Khi Mèo Là Soái Ca

Chương 24: Hận ý




“Y tiểu thư, lời này của cô có thật không? Vợ của Đông thiếu đã chết trong tai nạn máy bay sao?”

“Y tiểu thư, nếu lời cô nói là sự thật, có thể cho tôi hỏi một chút hay không, người vợ hiện tại của Đông thiếu là ai cô biết không?”

“Đúng vây, trên đời này sao lại có hai người giống nhau như đúc thế.”

Mấy ký giả vừa kinh ngạc vừa hỏi, ánh mắt tò mò đáng giá cô gái xinh đẹp trước mặt, vẻ mặt mọi người đều hưng phấn.

Sắc mặt Ninh Mẫn trầm xuống, thoải mái để bọn họ chụp cho đã, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mắt: hai mắt như phun lửa, hận không thể hút máu cô, tróc thịt lốc da của cô.

Thật bực mình, cô chưa từng gặp mặt cô ta lần nào, hôm nay chỉ là lần đầu tiên gặp, sao cô ta lại hận cô như vậy?

Cô đâu biết, bởi vì mẹ của Y Tử Lam bị người thứ ba chèn ép nên mới bị tức chết, đối với người phá hoại gia đình người khác, cô ta luôn hận thấu xương.

Ở trong mắt cô ta, Hàn Tịnh không xứng với cuộc hôn nhân này, không đáng được kính trọng.

Mà An Na lại có quan hệ tốt với cô ta, cô ta cũng bị ảnh hưởng từ An Na cho nên tự nhận An Na mới là người vợ mà Đông Đình Phong nên cưới.

Theo ý nghĩ của cô ta, Hàn Tịnh đã chết, cuối cùng An Na cũng có thể trở thành vợ của anh Đông, rất viên mãn.

Kết quả lại bị một người tên Ninh Mẫn chạy tới phá hoại cuộc hôn nhân tốt đẹp này.

Thấy chị em tốt của cô ta bị người thứ ba chèn ép chịu nhiều ủy khuất như vậy, điều này khiến cô ta nhớ tới người mẹ quá cố của cô ta.

Cho nên cô ta mới tức giận khó chịu, không nhịn được nữa, rốt cuộc cũng ra tay. Không nghĩ tới chị em tốt của cô ta ra mặt không xong ngược lại cô ta cũng bị khi dễ, tâm tình của cô ta rất tệ, lúc đó bạo phát luôn.

“Cô nói bậy bạ gì đó, mẹ tôi không có chết, không cho nói xấu mẹ tôi, tôi không cho mấy người khi dễ mẹ tôi, tôi không cho, không cho..tránh ra, tránh ra hết….”

Một âm thanh non nớt, nổi giận đùng đùng xông ra.

Đột nhiên Đông Kỳ chen vào giữa hai người.

Cậu thấy mẹ đi tolet lâu nên mới đi tìm, lại thấy nhiều người vây quanh ở đây nên mới chạy lại xem, vừa tới gần thì thấy hai người cô nhà họ Y mắng người, sau đó cậu lại nghe tiếng của mẹ, mới chạy nhanh tới, vừa vặn nghe được câu đó, cả khuôn mặt đỏ bừng hoàn toàn bị chọc giận.

Cậu giống như con lươn chen chút vào, ôm bắp đùi của mẹ cậu, lấy một tư thế hung hăng nhìn chằm chằm người cô hận không thể ăn tươi nuốt sống mẹ cậu.

Ninh Mẫn cúi đầu nhìn khuôn mặt cậu giống như hổ con phát uy, đáy lòng mềm nhũn, lại gật gật đầu. chuyện này cứ bị vạch trần như vậy, đối với Đông Kỳ quá đột ngột, sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm lý trưởng thành của nhóc, cô không khỏi sờ sờ mặt nhóc. Đối với vị lục tiểu thư này càng thêm chán ghét.

Y Tử Lam không nghĩ tới Đông Kỳ sẽ chạy ra, có điều cô ta nghĩ đến không phải là vấn đề tổn thương đến Đông Kỳ mà là trời cũng giúp cô ta, cô ta muốn nhân cơ hội này cho Đông Kỳ biết cậu luôn bị lừa gạt.

