Khi Mèo Là Soái Ca

Chương 46: Bức cung




Lúc nhận được thông báo phỏng vấn của tòa soạn《 Đô thị tinh anh 》, tài khoản game của Trác Lí cũng đã đạt đến cấp độ cao nhất rồi. Rốt cuộc cô cũng có thể dành toàn bộ tâm trí để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, điều này làm cô vừa phấn khích, vừa lo lắng. Trước đây, cô đã nộp sơ yếu lý lịch cho rất nhiều toà soạn, đáng tiếc lại không nhận được thư trả lời nào. Nói cách khác, nếu lần này cô không qua, cô sẽ lại tiếp tục làm một kẻ thất nghiệp.

Buổi phỏng vấn là vào một sáng thứ hai nắng đẹp, Trác Lí đã gửi tin nhắn bắt bạn bè của mình phải làm một cuộc điện thoại "Morn¬ing Call", chúc cô mã đáo công thành.

Đáng tiếc, kế hoạch chỉ thực hiện được một nửa, thì cái điện thoại Nokia quê mùa của Trác Lí đã hoàn toàn ngủ say sau khi bị cô ném vào góc tường, sau đó, không bao giờ cất lên một tiếng nữa.

Vì thế, Trác Lí nghiễm nhiên tới trễ.

Thời gian hẹn phỏng vấn là 9 giờ sáng, nhưng lúc Trác Lí vội vội vàng vàng thay quần áo rời khỏi nhà, tới nơi đã là 11 giờ rưỡi.

Tòa soạn《 Đô thị tinh anh 》trước đó không lâu được một công ty lớn thu mua, sau đó chuyển trụ sở tới toà nhà sang trọng bậc nhất thành phố —— cao ốc Hào Mã. Cao ốc Hào Mã ở ngay trung tâm thành phố, cách một đoạn có trung tâm CBD, Trác Lí ra khỏi nhà lúc 11 giờ, ngồi xe buýt nửa tiếng là tới cao ốc Hoà Mã.

Tòa soạn ở tầng hai mươi mốt, trong lúc chờ thang máy tới, Trác Lí đang cố nghĩ ra một lý do thích hợp để nói với nhà tuyển dụng, trong đầu cô bây giờ có vô vàn âm mưu. Thang máy tới nơi, tim Trác Lí đập mạnh liên hồi, có quá nhiều người trong đó —— đây mới sự thật của cuộc sống trong lần phỏng vấn đầu tiên.

Cánh cửa thang máy màu vàng kim, trên đó các con số đang thi nhau nhảy. Cô nhìn những người đang đứng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy mình ăn mặc thật thiếu chuyên nghiệp.

"Đinh!" , cửa thang máy mở ra. Trác Lí nhìn lên, một người đàn ông mặc âu phục màu đen, sơ mi đen bước vào, trong nhát mắt, phản ứng đầu tiên của Trác Lí chính là: anh chàng thật là đẹp trai.

Người đàn ông vừa bước vào vẫn đang chăm chú nhìn tài liệu trên tay, cho dù chỉ nhìn thấy dáng vẻ lúc cúi đầu của anh ta, cho dù chỉ là động tác nhấc chân của anh ta, Trác Lí vẫn cảm thấy người đàn ông này: Đẹp trai! Đẹp trai! Đẹp trai!

Sau đó, Trác Lí đưa tay lên vuốt ngực, cười nhạo bản thân đã ẩn giấu bản tính háo sắc nhiều năm như vậy, cô ngộ ra một chân lý: quả nhiên đàn ông lúc nghiêm túc vẫn là đẹp trai nhất. d2L.qđ Lại nhớ tới người đàn ông cô đi xem mắt mấy hôm trước, cũng thuộc loại diện mạo rất tốt, nhưng mà vẻ mặt của anh ta lại làm cô nhớ tới chị gái mình Trác Ý. Nếu chị gái cô là yêu nữ, thì anh ta chính là yêu nam, yêu nữ cùng yêu nam —— đúng là một cặp trời sinh.

Thang máy càng đi lên, tim Trác Lí lại đập càng mạnh.

Chỉ là mức độ tim đập không theo quy luật nào của cô liền biến mất ngay khi tới cửa toà soạn 《 Đô thị tinh anh 》 . Bởi vì, cô gặp người quen.

