Khi Mèo Là Soái Ca

Chương 55: Mâu thuẫn




Lâm Ngọc Sơn cố ý nhấn mạnh cái tên Lang gia cảnh địa và tiểu Thương Thánh Vương, tựa hồ muốn Trần Lạc chú ý tới, bất quá đáng tiếc, giờ khắc này trong tay Trần Lạc ôm mỹ nhân vưu vật thiên hạ, lại uống Biên Hoang Tam Nhưỡng lừng lẫy tiếng tăm, đừng nói là tiểu Thương Thánh Vương, ngay cả Thánh Vương chân chính hắn cũng chẳng thèm để ý, lắc đầu một cái, chỉ cười cười rồi mặc kệ.

Lúc này, Lâm Ngọc Thiên và Phong Thanh Vũ của Lang gia cảnh địa từ trong nhã gian đi xuống. Vừa thấy, trong lòng Lâm Ngọc Sơn nhất thời mừng rỡ, không dám chậm trễ, lập tức chạy tới. Chỉ là đang muốn nói gì, đại ca Lâm Ngọc Thiên của hắn lắc đầu ra hiệu không cần nhiều lời.

Lâm Ngọc Sơn không rõ là xảy ra chuyện gì, bất quá con người hắn rất thích khoe khoang, cũng cực lực chứng minh một chuyện với mọi người, tiểu bạch kiểm họ Trần này cám dỗ tiểu Mạn Đà La cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người, đại ca Lâm Ngọc Thiên của hắn là người Lang gia cảnh địa, còn là nhân vật chủ chốt dưới quyền tiểu Thương Thánh Vương, tương lai Lâm Ngọc Sơn hắn cũng sẽ tiến vào làm người Lang gia cảnh địa.

Chỉ là lời chưa ra khỏi miệng, đã thấy đại ca Lâm Ngọc Thiên của hắn đi tới, hai tay đặt trước ngực, cúi đầu thành thật nói:

- Trần công tử, trước đó tại hạ ngộ thương ngựa của ngài, dẫn tới hiểu lầm, là do tại hạ vô tri, hi vọng Trần công tử đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với ta. Vì biểu hiện áy náy, ta xin được thay mặt mời bữa rượu này của Trần công tử.

Phong Thanh Vũ cũng cúi đầu tạ lỗi, nói:

- Trần công tử, trước đó giữa chúng ta có chút hiểu lầm, hi vọng ngài không đặt ở trong lòng.

Lâm Ngọc Thiên và Phong Thanh Vũ đột nhiên đi tới xin lỗi người thanh niên áo lam này, khiến mọi người trong lầu Vạn Hoa đều cả kinh, trong lúc nhất thời không thể hiểu rõ được tình huống. Tựa hồ trước đó Lâm Ngọc Thiên đả thương con ngựa của người thanh niên áo lam này, thế nên tới đây xin lỗi.

Nhưng Lâm Ngọc Thiên là ai, tuy không so sánh được với nhân vật tầm cỡ như Tiểu Thương Thánh Vương và Mộ Vân KHông, nhưng mười năm trước cũng là thiên kiêu tài năng xuất chúng, là Đại Vu sư xuất sắc trong thiên hạ ngày này, đừng nói chỉ đả thương con ngựa của thanh niên áo lam, cho dù là giết chết, thì đã làm sao?

Cứ cho là thanh niên áo lam dụ dỗ được tiểu Mạn Đà La, nhưng cũng chỉ đến thế, lấy địa vị Lâm Ngọc Thiên hiện tại, lại có chống lưng cường đại là Lang gia cảnh địa, ngay cả tiểu Mạn Đà La cũng không phải sợ, chứ đừng nói tới tiểu bạch kiểm do nàng nuôi dưỡng, càng không cần phải công nhiên xin lỗi như thế. Hơn nữa nhìn thái độ và thi lễ của hắn, rất đoan chính, rất tiêu chuẩn, vì biển hiện áy này, càng muốn trả tiền thay bữa rượu này, nên nhớ đó là năm, sáu nghìn vạn đấy.

Chuyện này… Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Đặc biệt là Lâm Ngọc Sơn, vốn hắn còn muốn mượn đại ca và tiểu Thương Thánh Vương để lên mặt với Trần Lạc, không nghĩ tới đại ca của hắn dĩ nhiên không hiểu vì sao tiến đến xin lỗi đối phương, điều này khiến hắn trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp.

Tiểu Mạn Đà La ngồi trên đùi Trần Lạc, rúc người trong lòng hắn, cánh tay đặt trên bàn chống lấy đầu, lười biếng trêu chọc:

- Thân ái, thể diện của ngươi thực lớn quá, ta nói này hai vị bạn học cũ, các ngươi đang chơi trò gì thế.

- Nể tình bạn học cũ ngày trước, kính xin Nhị phu nhân nói giúp chúng ta trước mặt Trần công tử.

