao? Ta muốn đẩy nàng ra khỏi trái tim nàng, xua đuổi nàng rời khỏi tâm trí của ta, để không còn phải vì nàng mà làm bản thân trở nên điên loạn như bây giờ!

"Nàng đang sợ sao? Tôn Ngọc Nhi thế mà cũng biết sợ sao? Đúng là việc khó tin!" Ta cưỡng ép kéo nàng về phía mình, bức ép nàng mở mắt ra nhìn ông lão đang bị dây xích trói lại trong ngục.

"Nàng nhìn kĩ đi, đầu chính là vị tiên sinh kể chuyện mà nàng rất kính trọng, là vị tiên sinh chuyên kể những câu chuyện thật hay cho nàng nghe. Thế nhưng bây giờ nàng phải nhìn ông ta sống không bằng chết như hiện tại, có phải hay không cảm thấy rất đau đớn trong lòng? Nói đi, sao nàng không nói!" 

Nàng rõ ràng đang rất khổ sở, thế mà vẫn không chịu đáp lại ta, nàng quả nhiên là loại người cố chấp!

"Xem ra ông lão kia vẫn chưa đủ làm nàng đau đớn nhỉ? Cũng đúng thôi, nàng là loại người vô tâm, làm sao mà biết đau chứ?" Ta bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình, không kìm chế được nói ra những lời châm chọc. Ta muốn nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt của nàng, hoặc chỉ là một chút tức giận từ nàng thôi cũng được, nhưng dù ta quan sát kĩ càng ra sao, thì trong mắt của nàng vẫn chỉ là sự lạnh nhạt vô cảm.

Ta tức giận bóp chặt lấy cằm của nàng: "Tôn Ngọc Nhi! Nàng đừng ép ta!"

Xin nàng đừng ép ta phải dùng biện pháp nặng với nàng, ta sợ bản thân sẽ mất khống chế mà làm tổn thương nàng mất!

Ta nghĩ nàng sẽ giữ mãi sự im lặng như thế, thì đột nhiên nàng lại lên tiếng: "Là ngài ép ta."

Vẫn như cũ là bốn chữ, ngày hôm nay những câu nàng nói với ta đều là bốn chữ, mà những câu nói ấy giống như một con dao nhọn hoắt đâm vào tim ta!

Nàng nói là ta ép nàng sao? Rốt cuộc là hai người bọn họ là ai ép ai chứ! 

"Ngài bức ép ta phải bên cạnh ngài như là một con rối, không biết khóc cũng không biết cười, cả ngày như một vật trang trí vô tri vô giác! Ngài ép ta tranh đấu với những người trong cung, nhưng ta không muốn, mỗi ngày phải sống trong sự tính kế lẫn nhau, ta rất mệt mỏi! Ngài ép ta phải giả vờ nở nụ cười với ngài, ép ta giả tạo như không có việc gì mà phải tiếp tục sống chung với ngài! Nam Cung Hàn! Là chính ngài muốn lợi dụng ta để đối phó với Bằng gia! Là ngài muốn biến ta thành một quân cờ cho ngài. Tất cả những gì ngài đang làm, không phải là bức ép ta thì là gì!"

Từng câu nàng nói, tất cả đều đúng như nàng nói. Là ta cưỡng ép những điều đó! Thế nhưng nàng đã nói sai một điều rồi!

"Nàng nói đều do ta ép nàng đúng không? Nhưng Tôn Ngọc Nhi, nàng hãy nhớ kĩ đi, những lúc nàng buồn là ai tìm đủ mọi cách để nàng vui vẻ, ra lệnh chuẩn bị tuồng diễn hài cho nàng xem, là ai đã kiếm thật nhiều sách hay cho nàng đọc khi nàng cảm thấy buồn chán? Còn nữa, những lúc nàng bị những nữ nhân trong cung làm cho thương tích đầy mình, là ai đã thay nàng báo thù, những nữ nhân kia có người nào mà không bị ta tra tấn đến chết, mà những vì ta làm cũng chỉ vì nàng! Nàng nói ta bức ép nàng phải sống giả tạo với ta, thế nàng có bao giờ nghĩ đến chưa, ta có bao giờ để người khác ức hiếp nàng hay không? Nàng sống trong vương phủ dù không có quyền lực quản lý hết mọi việc, nhưng lụa là gấm vóc, châu báu trang sức, có thứ nào mà nàng không có chứ!"

"Ta thừa nhận trước đây ta đúng là có ý định muốn lợi dụng nàng, nhưng nàng có bao giờ thấy ta đẩy nàng vào hố lửa nguy hiểm hay không? Đem so sánh với những kẻ từng bị ta lợi dụng, bọn họ có kẻ nào mà không bị ta hại đến mất mạng? Nàng so với họ thì đã sống tốt hơn rất nhiều, thế nàng còn muốn gì nữa! Ta và Bằng thái sư đúng là có ân oán, ta muốn lật đổ ông ta, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại nàng! Ta dù làm hại bất cứ ai cũng sẽ không làm hại nàng!"

Ta nghĩ khi ta đã nói hết những gì mà mình đã nghĩ, nàng sẽ hiểu rõ, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ta đã quá ảo tưởng, nàng vẫn cố chấp muốn đối đầu với ta!