“Tiểu Kỳ, qua bên đây với cô, cô nói cho con biết người này vốn không phải là mẹ của con, chỉ là cô ta lớn lên giống mẹ của con thôi.”

Y Tử Lam ở Đông viên mấy năm, trước kia quan hệ của cô với tiểu Kỳ cũng không tệ, ỷ vào tình nghĩa mấy năm, cô ta tiến lên muốn dắt Đông Kỳ qua cô ta.

Mà tiểu Kỳ căn bản không để ý tới, một tay đẩy Y Tử Lam ra.

“Câm miệng! Mẹ là mẹ của tôi, mẹ chính là mẹ của tôi.”

Khuôn mặt của cậu tức giận muốn bốc khói rồi.

Y Tử Lam suýt chút nữa đã bị đẩy ngã, may nhờ có Y Tử Mi đỡ lại.

“Đông Kỳ, vì người giả mạo này mà con muốn trở mặt với cô phải không, sao con có thể không có lương tâm như vậy… người nào đối xử tốt với con người nào không tốt với con bộ con không biết sao hả…”

Y Tử Lam tức giận, quay đầu lại chỉ vào mặt cô: “Cô và dì An Na mới tốt với con, còn cô ta chỉ lợi dụng con lấy lòng ba con thôi.”

“Không phải, mẹ tôi mới không phải loại người như vậy.”

Một lớn một nhỏ nháo rung trời.

Bên cạnh Y Tử Mi nghe em gái mình nói như vậy liền bắt đầu đánh giá ---Hàn Tịnh, cô ta đã gặp qua người này lớn lên rất giống Hàn Tịnh, sao lại không phải Hàn Tịnh… ừm, nhìn kỹ chút, thật sự không giống nhau. Nhưng Y Tử Lam nói Hàn Tịnh chết trong tai nạn máy bay là thật hay giả?

Thấy người truyền thông ở bốn phía đều nhìn lại đây, cô ta nhắc nhở Y Tử Lam:

“Chuyện này, không thể nói lung tung.!”

“Em không có nói lung tung, đây là sự thật, chính tai em nghe dì Đông nói với chị An Na , chuyện này chị An Na biết, dì Đông cũng biết.. nếu em có nữa lời giả dối thì cho thiên lôi đánh em đi… cô ta họ Ninh, không phải họ Hàn….”

Lời nói của Y Tử Lam đầy chắc chắn.

“Xin hỏi An tiểu thư, sự thật về chuyện này, cô có biết không?”

“Xin hỏi, Ninh tiểu thư, cô thật sự không phải là Hàn Tịnh sao?”

“Đúng vậy, Ninh tiểu thư, nếu cô không biết Hàn Tịnh, làm sao lại trở thành vợ Đông thiếu, cô giả mạo vợ Đông thiếu là có mục đích gì…”

“Xin hỏi Ninh tiểu thư, Y tiểu thư nói cô lợi dụng khuôn mặt giống Hàn Tịnh mê hoặc cha con Đông thiếu, đối với chuyện này cô có giải thích gì không?”

“Xin hỏi Ninh tiểu thư, Y tiểu thư nói cô lấy lòng con cháu đời thứ tư của Đông gia vì muốn lấy lòng Đông thiếu, có thật không? Cô có nghĩ mình là người thứ ba không?”

“Xin hỏi Ninh tiểu thư, cô đẩy Y tiểu thư ra, hại cô ấy bị thương như vậy, có phải là cô ấy đã nói trúng tim đen của cô hay không, cho nên cô mới thẹn quá thành giận…”

Mỗi một câu một câu chất vấn, như lưỡi dao chém tới Ninh Mẫn, trắng trợn khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Đôi mày Ninh Mẫn nhíu lại, thản nhiên nói:

“Chỉ nghe lời nói từ một phía, sao có thể xác định hoàn toàn là vậy.”

"Nói như vậy, Ninh tiểu thư ý cô là Y tiểu thư nói oan cho cô sao? Nhưng thương tích trên người Y tiểu thư là sự thật… chuyện này cô có giải thích gì không….”

Ninh Mẫn không nói thêm gì nữa, bởi vì cô nhìn thấy bên ngoài rèm, Đông phu nhân đang ưu nhã bước tới.