Lâm Thạc là học trưởng trên cô hai khoá, hai người quen nhau khi Trác Lí tham gia câu lạc bộ diễn xuất, lúc đó Lâm Thạc là trụ cột chính của câu lạc bộ, mỗi lần giáo viên tới giảng dạy đều tìm anh làm mẫu, sau đó, Trác Lí chính thức khiêu chiến với uy quyền của anh ta. Nhất là lần biểu diễn vở “Cô đơn ở chốn đông người”, cô luôn làm biểu cảm nhăn mặt rồi kể các câu chuyện cười, làm cho Lâm Thạc phải bật cười lớn. . . . . Anh ta đối với đàn em khoá dưới này không có biện pháp nào khác, đành phải nhận thua.

Vì vậy, tình huống gặp mặt cẩu huyết này cũng thuận tiện giải quyết vấn đề đi muộn của Trác Lí.

Điều làm Trác Lí vui mừng hơn chính là, vị chủ nhiệm Ban biên tập trẻ tuổi Lâm Thạc này có thể đảm bảo cho cô không cần phỏng vấn cũng được tuyển chính thức vào làm phóng viên của toà soạn《 Đô thị tinh anh 》.

Nhưng dù sao《 Đô thị tinh anh 》cũng không phải là do nhà họ Lâm mở, ở đây còn có một người tên là Vương Hiểu Mai, làm ở bộ phận nhân sự, ấn tượng đầu tiên của Trác Lí về người này không tốt lắm, chỉ cần liếc mắt qua cô cũng đoán được: người này tầm 35 tuổi, vì sao cô đoán được ư? Trực giác thôi.

"Toà soạn ‘ tinh anh ’ vừa mới được mua lại, hệ thống nhân sự còn chưa ổn định, cô chỉ được ký hợp đồng thử việc trong ba tháng thôi, sau này nếu không hoàn thành nhiệm vụ được giao thì cho dù có người tiến cử, (dd L, q Đ) chúng tôi vẫn sẽ mời cô đi cho. GOT IT?" Vương Hiểu Mai mang một chiếc kính gọng đen, trên mặt đánh một lớp phấn dày, khóe mắt có nhiều nếp nhăn, nhìn người khác bằng nửa con mắt, lúc nói câu ‘got it’ còn làm bộ như người Mĩ vậy.

"Cám ơn quản lý, tôi hiểu rõ việc đấy." Trác Lí mỉm cười, trả lời rất lễ độ, trong tâm trí bị câu ‘got it’ kia tác động không nhẹ.

"Được rồi, có một nhiệm vụ, tôi nghĩ rất phù hợp với cô. GOT IT?" Trong mắt Vương Hiểu Mai loé lên một tia sáng, nhếch miệng cười, tay tiếp tục điệu bộ người Mĩ.

"Nhiệm vụ gì vậy?"

"《 Đô thị tinh anh 》 là một tờ báo nguyệt san, mỗi kỳ trên trang bìa sẽ xuất hiện một nhân vật nổi tiếng. Tại sao kì này lại không chọn một nhân vật ở trong cao ốc Hào Mã chứ?"

"Ah. . . . . . Tôi cũng không rõ lắm."

"Ở đây tập trung rất nhiều tinh anh trong thành phố này. Ở tầng 28 là công ty điện tử, tầng trên của chúng ta, tầng 22 là công ty quảng cáo Phỉ Khang, còn tầng 18 là văn phòng luật sự Sự Vụ Sở, mỗi tầng đều là tinh anh. GOT IT?" Vương Hiểu Mai vừa nói vừa lấy một tờ giấy trong ngăn kéo ra, Trác Lí liếc mắt qua, trên đó toàn là tên người.

"Đây là danh sách những người có thể xuất hiện trên trang bìa, cô phụ trách lấy một người."

Nhận lấy tờ giấy kia, Trác Lí chưa hiểu rõ ỹ của Vương Hiểu Mai, liền hỏi lại, "Quản lý, xin hỏi tôi . . . . . . phụ trách cái gì vậy?"

"Bộ phận phỏng vấn có 12 người, thêm cô nữa là thành 13 người, bộ phận chụp ảnh có 5 người, mỗi người đều chỉ tiêu có một nhân vật ảnh bìa để nộp. Mà tôi cũng nói thẳng với cô luôn, danh sách trong tay cô đều là những “mục tiêu phỏng vấn”, nói cách khác, bọn họ là những nhân vật vô cùng khó tiếp cận." Vương Hiểu Mai nhấc gọng kính lên, dựa lưng vào ghế, khinh thường hỏi cô, "Nếu như cô không tự tin thì có thể bỏ cuộc."

