Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 1: Hạ dược




Du Dực nói: "Hải Thành có đại ca hiếu thuận hiểu chuyện, còn có người vợ ngoan hiền thục đức của anh ấy, con trở về, chẳng giúp được gì, ngược lại chọc giận hai người cũng không tốt cho bệnh tình của mẹ con. Vậy sao con còn phải về chứ."

Ông Du chỉ vào anh, ngón tay đang run cầm cập: "Mày… Mày làm tao tức chết mà…"

Du Dực không nói gì, định đi ra, ông Du lại kêu anh đứng lại.

"Đợi đã…"

Du Dực: "Còn chuyện gì nữa?"

Giọng Ông Du có vẻ xúc động: "Vốn dĩ chuyện này không muốn nói cho mày biết, tao với mẹ mày sợ mày đau lòng, nếu mày đã ngoan cố như vậy, chúng ta không thể không nói."

Du Dực nhíu mày, quay người lại, anh muốn xem thử, ba mẹ anh còn muốn giở trò gì nữa.

Ông Du lấy một máy ghi âm mini ra, sau đó ấn nút, một lúc sau phát ra tiếng của Nhiếp Thu Sính.

Nhiếp Thu Sính: Có được Du Dực, tôi như có được một phiếu cơm cả đời, nửa đời sau của tôi, của con gái tôi, đều được đảm bảo, chúng tôi không cần lo lắng bị kẻ khác ức hiếp, không cần sợ ngày nào đó không có tiền phải chết đói, hai điều này, tôi nghĩ bà sẽ rõ hơn tôi, nếu đã thế, tại sao tôi phải rời đi chứ, bà tưởng tôi là con ngốc sao?

Bà Du: Cô cô… Cô đúng là một người đàn bà ác độc… Tôi sẽ cho con trai tôi thấy bộ mặt thật của cô…

Nhiếp Thu Sính: Tôi muốn con trai bà làm chồng tôi, làm ba của con gái tôi, nếu bà không thích, vậy cũng chẳng còn cách nào khác. Bà chỉ có thể nhìn con hồ ly tinh tôi, khiến con trai bà say đắm không thể vứt bỏ, đến lúc đó, đau khổ nhất là bà không phải tôi!

...

Đoạn đối thoại đó là một đoạn hôm bà Du đi tìm Nhiếp Thu Sính, họ cắt hết những đoạn sau, chỉ để lại đoạn này nghe ra rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Nếu chỉ nghe những lời này, Nhiếp Thu Sính chính là một kẻ ham mê hư vinh, thậm chí là một cô gái rất đáng ghét, những ai nghe đoạn này chắc cũng không thể có cảm tình được.

Du Dực nghe xong nhíu mày, lập tức nghĩ ra đây chắc là hôm đó mẹ của anh lén ghi âm. Xem ra hôm đó họ đã chuẩn bị sẵn cả. Cô vợ ngốc nghếch của anh lại bị gài bẫy rồi.

Anh chẳng có phản ứng gì đặc biệt bởi anh biết rõ ba mẹ anh muốn nói gì.

Ông Du tắt máy ghi âm, vẻ mặt đau xót nói: "Ta và mẹ của con thật sự không muốn để con nghe cái này, nhưng con quá si mê cô gái đó rồi."

Trong mắt Du Dực lóe lên vẻ mỉa mai, không muốn anh nghe còn cố ý lén ghi âm, sau đó giữ lại đưa cho anh.

Thật nực cười.

Ba mẹ anh vừa uống thuốc ngủ, vừa cố ra vẻ nói muốn bù đắp cho anh, thật ra cuối cùng chỉ là muốn dùng đoạn ghi âm này khuyên anh và Thu Sính chia tay thôi.

Cũng thật làm khó họ có thể nghĩ ra một cái lưới lớn như vậy.

Bà Du lau nước mắt, nói: "Con nghe đi, con trai, con nghe xem cô ấy đã nói những gì, con có tình cảm với cô ta, còn cô ta với con, e rằng chẳng có gì. Con à, con mở to mắt ra mà nhìn đi, cô ta chỉ tham tiền của con thôi, cô ta vốn không thích con, con làm nhiều điều cho cô ta như thế có đáng không?"

Đợi bà Du than khóc xong, Du Dực mới từ từ nói: "Con luôn cảm thấy, một cô gái gả cho một người đàn ông, thích tiền của anh ta là chẳng có gì sai. Đây là chuyện bình thường, không có ai là không thích tiền, hơn nữa… Cô ấy có thích con hay không, con vốn không để ý. Con thích cô ấy là đủ rồi, ít nhất con còn có thứ để cô ấy tham, nếu chẳng có gì nữa thì cô ấy đi theo con làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.