Phong Thanh Vũ nói.

- Ha ha…

Tiểu Mạn Đà La cười khẽ một tiếng, nói:

- Hai người các ngươi thực khiến ta mở rộng tầm mắt đó, e là dù đả thương con ngựa của ta, các ngươi cũng không có trịnh trọng xin lỗi như vậy đâu?

Quay sang, tiểu Mạn Đà La lại ôm lấy cổ Trần Lạc, cười nói:

- Thân ái, mặt mũi ngươi lớn hơn nhiều so với tỷ tỷ rồi.

Trần Lạc một tay ôm tiểu Mạn Đà La, một tay bưng chén rượu, hôm nay hắn chỉ tới uống rượu, không nghĩ đến trước tiên nhảy ra một đại mỹ nhân không nói, hiện tại hai kẻ này chạy đến nhận khuyết điểm. Đại mỹ nhân xuất phát từ mục đích gì, hắn không biết, cũng không thèm biết, hai người này tạ lỗi xuất phát t ừ mục đích gì, hắn không biết, tương tự cũng không thèm suy nghĩ, đang muốn nói câu gì đuổi hai người này rời đi.

Đột nhiên, Lâm Ngọc Sơn vọt tới, dò hỏi:

- Đại ca, ngươi làm chuyện gì thế?

- Ngọc Sơn! Không có chuyện của ngươi, đi ra!

Lâm Ngọc Thiên quát mắng, khiến Lâm Ngọc Sơn nguyên bản không hiểu rõ tình hình càng thêm mờ mịt. Trước đó hắn vẫn trông cậy mượn vào người Lang gia cảnh địa để nâng cao thân phận mình lên, không nghĩ tới đại ca Lâm Ngọc Thiên và Phong Thanh Vũ còn long trọng xin lỗi như vậy, hơn nữa còn muốn thay người ta trả năm, sáu ngàn vạn tiền rượu, điều này khiến cho hắn không thể nào tiếp thu được.

Chỉ vào Trần Lạc, quát to lên:

- Hắn chỉ là nam sủng do tiểu Mạn Đà La nuôi, ngươi nhưng là người Lang gia cảnh địa, tại sao phải xin lỗi với thứ đồ chơi như hắn?

Trong suy nghĩ của Lâm Ngọc Sơn, đừng nói là đả thương con ngựa của tiểu bạch kiểm này, hay đả thương con ngựa của tiểu Mạn Đà La, lấy thân phận là người Lang gia cảnh địa của đại ca hắn, cũng không cần xin lỗi.

Chỉ là, một câu nam sủng của tiểu Mạn Đà La và tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm vừa nói ra khỏi miệng, bốp một tiếng, lập tức bị Lâm Ngọc Thiên mạnh mẽ tát cho một cái, khiển trách:

- Im miệng!

Sau đó, lập tức xin lỗi với Trần Lạc và tiểu Mạn Đà La phu nhân:

- Ngọc Sơn trẻ người non dạ, kính xin Trần công tử và Nhị phu nhân không nên nổi giận.

Lâm Ngọc Sơn bị tát sưng gò má, khó có thể tin, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.

- Ha ha ha…

Tiểu Mạn Đà La cười rất sung sướng, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp quay qua nhìn Lâm Ngọc Sơn, cười hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Hắn… Hắn là nam sủng ta nuôi? Còn là tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm? Ha ha… Thực sự là… Ông trời ạ! Đãu lâu lắm rồi không được vui vẻ như vậy, ta nói này bạn học cũ, ngươi đánh hắn làm gì, ta rất thích đệ đệ ngươi nói lời như vậy, đặc biệt yêu thích. À, ngươi tên gì, Lâm Ngọc Sơn đúng không? Tới tới, tỷ tỷ hỏi ngươi.

Tiểu Mạn Đà La thật giống như gặp hứng thú, hỏi:

- Không phải, tỷ tỷ rất tò mò, trong lòng ngươi, lẽ nào ta giống loại nữ nhân thích thu dưỡng nam sủng sao?

- Được rồi, coi như tỷ tỷ thích nuôi dưỡng nam sủng, cũng tuyệt đối không nuôi nổi nam sủng như hắn, a… Nuôi không nổi, không dám nuôi, tuyệt đối không dám nuôi… Ông trời ạ, cười chết ta mất, không phải… Tỷ tỷ cũng rất buồn bực, vừa nãy ta thấy các ngươi giống như cũng quen biết, không phải ngươi gọi hắn là Trần công tử sao? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn là ai?

Lâm Ngọc Sơm bụm mặt, lo lắng, sợ hãi, ngơ ngác, mờ mịt.

- Tiểu muội muội, ngươi thì sao? Ngươi cũng không biết à?

Tiểu Mạn Đà La quay lại nhìn về phía Niệm Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.