Khi Mùa Xuân Đến

Chương 4: Anh hai phiền phức




Nhã Đình, ngực Tiêu Lăng Phong lại một trận phiền muộn. Nếu như là Đường Nhã Đình, làm sao anh có thể đồng ý… Nắm chặt quyền, đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy không biết phải nói gì.

“Nhìn đi, tôi biết ngay là không thể mà.” Diệu Tinh cười. “Tiêu Lăng Phong, tại sao anh phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy… Nếu như, nếu như là Đường Nhã Đình gài bẫy để người khác luân phiên cưỡng hiếp tôi, thì sẽ như thế nào đây? Có phải khi đó, thái độ của anh sẽ là giúp cô thu dọn tàn cuộc hay không?”

“Nhã Đình sẽ không làm như vậy.” Tiêu Lăng Phong hét lớn. “Cô có tư cách gì để đánh đồng với Nhã Đình.”

“Cho nên, nếu như cô ấy hãm hại tôi, đó là chuyện đương nhiên, còn ngược lại, thì tôi sẽ chết không có gì đáng tiếc, có đúng không…” Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong không nói lời nào, Diệu Tinh cười châm biếm. “Tiêu Lăng Phong, anh thật không công bằng.” Diệu Tinh nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.

“Vậy còn cô? Cô đối xử với tôi không phải cũng giống như vậy sao.” Tiêu Lăng Phong nắm lấy bả vai Diệu Tinh, siết chặt hơn mấy phần. “Cô đối xử với tôi cũng không phải lạnh lùng như vậy sao.”

“Vậy tôi nên nhiệt tình như lửa với anh sao?” Diệu Tinh chế giễu. “Tiêu Lăng Phong, tôi còn chưa đê tiện như vậy. Lại càng không có dối trá đến mức có thế mặt mày hớn hở với kẻ thù của tôi, dịu dàng như nước với người đã cưỡng hiếp mình.”

“Cô nói kẻ thù?”

“Cái này không phải là do anh xác định sao? Tiêu Lăng Phong, cuối cùng thì tôi đã làm sai chuyện gì, mà anh phải dồn tôi vào chân tường, ở đây chỉ có tôi và anh, tôi cầu xin anh đừng diễn trò nữa, sự áy náy của anh không có ai xem đâu. Cũng không có ai quan tâm sự ăn năn của anh. Tôi bẩn, tôi ghê tởm, tôi nhận, xin anh đừng hết lần này đến lần khác chạy tới đây nhắc nhở tôi, có được không!”

“Tôi không cho cô nói nữa có nghe thấy không!” Tiêu Lăng Phong quát to. “Trình Diệu Tinh. Cô còn dám nói tôi cưỡng hiếp cô… có tin tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là cưỡng hiếp hay không hả?” Tiêu Lăng Phong quát.

“Tôi tin.” Diệu Tinh gật đầu. “Anh có cái gì mà không dám…” Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong tức giận hôn lên môi cô, nghĩ đến mấy gã đàn ông dơ bẩn hết ôm lại hôn Diệu Tinh đã mất đi tri giác, anh hận đến mức muốn nổi điên, Trình Diệu Tinh, cô là của tôi, chỉ có thể thuộc về tôi… Tiêu Lăng Phong gắt gao hôn môi Diệu Tinh, thỉnh thoảng cuồng dã lại thỉnh thoảng dịu dàng, tay của anh không khống chế được di chuyển trên cơ thể mềm mại của cô. Diệu Tinh dựa vào tường, mặc cho Tiêu Lăng Phong vừa ôm vừa hôn. Rất lâu mà vẫn không chiếm được một chút đáp lại hay phản kháng của cô, Tiêu Lăng Phong từ từ mở mắt ra.

Diệu Tinh bình tĩnh nhìn anh, tựa như hoàn toàn không để ý đến chuyện bọn họ vừa xảy ra.

“Trình Diệu Tinh?” Tiêu Lăng Phong cắn răng.

“Hết hứng rồi hả?” Diệu Tinh nhíu mày.

“Trình Diệu Tinh. Đây là ý gì! Coi như cô không muốn đáp lại, ngay cả phản kháng cũng không muốn sao?”

“Kỹ thuật hôn của anh rất tốt. Tiêu Lăng Phong, tôi rất hưởng thụ, diện mạo anh lại đẹp trai như vậy, bị anh hôn, dù sao cũng tốt hơn bị mấy tên ăn xin kia hôn!” Diệu Tinh nói xong, sờ sờ đôi môi mình, dáng vẻ giống như đang hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi. “Chúng ta thử lại một lần được không?”

“Trình Diệu Tinh, cô nhất định phải biểu hiện quá đáng như vậy sao?” Tiêu Lăng Phong giận dữ hỏi. Anh tình nguyện để Diệu Tinh tát anh một cái cũng không muốn cô như vậy.

“Tôi vốn dĩ là thế mà!” Diệu Tinh nói xong, đẩy Tiêu Lăng Phong ra, tay của cô vừa mới đặt lên người Tiêu Lăng Phong, đã bị anh cầm lấy.