"Tôi rất tự tin!" Trác Lí tính tình lười biếng, nhưng một khi cô đã quyết định điều gì thì nhất định không chịu quay đầu, cho dù có đụng vào tường cũng không chịu đầu hàng. Hơn nữa, về mặt chuyên môn, cô chính là một tài năng.

Nhìn qua danh sách, rất tốt, có mười cái tên, hơn nữa, trên đó có một cái tên vô cùng quen thuộc, cô nhếch miệng cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, "Tôi phụ trách Viên Khởi Lương."

Ý cười mỉa mai trong mắt Vương Hiểu liền biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc, "Viên Khởi Lương?"

"Đúng, chính là trưởng văn phòng luật sư Sự Vụ Sở." Trác Lí cung kính, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, không hiểu tại sao nét mặt của Vương Hiểu Mai lại kỳ quái như thế. Nghĩ tới mấy hôm trước còn cùng anh ta đi xem mắt, Trác Lí cảm thán một câu: thế giới chết tiệt này đúng là nhỏ bé mà.

Cao ốc Hào Mã nằm ở khu đô thị mới —— một khu vực rất phát triển về kinh tế, không những thế, ẩm thực cũng rất phát triển.

Lúc Trác Lí vừa ra khỏi phòng nhân sự, Lâm Thạc đã đứng đợi cô ở cửa, miệng cười, dịu dàng nói, "Tiểu học muội, anh mời em ăn cơm."

"Hoan hô." Trác Lí cười lớn, hai lúm đồng tiền lộ rõ, "Ăn gì vậy?"

"Tuỳ tiện ăn gì đó đi."

Lúc đầu, Trác Lí còn tưởng “tuỳ tiện ăn chút gì đó” chính là tìm một quán ăn bên đường, sau đó ngồi xì xụp bát mì nóng, nhưng không ngờ Lâm Thạc lại mang cô tới một nhà hàng sang trọng có điều hoà, không gian rộng lớn, cô đột nhiên cảm thấy: đây là tuỳ tiện sao. d,đ L qĐ Nếu bảo cô đáp lễ lại, e rằng ba tháng tiền lương thực tập của cô cũng không trả nổi.

Trong túi cô chỉ còn năm tệ, Trác Lí cảm thấy bản thân thật sự đã làm nhiều chuyện sai trái, cuộc sống thật thê lương. Làm một con sâu gạo trong nhà, suốt ngày chỉ nghĩ tới dùng tiền của chị gái, thật sự không có chút tôn nghiêm nào. Điều càng làm cô buồn phiền hơn chính là, cô thực sự không biết một nhà hàng nhỏ nào.

Cô thầm nghĩ: mình đang đi trên một con đường không dễ dàng chút nào rồi.

"Lâm học trưởng, tại sao trên đường đi anh cứ mỉm cười suốt vậy?" Trác Lí yếu ớt hỏi, thật ra thì cô rất muốn nói, ‘Tại sao anh cứ cười khúc khích vậy?’, nhưng nghĩ lại, cô vừa mới nhận của người ta một ân tình, vì vậy đổi thành ‘ mỉm cười ’.

"A, em nghĩ xem vì sao anh lại cười?" Lúc hỏi câu đó đuôi mắt Lâm Thạc lại cong lên, trên trán Trác Lí xuất hiện vô số vạch đen liên tiếp.

"Em nghĩ, anh, chắc là do chuyện lúc trước." Cô vừa nói xong, bả vai Lâm Thạc có chút run, sau đó, anh ta nhịn không được, cười lớn thành tiếng.

Ngàn con quạ đang bay ngang đầu Trác Lí, từng con từng con một bay qua.

"Học trưởng, anh có thể giữ chút hình tượng không?" Trác Lí nhìn xung quanh, quả nhiên có rất nhiều cặp mắt đang nhìn về phía cô. Cô bĩu môi, cô oán hận nhìn Lâm Thạc: cô ăn mặc như thế này đến đây ăn đã là quá quê mùa rồi, bên cạnh còn có một tên đàn ông mặc tây trang cười không ngớt nữa, đúng là một kỳ quan nha.

Bọn họ tìm một bàn trống rồi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đang bận rộn, rốt cuộc cũng chạy lại chỗ của Lâm Thạc và Trác Lí, đưa thực đơn, "Mời hai vị gọi món."

Sau đó, liền lui ra.

Chỉ là, sau khi nhận được thực đơn Lâm Thạc lại cười một trận nữa, bàn tay đang cầm thực đơn cũng run rẩy theo, Trác Lí không chịu nổi nữa, hét lên: "Lâm Thạc, cái tên to xác này, anh có định gọi món hay không!"