“Xảy ra chuyện gì?”

Hà Cúc Hoa nhìn xung quanh một vòng, ung dung hỏi.

“Dì Đông.” Y Tử Mi kêu một tiếng.

Y Tử Lam xoay người lại, thấy dì Đông và cha cô ta đang đi tới.

Cha cô ta đối với cô ta vô cùng nghiêm khắc, nhưng cha mẹ Đông đối đãi với cô như con ruột, bình thường luôn bảo vệ cô ta và An Na. Lần này cô ta bất chấp tất cả chỉ vào vết thương trên người, liền chảy hai hàng nước mắt, đã tố cáo:

“Dì, dì nhìn đi, tất cả đều do người phụ nữ này đẩy con, trên người con đều là vết thương, dì ơi dì làm chủ cho con…”

Miếng thủy tinh đâm vào cánh tay cô ta, nhìn thấy máu chảy đầm đìa, thật sự rất đáng sợ.

Cô ta đợi Đông phu nhân sẽ cho người phụ nữ vô sĩ này một bài học, khiến cô nhục nhã rời khỏi tiệc hôm nay, coi như thay cô ta hả giận.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, Ninh Mẫn rất bắt đắt dĩ nhìn trần nhà cười: tốt rồi, người mẹ chồng này tận mắt thấy chuyện này thì sau này càng chán ghét cô thêm.. xem ra quan hệ mẹ chồng con dâu quả nhiên rất khó duy trì …

Sau này, cô ở Đông gia azzz.

Trong lòng cô cảm thán một tiếng.

Trên đời có một số việc càng giải thích thì càng không rõ ràng, vẫn là trong lúc đối phương xung đột với cô, cho nên Ninh Mẫn không nói tiếng nào.

Cô đứng ở bên này nên không ai thấy được nữa bên mặt bị tát của cô, cô cũng muốn nhìn vị Đông phu nhân hiền lành thân thiện xử lý chuyện này như thế nào..

Hà Cúc Hoa cũng không phải người bình thường, một người đàn bà có thể được kính trọng ở Đông gia nhiều năm như vậy, không chỉ vì bà có xuất thân hiển hách mà còn vì bà có năng lực vô cùng tốt. Khi xử lý chuyện gì cũng không bao che thiên vị ai.

Hôm nay gặp chuyện này sắc mặt của bà cũng không khó chịu, vẻ mặt cũng không phải trách cứ người nào, mà chỉ lẳng lặng đứng đó xem xét vết thương trên người Y Tử Lam, quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Mẫn, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, trực giác nói cho bà biết chuyện không phải chỉ như vậy.

Bà không thể nào hiểu rõ Ninh Sênh Ca, một người phụ nữ có thể ở trong quân doanh cùng những người đàn ông, đặc biệt hành động của tổ truyền ra, được cái đội viên ủng hộ, không phải dựa vào tướng mạo, mà là thực lực, trí tuệ cùng năng lực.

Xảy ra xung đột như vậy mà cô vẫn bình tĩnh, bà rất tán thưởng cô, khuyết điểm duy nhất chính là cô có mối quan hệ không rõ ràng với Hoắc gia, thật khiến người ta cảm thấy chán ghét.

“Đông phu nhân Y tiểu thư nói vị này không phải là Đông thái Hàn Tịnh, đối với chuyện này, phu nhân có muốn nói gì không?”

“Đông phu nhân về chuyện Ninh tiểu thư tranh chấp mà đả thương người khác, phu nhân sẽ xử lý như thế nào?”

Có ký giả hỏi.

Đông phu nhân chỉ im lặng nhìn, không có trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Mẫn, nhàn nhạt hỏi:

“Có gì mà cần giải thích? Bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt. Mặc dù tôi không thích cô nhưng tôi sẽ thiên vị ai. Nói đi, nói rõ chuyện này là sao.”

Bình tĩnh hỏi, khiến Ninh Mẫn khẽ giương miệng cười: mẹ chồng này của cô, rất có ý tứ nha.

Cô rõ ràng chỉ có thể nói rõ ràng mưới có thể xoa dịu mối quan hệ khẩn trương của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.