Khi Mèo Là Soái Ca

Chương 22: Mưu bì




Ninh Mẫn nhận ra được: mẹ chồng rất muốn nhận cô ấy này làm con gái nuôi, rất tốt, trang phục từ đầu tới chân rất đắt tiền, đến công việc của người dẫn chương trình làm một năm cũng chưa chắc đã có thể mua được. Đối với người mình thích Hà Cúc Hoa từ trước tới giờ đều không keo kiệt.

Cẩn thận tiếp tục quan sát, người phụ nữ này, nếu đánh giá chính xác, kỳ thật cũng không phải mỹ nhân trời sinh. Nhưng toàn thân lại có một loại khí chất điềm đạm động lòng người, loại khí chất này phát triển cho tới bây giờ, lại chuyển hóa biến thành loại điềm đạm đáng thương.

An Na cũng đánh giá cô, vừa nãy lúc cô ấy kéo Đông Đình Phong tiến vào, liền thu hút không ít kinh ngạc ồn ào.

Không nghi ngờ cô ấy dung mạo lại xinh đẹp như vậy.

So với vẻ đẹp của Hàn Tịnh, vẻ đẹp này xinh đẹp tự tin, không chút hèn mọn, thấp bé, quanh thân tràn trề hiểu biết rõ chốn phồn hoa. Thân người kiêu ngạo trong đám mây, ung dung, thanh lịch....giống tiểu thư quý tộc, không nhìn thấy chút khói lửa nhân gian....

Bộ quần áo màu tím nhạt, tăng thêm vẻ đẹp phụ nữ của cô, càng quyến rũ, lúc ngoái đầu nhìn, lúc đối diện với Đông Đình Phong, hai mắt hiện ra vui mừng cùng thẹn thùng, càng khiến cô rực rỡ động lòng người.

Trong lúc, cô nghe thấy, người đàn ông hướng những người khác giới thiệu: “Đây là vợ tôi”.

Nghe vào tai, giống như con dao đâm toạc tâm can cô vậy, cô nghiến răng nghiến lợi lại không biết làm sao.

Rõ ràng cô ấy không phải.

Chỉ là hàng giả mạo, anh tại sao lại khoe ra bên ngoài như vậy?

Đây là lần đầu tiên anh long trọng như vậy công khai vợ mình với bên ngoài__ nhưng Hàn Tịnh rõ ràng đã chết , anh đây là có ý gì?

Muốn để người phụ nữ này thay thế sao?

Đâm lao phải theo lao, đem việc làm sai này tiếp tục kéo dài?

Chẳng lẽ anh thích người phụ nữ này?

Thật không muốn có trách nhiệm với cô sao?

Cô hai mắt đỏ bừng tức giận.

Tiệc tối hôm nay này dì Hà làm chủ, dì Hà để cho cô chuẩn bị sớm trước một tuần, lễ phục, đồ trang sức, bà nói: đến lúc đó sẽ để cô và Cẩn Chi làm bạn nhảy, cô trong lòng vui sướng , chờ mong , nhưng kết quả....”

Người phụ nữ này tại sao lại đột nhiên xuất hiện như vậy?

Có chuyện, cô thấy rất buồn bực, rất buồn bực. Mấy ngày trước kia người phụ nữ này đi đâu? Lúc giao thừa cô có hỏi qua dì Hà chuyện này.

Dì Hà chỉ nói: “ Con đừng hỏi, ta sẽ không nói, cố gắng đợi, có thể con còn hi vọng, chỉ là gần đây, cảm xúc của Cẩn Chi không được tốt, con ấy, nếu muốn ở lại bên cạnh nó , thì phải khoan dung nhiều hơn...”

Năm trước ông Đông, cô Đông Dạng, còn có dì Hà từng bay qua Châu Úc, là vì cái gì, bọn họ không đề cập tới, cách một ngày liền trở lại, sắc mặt của Cẩn Chi rất lạnh, Đông Kỳ thì ô ô ô khóc làm loạn, đòi mẹ. Sau người phụ nữ kia không có trở về, điều này đối với cô mà nói là chuyện tốt, cho cô cơ hội.

Nhưng, tương lai cô vừa mới có một chút hi vọng, người phụ nữ này lại chạy tới dập tắt hi vọng sống của cô.

Không, trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.

Cô ngồi xuống nhẹ nhàng dùng ngữ khí khẳng định nói:

“Tôi biết cô không phải Hàn Tịnh ... cũng không phải mẹ của TIểu Kỳ”

“Ân, tôi không phải”

Ninh Mẫn thoải mái thừa nhận, nhìn An Na và cô gái đi cùng, ly rượu đỏ phe phẩy trên tay không uống, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, ngữ khí tràn đầy xem thường__

Có thể, bọn họ nhìn thấy cô là một con hồ ly tinh.

“Cô đã thừa nhận, vậy mời cô đừng quấn lấy Đông thiếu nữa được không? Cô không thấy rằng Dì Hà rất chán ghét cô sao? Lại lấy thân phận của Hàn Tịnh ở lại Đông gia, cô không biết tự xấu hổ sao? Người đàn ông kia chưa bao giờ thuộc về cô?”

Hai câu cuối cùng là An Na cường điệu nói.

Ánh mắt Ninh Mẫn có vài phần thương hại, một người phụ nữ, ngây thơ, có lúc nhìn qua đầy đáng yêu, nhưng nếu như vô tri, vậy có vẻ quá ngu xuẩn.

Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ Ninh Mẫn vần là một nữ sinh dám yêu dám hận. Yêu có thể oanh oanh liệt liệt, hận có thể triệt triệt để để ( thẳng thừng). Một khi nhận rõ cô không lôi lôi kéo kéo.

Cô nghĩ đến: cưỡng cầu, chiếm đoạt, cường triều đều chỉ mất hết thể diện của người phụ nữ.

Có người nói, trong thế giới tình yêu, sẽ có một bên bị động, sự thật cũng như thế, nhưng là bị động cũng phải có giới hạn, bị động không giới hạn, vậy chỉ là kẻ hèn mọn.

Đã là người yêu, cũng phải có một phần kiêu ngạo, như vậy, mới không dễ bị đối phương dẫm nát dưới chân.

An Na là bông hoa nhỏ ở trong phòng ấm , từ nhỏ được cha mẹ bao bọc che chở, bởi vì có bệnh tim bẩm sinh, cho nên, lúc An gia xảy ra chuyện Đông Đình Phong đã hạ thủ lưu tình, điều này khiến cô ấy sinh ra ý nghĩ không đúng phận, lại có thể trong mấy ngày cô rời khỏi, Hà Cúc Hoa lại có hứa hẹn với cô ấy. Cho nên làm cho cô ấy cảm thấy có chỗ dựa, nghĩ đến cùng cô gây ồn ào.

“An tiểu thư, cô họ An, chuyện trong nhà Đông gia cô không có tư cách”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.