Lâm Thạc ổn định được tâm trạng, chỉ nói một câu, "Trác Lí, sau này có em ở đây, cuộc sống nhất định sẽ rất thú vị, anh cực kỳ kỳ vọng đấy."

Không biết vì sao khi nghe những lời này lông mày của Trác Lí lại nhăn lại.

Trong lúc ăn cơm, Lâm Thạc giải thích lí do vì sao mình lại cười.

Ví dụ như, anh ta nhớ lại một lần đi liên hoan với câu lạc bộ, Trác Lí với bạn cùng lớp đã làm ra một chuyện kinh thiên động địa: bọn họ quá yêu biểu diễn nên trong lúc chờ dọn đồ ăn ra, bọn họ khua chân múa tay biểu diễn với giáo viên, vung tay quá sức nên đập hẳn vào mặt của một cậu bạn ngồi bàn bên cạnh, làm cho mái tóc mới của cậu ta không còn ra hình dáng gì nữa, sau đó tất cả mọi người đều cười ầm lên.

Lại ví dụ như, trong lúc tập vở 《 Bạch mao nữ 》, thiên tài Trác Lí chọn trúng vai Hỉ Nhi. Lúc luyện tập mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ, nhưng đến hôm diễn chính thức, trước mặt toàn bộ khán giả, còn có thầy hiệu trưởng, thiên tài liền lóng ngóng đến dập cả “đầu chó” xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng nổi tiếng khắp cả trường, có người còn gọi đó là "Hỉ Nhi chúc tết" .

Buổi chiều, lúc trở lại《 đô thị tinh anh 》, Trác Lí mới chính thức ra mắt toàn bộ phóng viên toà soạn.

"Xin chào tất cả mọi người, em tên là Trác Lí, chuẩn bị tốt nghiệp đại học vào hè năm nay. Em tới đây để thực tập, mong mọi người chỉ giáo thêm." Trác Lí lễ phép chào hỏi.

"Tốt lắm, chào đón em." Một mỹ nữ tóc xoăn nhìn Trác Lí cười, Trác Lí cũng cười lại với cô.

"Thực tập sinh mới tới, Trác Lí phải không, cái bàn này là của em." Lại thêm một anh chàng nhìn Trác Lí cười, sau đó anh ta quay lại với máy tính của mình.

Viên Khởi Lương.

Trọng trách lớn trong lòng Trác Lí, cô muốn có công việc, muốn kiếm được tiền, cô muốn trở nên nổi bật. Vì vậy cô quyết định phải đăng được ảnh của Viên Khởi Lương lên bìa báo.

Cả một buổi ngồi xem lại các số cũ của《 đô thị tinh anh 》 , Trác Lí cuối cùng cũng làm rõ được định hướng của toà soạn: chỉ đơn thuần là một tạp chí kinh doanh. Trước đây, Trác Lí từng nghe một người làm chủ nhiệm toà soạn nói, tạp chí kinh doanh là một đơn vị rất có tiềm năng, mỗi cá nhân ở đó cũng rất tiềm năng. d d LQ,Đ Mỗi người làm ở tạp chí kinh doanh thường trang bị cho mình rất nhiều kiến thực cũng như danh hiệu, ngược lại sẽ ẩn mình trong đó một lớp quảng cáo.

Nói đơn giản, 《 Đô thị tinh anh 》tuyệt đối không chỉ dựa vào thu nhập từ quảng cáo, mà là từ nội dung bên trong.

Sau giờ tan làm, Trác Lí bị Vương Hiểu Mai gọi lại.

Cô ta dùng ánh mắt xem thường quét từ trên xuống dưới Trác Lí, Vương Hiểu Mai đỡ mắt kính, miệng đầy son miệng, nói: "Trác tiểu thư, làm phiền cô ngày mai đi làm thì mặc đồ nghiêm túc một chút."

Trác Lí còn chưa phản ứng kịp thì Vương Hiểu Mai đã đạp gót thẳng, sau đó đột nhiên quay đầu lại, chỉ ngón tay vào Trác Lí, "GOT IT?"

Trác Lí gật lấy gật để, cười rất thành kính. Cho đến khi nhìn thấy Vương Hiểu Mai đi vào thang máy, lúc này cô mới thu lại nụ cười cứng ngắc. Cúi đầu nhìn lại bản thân một cái: đúng là nên thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.