Khi Mèo Là Soái Ca

Chương 59: Yêu quái trên thao trường




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Trái tim, đối với rất nhiều thái cổ cường giả, còn có thái cổ hung thú mà nói, đều là trung tâm lực lượng!”.

“Nhất là cường tộc có được huyết mạch lực, đối với bọn họ mà nói, trái tim so với đan điền linh hải còn mấu chốt hơn, chính là ngọn nguồn của huyết mạch lực!”.

“Cái này ý nghĩa, thêm mỗi một trái tim, liền thêm ngọn nguồn huyết mạch, liền nhiều gấp đôi lực lượng huyết mạch!”.

Tần Liệt kinh hãi thất sắc.

“Theo ta thấy, ngươi thật ra không cần quá lo lắng thúc giục huyết mạch lực, sẽ xảy ra lột xác cực lớn”. Lạp Phổ mỉm cười.

Tần Liệt sửng sốt một lát, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi”.

Kế tiếp, ở dưới ánh mắt cổ vũ của Lạp Phổ, hắn nín thở tập trung, thử kích phát huyết mạch lực.

Từng tia lửa cháy, từ trong huyết mạch trôi nổi ra, như mảnh tinh thể tràn vào thân thể hắn.

Một loại cảm giác rất kỳ diệu đột nhiên chiếu vào trong lòng, hắn giống như rất rõ ràng nhìn thấy, những lực lượng từ trong mạch máu bay ra, chủ động bay về phía chỗ thân thể hắn bị thương nghiêm trọng.

Dần dần, những năng lượng mạch máu đó, như một tầng màng bao lấy xương vỡ chỗ bả vai cùng cánh tay hắn.

Năng lượng máu thịt mênh mông cứ thế phóng thích ra.

Hắn giống như nghe được tiếng xương vỡ tổ hợp lại, được nước vàng nước sắt rèn luyện một lần nữa, trở nên càng thêm cứng cỏi.

Đây là một loại thể ngộ cực kỳ huyền diệu.

Không biết qua bao lâu, chờ lúc hắn cảm thấy có chút mỏi mệt, hắn tĩnh tâm lại, đem huyết mạch lực thu liễm.

Chợt, hắn ngạc nhiên phát hiện, cảm giác đau đớn chỗ cánh tay cùng bả vai hắn sớm đã biến mất không thấy.

Hắn theo bản năng bắt đầu hoạt động cánh tay...

“Ồ!”.

Bỗng nhiên đứng lên, ngay tại trước mặt Lạp Phổ, hai cánh tay hắn vặn vẹo như rắn.

Tất cả như thường!

“Có phải cảm thấy giống với trước khi bị thương hay không?”. Lạp Phổ cười hỏi.

Tần Liệt trịnh trọng gật đầu: “Không có cảm giác khác thường!”.

Lạp Phổ hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc: “Đó là chỗ khủng bố của huyết mạch thái cổ cường tộc!”.

Lại là mấy ngày vội vàng qua đi.

Hôm nay, thương thế thân thể Tần Liệt khôi phục không sai biệt lắm, lại lần nữa ngưng luyện mấy chục giọt bản mạng tinh huyết, bắt tay vào giúp Lạp Phổ phá vỡ cấm chế.

Từng giọt bản mạng tinh huyết, thiêu đốt Liệt Diễm thần hỏa nhỏ vụn, tan ở trên các sợi tơ vàng dây bạc kia.

Tơ vàng dây bạc xuyên thấu ở trên người Lạp Phổ, ở dưới Liệt Diễm thần hỏa thiêu đốt, dần dần hòa tan.

Đợi mấy trăm sợi tơ vàng dây bạc nhất nhất hòa tan, Lạp Phổ hít sâu một hơi, đột nhiên quát khẽ một tiếng.

Từng đồng tiền vàng bạc, từ trong máu thịt thối rữa của hắn bị cứng rắn ép ra.

Tiền vàng bạc vừa ra, từng cái mẩu xương của Lạp Phổ mới có thể hoạt động, tinh thần hắn tuy mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại lóng lánh hào quang vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết.

“Ta không sao”. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

“Cầm lấy những đan dược này”. Các bình đan dược từ Đô Linh động cướp đoạt mà có, bị Tần Liệt cứng rắn nhét qua, đẩy hết tới trước mắt hắn.

Lạp Phổ cười cười, cũng không từ chối, từ trong những đan dược đó lấy ra một ít có lợi cho hắn khôi phục thân thể nuốt vào, sau đó liền cứ thế ngồi xuống: “Không cần bao lâu, ta sẽ chậm rãi khôi phục, Quỷ Mục tộc chúng ta khôi phục thương thế, so với Nhân tộc... Cũng nhanh hơn không ít”.

Hắn cố ý vô tình nhìn Lâm Lương Nhi một cái.

Sau Tần Liệt, Lâm Lương Nhi khôi phục thương thế cũng tỏ rõ nhanh hơn không ít.

Trong mọi người, cũng chỉ có Lô Nghị vẫn uể oải không phấn chấn.

“Tần Liệt, bản mạng tinh huyết ngươi lấy Luyện Huyết thuật ngưng luyện ra, tựa như... Không quá giống với chúng ta”. Mắt thấy Lạp Phổ giải thoát ra, Lô Nghị lưu ý, mắt hiện ra nét kinh ngạc, thuận miệng nói một câu.

