Khi Nam Chính Không Yêu Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 8: Phát điên




- "Hôm nay đi chơi với mày vui thật đấy."

Hai đứa ngồi nhắn tin buôn chuyện với nhau, khi mà tôi ăn xong bữa tối rồi chạy thẳng lên phòng, bị đình chỉ làm tôi cũng đỡ vùi đầu vào sách hơn hơn và cũng khá nhiều thời gian rảnh để nhắn tin với Tùng.

- Có gì mà vui mấy?

- Thì mọi lần tao toàn đi mình thôi, nhiều cũng chán!

- À, ra thế cơ đấy.

- Mà lần sau mày mặc ấm tí vào, tao ghét phải đi chậm lắm.

- Chậm đi, an toàn!

- Tao không thích, phóng mới vui chứ?

- Ờ!

- Mai nhớ qua nhà tao đấy, thôi tao ngủ!

- Ủa? mới mười giờ. Hôm nay mày dở đột suất à?

- Nói quái gì? cho ăn đấm giờ.

- Đánh thì tao không đến nhà mày nữa thế thôi.

- Thôi thôi, tao đi ngủ.

- Ờ! ngủ ngon!

Tôi tắt máy đi ngủ một mạch cho tới sáng tôi dậy khá sớm. Vac cặp đi ra chỗ mà Tùng đã bảo tôi đứng đợi ở đấy.

- Mày ra đây quái gì lâu thế? tao chờ mỏi cả cổ! - Mới thấy tôi đạp xe ra Tùng đã ngáp ngắn ngáp dài than vãn.

- Hả? mày đợi tao lúc mấy giờ?

- Sáu giờ! - Tùng cau có, nhìn bóng gió xung quanh trả lời tôi.

- Mày có bị ngu không thế? làm gì mà xa sớm vậy xem mấy con chó với mèo cắn nhau à?

- Đâu, tao chờ mày!

- Ừ.

- Mà nói nhảm mãi, đi thôi. - Tùng đạp xe đi gọi tôi với theo vẫn đang đứng đần mặt ra ở đằng sau.

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại thì cũng qua bảy giờ. Cai thằng ngu này chả hiểu ra sớm để làm cái gì, dù đã nhắn với tôi là sẽ đợi vào lúc bảy giờ, mất công phải chờ gần cả một tiếng. Tôi không nghĩ rằng Tùng lại thừa hơi ra sớm đến vậy.

Hai đứa đạp xe đi một lúc cũng không lâu cho lắm thì Tùng dừng xe lại trước một căn biệt thự rất lớn, bảo tôi xuống dắt chiếc xe đạp của mình vào trong. Khi đó tôi chỉ biết ngơ ngác nhìn, chắc lúc đó mặt tôi nhìn đần ra không nét bút nào tả được.

- Ha ha, nhà tao to không? - Tôi dắt xe vào xe thì Tùng hí hửng kheo đủ thứ trong nhà mình.

- Biết mày giàu rồi! tao chỉ không nghĩ được là tới mức này thôi. - Tôi nói, nhìn quanh quanh mọi thứ, thế giới Tùng sống khác với tôi rất nhiều. Đó chắc là điều hiển nhiên rồi.

- Thế nhà mày thì sao - Tùng mở cửa nhà, thắc mắc nhìn tôi hỏi.

- Mày hỏi làm gì? đâu như nhà mày.

- Thì tao thắc mắc thôi.

- Nhà thường dân thôi, ít ra tao cũng cố để lo cho gia đình là ổn cả rồi.

- Thế á? vậy khi nào tao phải vào nhà mày chơi mới được nhể?

- Thôi, mẹ tao biết tao chơi với mày thì khổ luôn, mà sao nhà mình mày thế?

- À cái đó, bố tao đi công tác suốt. Mà đi luôn cũng được! - Tùng thở dài, bước chân vào ngôi nhà rộng lớn mà chỉ có mình Tùng với nó.

- Thảo này mày sống như vậy!

- Thôi, nên phòng tao đi. - Tùng kéo tay tôi, chạy sầm sập lên những bậc cầu thang với màu gạch trắng xóa trải dài lên phòng Tùng, có lẽ đây cũng là lần đầu tôi được mời vào nhà hay là phòng của một đứa con trai. Mở cửa Căn phòng ra, hai đứa tôi bước vào. Căn phòng rộng, thực sự rất rộng có lẽ là gấp đôi hay gấp ba lần phòng tôi, mà phòng tôi cũng chẳng thể nào mà so sánh được. Với những đồ trang trí mà nếu là tôi có lẽ chả bao giờ thừa tiền để mua chúng.

Gần cửa sổ, phòng Tùng có hẳn ba cái máy tính, Tùng với tôi ngồi biệt xuống sàn nhà, đăng kí cho tôi ních của một game nào đó rồi hai đứa cùng ngồi cắm đầu vào cái máy tính. Hai đứa cứ chơi mà chả biết đã cắm đầu vào nó bao nhiêu lâu nữa.

Chơi cho chán mắt, hai đứa tôi ngồi ăn đủ thứ quà vặt mà Tùng mua để vỗ tôi cho béo đến mức thành lợn cũng được.

Đến tối, tôi nói dối với mẹ là qua nhà Linh ôn thêm bài để kiểm tra, mẹ tôi cũng ừ. Nhưng thật ra là tôi đi với Tùng, Tùng hẹn tôi ở một nơi mà khi ra khỏi nhà đi bộ được một đoạn thì tôi đã thấy được Tùng đang đứng đợi ở đoạn ngã tư nhìn tôi cười. Tùng nắm tay tôi lao ra đường đi cổ vũ đua xe thường có vào buổi tối, khi có biến thì hai đứa chúng tôi chạy.

- Đi chơi với mày vui thật đấy Tùng!

- Sao, bây giờ mày mới biết điều đó à?

- Khen có câu là lại vênh mặt ra ngay được.

- Ờ! tội gì.

Chơi đủ thứ đó đến mức hai đứa tôi hết cả tiền, đi bộ về nhà mỏi dã cả hai chân nhưng không về hẳn nhà Tùng.

- Này Ánh!

- Hả? gì mày?

- Tao không muốn về nhà, chán lắm!

- Vậy?

Và hai đứa tôi thức trắng đêm chỉ vì lí do rất chi là vớ vẩn đấy để đi dạo trên phố với nhau và sẽ chả bao giờ tôi dám làm thế lần thứ hai nữa, thực sự lạnh kinh khủng. Sáng hôm sau tôi ngủ luôn cả buổi ở nhà Tùng bù cho hôm qua. Khi đi chơi với Tùng tôi vui hơn trước rất nhiều, có lẽ đây là cuộc sống tự do mà bản thân tôi thực sự muốn như vậy.

Khi hết hạn bị đình chỉ thì hai đứa lại đến lớp như bình thường. Khi ở trên trường tôi vẫn đóng vai như một thanh niên nghiêm túc nhưng khi rời khỏi trường thì tôi với Tùng làm nhiều trò quậy phá khi bên nhau. Không phải tỏ ra là một học sinh gương mẫu, tôi thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.