"Ta không cần những thứ đó, điều ta cần là một cuộc sống yên bình, không tranh không đấu, không có ai phải chết! Ta không muốn ngài tiếp tục tranh lấy hoàng vị nữa, không muốn ngài phải giết thêm một ai nữa, nguyện vọng của ta chỉ đơn giản thế mà thôi, nhưng ngài lại không cách nào có thể thực hiện những gì ta muốn, nếu thế tại sao ngài lại không thể buông tha ta? Không thể cho những điều ta muốn, vậy ngài hãy thả ta ra đi, để ta không cần phải ở lại đây để mỗi ngày phải chứng kiến cảnh tượng từng người xung quanh ta đều bị ngài giết chết!"

Ta có thể buông bỏ hết mọi thứ để sống một đời bình yên với nàng sao? Ta luôn sống trong sự tính toán phân chia trong hoàng thất, đối với ta mà nói cái gọi là sự bình yên không có chết chóc, những điều đó qua xa vời với ta! Ta không dám nghĩ tới bản thân sẽ có được những điều đó, lại càng không dám mơ tưởng!

Yêu cầu mong muốn này của nàng, ta đúng là không thể nào thực hiện được, cả đời này cũng không cách nào có thể thực hiện được.

"Ở Tôn gia không ai thương ta, chỉ có nhị ca đại ca là xem ta là muội muội của mình, họ yêu thương ta che chở ta. Nhưng ngài đã đối phó họ như thế nào, đem nhị ca đánh chết, treo bên ngoài cổng thành, cả thể xác đều bị thối nát thành tro tàn! Còn đại ca thì sao? Huynh ấy chỉ vì bên phe của Bằng thái sư mà ngài nhẫn tâm đem Nguyệt Dao, người con gái mà huynh ấy yêu thương nhất phải chịu tội, ngài kêu binh lính của ngài cưỡng bức Nguyệt Dao ngay trước mắt huynh ấy, khiến Nguyệt Dao tự sát mà mất mạng, còn đại ca vì quá đau thương mà hộc máu mà chết tại chỗ!"

"Nam Cung Hàn! Ngài quá tàn nhẫn! Ngài còn nhớ Tôn Bảo Cầm hay không? Tỷ ấy vô tội, tỷ ấy chỉ muốn giúp ta thoát khỏi một người đáng sợ như ngài, nên mới tìm cách đưa ta trốn khỏi nơi này, nhưng khi ta bị ngài bắt về, ngài lại hạ lệnh đem tỷ ấy bắt lại đầy đi biên cương, còn muốn tỷ ấy làm quân kĩ hầu hạ binh lính của ngài!"

"Một kẻ tàn bạo không tim không phổi như ngài vốn dĩ không thể nào hiểu được nổi đau của ta! Ngài có biết tại sao ta kêu ngài kiếm một người kể chuyện cho ta nghe hay không? Bởi vì ta sợ nếu bản thân còn tiếp tục nhớ tới những gì ngài đã làm thì ta nhất định sẽ phát điên, cho nên ta để bản thân mình sống trong sự mơ hồ giả tạo, cố gắng xem như không có việc gì, mỗi ngày cười cười nói nói với người khác, nhưng thật ra tất cả chỉ là giả dối!"

Nhìn nàng kích động gào khóc lên, ta chỉ đứng ngây người tại chỗ, không nói thêm bất cứ câu nào nữa.

Tại sao ta phải giết chết hai huynh đệ kia chứ, tất cả cũng chỉ vì nàng. Ta biết hai kẻ kia rất yêu thương nàng, nhưng đối với ta lại rất có thành kiến, cho nên bọn họ mới về phe của Bằng thái sư để đối phó với ta, dù thế ta vẫn không có ý định đối phó với bọn họ, bởi vì bọn họ là ca ca của nàng, cho nên ta nhịn! Nhưng bọn họ vậy mà dám lên kế hoạch muốn bắt nàng rời khỏi ta! Chỉ cần nghĩ đến việc nàng sẽ rời khỏi ta là ta lại phát điên lên, nên những kẻ muốn đem nàng đi mất, từng kẻ một ta cũng sẽ không tha! Nhưng ta không nghĩ tới nàng lại vì việc này mà tự đày đọa mình như thế, ta thật không hiểu những kẻ đó đã chết thì nàng cần gì phải đau lòng?

Nàng chỉ cần có ta thôi là đủ rồi! Không cần ca ca, cũng không cần phải có tỷ tỷ hay muội muội gì đó, nàng chỉ được nghĩ đến một mình ta thôi!

Chuyện tiếp theo ta mơ hồ không nhớ rõ, chỉ biết là khi đó ta mất không chế, đem nàng kéo vào trong phòng, thô lỗ đẩy nàng lên giường, mạnh mẽ hôn lên đôi môi của nàng.

Nàng chống cự cắn ta, đá đạp lung tung, ta vẫn kìm chặt lấy nàng, cưỡng ép chiếm đoạt lấy nàng!

Bên tai nghe thấy tiếng khóc của nàng, ta đau lòng nhưng lại không muốn dừng lại, cứ thế đem nàng chiếm đoạt suốt cả một đêm, đến khi nàng ngất đi thì ta mới buông tha nàng.

Nhìn người con gái ngất đi trong lòng mình, ta rất muốn nói điều gì đó với nàng, nhưng lại không cách nào thốt ra khỏi miệng được.

Ta lặng lẽ ngắm nhìn nàng, bất đắc dĩ chua xót cười.

Ta không muốn yêu nàng, thế nhưng lại không muốn để nàng rời xa ta, thế thì rốt cuộc ta muốn gì đây!

Ta phát hiện bản thân giống như một kẻ điên, chỉ cần là việc liên quan đến nàng, ta đều sẽ mất đi sự bình tĩnh, chỉ còn lại là sự điên cuồng mất tự chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.