“Ta tu luyện pha tạp, các loại linh quyết đều đọc lướt qua, có lẽ bản mạng tinh huyết cũng ẩn chứa lực lượng thuộc tính khác nhau, vậy mới có thể đem tơ vàng dây bạc hòa tan”. Tần Liệt giải thích.

Về chuyện huyết mạch, hắn tất nhiên sẽ không hướng Lô Nghị nhiều lời, cho nên tìm cái cớ qua loa.

“Lần này sau khi trở về, ta sẽ hướng đại tiểu thư chào từ giã, sau đó... Ta sẽ lấy thân phận khách khanh gia nhập Viêm Nhật đảo”. Lô Nghị đột nhiên nói.

“Cái gì?”. Tần Liệt kinh hô.

“Ta nợ Mạt gia nhân tình, nhiều năm qua như vậy, coi như là trả hết rồi”. Sắc mặt Lô Nghị bình tĩnh: “Lần này, ngươi ở Đô Linh động đã cứu ta một mạng, cũng giúp ta cướp lấy ‘Nguyệt Chi Miện’, để cho ‘Nguyệt Ma’ không thể tiếp tục giết hại nhiều giáo đồ Bái Nguyệt giáo hơn. Ta nghiêm túc suy nghĩ một phen, phát hiện không biết lấy gì báo đáp, cho nên chỉ có thể lấy thân phận khách khanh gia nhập Viêm Nhật đảo, hy vọng có thể trả lại đoạn ân tình này”.

“Không cần chứ?”. Tần Liệt cười khổ: “Huyết Lệ tiền bối cùng Mạt tiền bối, nếu biết ta đào góc tường bọn họ, không phải sẽ bị ta tức chết?”.

“Đây là quyết định của cá nhân ta, ta sẽ hướng bọn họ nói rõ ràng, ngươi không cần lo nhiều”. Vẻ mặt Lô Nghị lạnh nhạt.

Nhưng càng là như vậy, càng nói rõ tâm ý hắn đã quyết, chỉ sợ Tần Liệt khuyên bảo cũng vô dụng.

“Không quá ổn, như vậy thực không quá ổn, ta thấy... Hay là thôi đi?”. Tần Liệt mặt đầy cay đắng.

Giữa hắn và Huyết Sát tông luôn có quan hệ chặt chẽ, hợp tác cũng luôn thoải mái.

Hắn cũng không muốn bởi vì Lô Nghị làm ra mâu thuẫn.

Nhưng, ở dưới hắn khuyên bảo, Lô Nghị lại nhắm mắt không nói.

Rõ ràng là tâm ý đã quyết.

***

“Ba ngày nữa, chúng ta có thể trở về Khư Địa”.

Trên Vân Phàm thuyền, Tần Liệt thở phào một hơi, trong mắt tia điện đan xen.

Trải qua khoảng thời gian này khôi phục, thương thế trên người hắn đã khỏi hẳn, linh lực cũng ở dưới rất nhiều đan dược bổ dưỡng tràn đầy, tinh thần phấn chấn, lại ở trạng thái đỉnh phong.

Trận chiến Đô Linh động, đối với cảnh giới hắn tăng lên cũng có trợ giúp rõ rệt, làm hắn trong loáng thoáng, cảm thấy giống như rất nhanh có thể đột phá cảnh giới hiện nay.

“Chờ trở lại Hàn Băng đảo, ta chỉ cần mười mấy ngày thời gian, có thể khôi phục như lúc ban đầu”. Lâm Lương Nhi lạnh nhạt nói.

Nàng nếu muốn mau chóng khôi phục, phải mượn mạch khoáng ‘Thiên Băng Hàn Tinh’, chỉ có hàn khí băng lạnh, mới có thể nhanh chóng bổ sung lực lượng của nàng.

“Chờ ta trở lại Thất Mục đảo, mượn dùng minh ma khí nơi đó, cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại”. Lạp Phổ mỉm cười, thoạt nhìn tâm tình cũng rất không tệ.

Lúc này, hắn sinh trưởng ra mắt thứ tám, chờ sau khi khôi phục như ban đầu, sẽ không e ngại hai người Cổ Đà, Xích Yển nữa.

Về sau, hắn có thể tiếp tục an tâm tu luyện ở ‘Thất Mục đảo’, không cần lo lắng Cổ Đà, Xích Yển dám có gan tới tìm gây chuyện nữa.

Trong bốn người, chỉ có Lô Nghị trầm mặc, chưa chen vào nói.

Thương thế hắn bị ở Đô Linh động, nặng nhất ở trong bốn người, một chốc một lát chỉ sợ khó có thể khôi phục.

“Chiếc Vân Phàm thuyền này chở rất nhiều linh tài Đô Linh động, mọi người tự mình nhìn một cái, có thích hợp nhận lấy trước hết”. Tần Liệt nói.

“Cũng được”. Lạp Phổ trái lại cũng không khách khí, cười đứng lên, đi những phòng chứa linh tài của Vân Phàm thuyền đi lại.

Mắt Lâm Lương Nhi hơi sáng lên, cũng nổi hứng thú, bắt đầu hoat động.

Chỉ có Lô Nghị vẫn không nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.