“Cô nhất định phải tự giẫm đạp mình như vậy sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Đúng, việc tôi đã làm là rất quá đáng, nhưng Trình Diệu Tinh, cô có từng nghĩ đến cảm thụ của tôi. Cô có biết nhìn người mình yêu bị khi dễ sẽ có cảm giác gì không?”

“Đương nhiên tôi biết!” Diệu Tinh gật đầu. “Tiêu Lăng Phong, ba năm trước, tôi đã được cảm nhận rất rõ ràng. Nhìn người mình yêu bị buộc đi đến bước đường cùng, nhìn anh ấy chết trong ngực mình, nhưng… Một biện pháp tôi cũng không có. Tiêu Lăng Phong, cho dù là như vậy, sao anh có thể ích kỷ như vậy, anh hại chết Mộ Thần, tôi có đưa anh đi luân gian không? Anh yêu Đường Nhã Đình, đó chưa đủ tư cách để trở thành lý do để anh làm tổn thương tôi.”

“Cô…” Tiêu Lăng Phong giơ tay lên. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, anh lại không đành lòng xuống tay.

“Tiêu Lăng Phong, anh làm gì thế?” Theo tiếng gầm giận dữ, Tiêu Lăng Phong bị đẩy mạnh ra. Rầm ~ Anh ta đụng vào tủ đầu giường, ngã cùng với anh là một ly thủy tinh. Theo phản xạ, Tiêu Lăng Phong chống tay xuống đất, mảnh ly vỡ đâm vào lòng bàn tay anh.

“Ừm…” Anh rên lên một tiếng.

Diệu Tinh nghiêng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, sau đó từ từ bước tới, nâng tay Tiêu Lăng Phong lên, nhìn vết thương trong lòng bàn tay anh ta, Diệu Tinh cũng mở lòng bàn tay mình ra “Tiêu Lăng Phong, anh thấy không? Chỗ này của tôi cũng bị thương rất sâu.” Giọng nói Diệu Tinh u oán như một lời nguyền rủa, bủa vây lấy Tiêu Lăng Phong, kích thích mỗi một dây thần kinh của anh. Những hình ảnh của ngày hôm đó ở hẻm nhỏ lần lượt thoáng qua trong đầu Tiêu Lăng Phong. Anh nhìn vết máu chưa khô trên tay mình, quả thật rất đau. Cả trái tim cũng đau đớn như vậy. Nhưng không phải vì vết thương mà vì thái độ của Diệu Tinh.

“Nếu mảnh thủy tinh này mà đâm vào mắt thì còn có thể cứu được sao?” Diệu Tinh nhẹ nhàng hỏi.

Ầm! Một tiếng sấm vang lên. Tiêu Lăng Phong đang ngồi dưới đất. Anh… Suýt chút nữa anh đã đâm vào mắt Diệu Tinh.

Alex đứng bên cạnh, hung ác nhìn Tiêu Lăng Phong chằm chằm, cũng chỉ mới rời khỏi một lát mà thôi, Tiêu Lăng Phong lại xuất hiện nữa rồi.

“Tiêu Lăng Phong, nơi này không hoan nghênh anh, bây giờ mời anh đi ra ngoài.” Alex không khách khí chỉ về phía cửa. “Diệu Tinh, sao em lại đi chân trần xuống đất.” Alex săn sóc ôm lấy Diệu Tinh. “Anh mua món em thích nhất, em có muốn ăn trước một chút không.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, ánh mắt nhìn Diệu Tinh lại rất nóng bỏng. Máu rất nhanh chảy dầm dề tay Tiêu Lăng Phong.

“Được!” Đột nhiên Diệu Tinh nghe lời giống như một con mèo.

Bọn họ không coi ai ra gì mà thân mật đã thật sự kích thích Tiêu Lăng Phong, từ từ nâng tay lên, nhưng từ đầu đến cuối, Diệu Tinh không liếc nhìn anh lấy một lần. Trình Diệu Tinh, hiện tại, hả giận phải là cô mới đúng! Đột nhiên anh cảm thấy, đây chính là báo ứng của mình. Bởi vì mình đã gây ra cho cô ấy biết bao tổn thương không thể xóa mờ, nên giờ đây… Anh áy náy, căn bản là đang làm việc phí công.

Mặt ủ mày chau đi ra khỏi phòng bệnh, anh không bận tâm đến vết thương trong lòng bàn tay mình. Máu nhỏ từng giọt, từng giọt. Rơi xuống nền gạch trắng tinh, nở rộ như những đóa hoa xinh đẹp…

Hình ảnh Diệu Tinh tựa vào trong ngực Alex vẫn không ngừng tái hiện trong đầu, Trình Diệu Tinh, cô có thể tỉnh táo một chút hay không, đó không phải là Mộ Thần, cậu ta chỉ là một người thân phận không rõ ràng, bề ngoài cực kỳ giống Mộ Thần mà thôi… Tôi sẽ không cho phép các người ở bên nhau, cô đã là người phụ nữ của tôi, thì sau này, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình tôi, cho dù có chết, tôi cũng muốn cô chết bên cạnh tôi… Nếu cô không yêu thích sự áy náy của tôi, vậy thì, chúng ta hãy làm một việc gì đó, có hiệu quả thực tế một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.