Khi Mèo Gặp Chó

Chương 14: Thí Luyện Nghề Nghiệp Ẩn




Đường Cần nhìn thấy mọi người vậy mà quen biết với ông chú tám chuyện với mình nãy giờ, nhịn không được buồn bực cũng chả thèm chú ý đến nụ cười đầy thâm ý của Phong Tiểu Tiểu,: “Mọi người biết ông chú này sao?”

Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, kinh ngạc: “Anh không biết ông ấy?”

“chưa gặp bao giờ.” Đường Cần lắc đầu.

Quả thật là chưa gặp bao giờ, sát thủ cùng thân chủ rất ít khi gặp mặt, giao dịch cũng sẽ thông qua con đường trung gian,ví dụ như trang web ngầm mà loại sát thủ tự do như Đường Cần sử dụng, ví dụ như sát thủ có tổ chức như Khương Lễ lại liên lạc thông qua người đại diện. Nếu như làm một lần giao dịch lại lộ diện một lần thì khó mà đảm bảo rằng thân chủ không có tâm tư bán đứng mình. Lại nói cũng phải coi chừng bị mắc câu của cảnh sát…

Phong Tiểu Tiểu vốn nghĩ một ổ sói thông đồng thành gian nên vừa rồi mới tán gẫu náo nhiệt như vậy, nhưng thật là do lão Hồ đã quen mang mặt nạ, còn Đường Cần lại thực sự không tim không phổi đến đương nhiên.

Đối với lời đề nghị của lão Hồ, Dương Nghiễn từ chối cho ý kiến, khẳng định bữa cơm này là Hồng Môn Yến, nhưng lão già này còn chưa ngu đến mức quang minh chính đại xử lí hắn trong nhà của bản thân, cho nên đi là có thể đi, chỉ cần đề phòng ám chiêu là được.

Nhìn tình hình trước mắt, lão Hồ ở phe địch, tuy rằng còn chưa chính thức xé rách mặt, nhưng mọi người đều hiểu hai bên không có khả năng qua lại như trước đây, mối hận tuyệt tự không đội trời chung. Tuy rằng trên thực tế đúng là không phải Dương Nghiễn làm, lại không cách nào làm cho lão Hồ buông tha hắn.

Dương lão đầu cũng là một con cáo già, hợp tác với lão Hồ đương nhiên đã có tâm đề phòng từ tám trăm năm trước, thời gian qua nắm trong tay có cũng không ít chứng cớ sau hậu trường. Nhưng phần lớn đều có liên quan đến mình, lúc trước chủ yếu là để đề phòng một ngày nào đó chính mình trở nên nghèo túng hoặc là bị người đẩy ra chịu tội thay thì vẫn có cơ hội lật bàn.

Nhưng tình hình hiện tại nếu nói bên mình chủ động ra tay thì đương nhiên cái cách xử lí giết địch 1 ngàn tự hại 800 này không thể dùng, chỉ có thể xuống tay ở mặt khác, đồng thời cũng phải đề phòng trong tay đối phương có bím tóc của mình.

Ngoài một nhà lão Hồ, mặt khác còn ẩn nấp một kẻ địch âm thầm là vị sát thủ tự do Đường Cần. Đương nhiên, từ “ âm thầm” này vẫn là do lão Hồ cùng Đường Cần tự cho là vậy, dù sao cũng không ai có thể ngờ Dương Nghiễn lại có thứ đồ chơi gian lận như Thông Thiên Nhãn, càng không thể tưởng tượng được em trai tóc đỏ ở một buổi trưa đầy nắng rực rỡ trước khi bị xóa trí nhớ đã phun sạch kế hoạch ra ngoài.

Dựa theo Dương Nghiễn suy đoán, lão Hồ này ngoài mời dùng bữa ra thì chỉ còn muốn làm thứ gì đó không tốt đẹp mà thôi, cũng có một khả năng khác là dùng tư thế của kẻ chiến thắng mà tạm biệt mình lần cuối. Cái này giống như nhân vật phản diện trong phim dài tập luôn thích thị uy hoặc là nhìn đối thủ vô tri mà đi vào tử cục do mình bày ra, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể thoải mái tâm hồn biến thái của bọn họ.

Dù sao cơm chiều cũng chưa nấu, ăn với Đường Cần hay ăn với lão Hồ đều như nhau, Phong Tiểu Tiểu kiên định chọn bữa chất lượng hơn.

Dương Nghiễn cũng đồng ý quan điểm này, vì thế hai người chờ đến khi tiệm gốm đóng cửa sẽ dến nhà lão Hồ trước, tiện thể bốc theo một con rắn nhỏ, để em gái Y Y ở lại giữ nhà cùng Đường Cần, vì cam đoan an toàn cũng để chó cỏ và chim sẻ béo ở lại với họ.

Nhà họ Hồ ở tại một khu chung cư xa hoa, vừa không phải biệt thự cũng không phải trang viên, dù sao đội mái ngói đỏ, không ai lại ngốc đến mức giễu võ dương oai đưa chứng cớ tham ô của mình trước bàn dân thiên hạ. Nhưng cho dù chỉ là một khu chung cư, thì vẫn mang hai chữ “xa hoa”, người bình thường muốn vào ở được rất khó.

Lái xe đến cổng chung cư, đăng kí ở chỗ bảo vệ, chờ đối phương gọi điện cho lão Hồ xác nhận danh tính người đến chơi, Dương Nghiễn đậu xe, hai tay trống trơn sạch sẽ mang theo Phong Tiểu Tiểu đi tìm thang máy.

Đợi chốc lát, thang máy chưa xuống, một cô gái trẻ vội vã chạy đến từ ngã rẽ ở hành lang, nhìn cô ta rất thời thượng, dáng người không tệ, đường cong nóng bỏng làm người nhỏ dãi, hoa tai cùng vòng cổ đều là vàng thật kim cương thật, thoạt nhìn nếu không phải trong nhà có tiền thì chính là bị người bao dưỡng…Vì sao không thể là một phụ nữ thành đạt hả?! vấn đề rất đơn giản, phụ nữ thành đạt thông thường không mặt loại trang phục mỏng manh này.

Dương Nghiễn chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ qua, thân là thái tử nhà họ Dương, phụ nữ vây quanh hắn lộ thịt nóng bỏng hơn cũng không thiếu, từng duyệt qua vô số bụi hoa thì cô gái này cũng không có gì hiếm lạ.

Nhưng Phong Tiểu Tiểu lại rảnh rỗi, hứng trí bừng bừng nhìn nhiều hai mắt, khi cô gái bước đến dưới bản điện tử hiển thị số tầng và ngẩng đầu lên, Phong Tiểu Tiểu càng vui vẻ — yêu, là người quen nha!

“A!” Cô gái nhìn bảng điện tử lại tùy tiện dạo tầm mắt, thấy Phong Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc, nhỏ giọng hô.

Dương Nghiễn bị âm thanh này thu hút quay đầu, nhìn cô gái, sau đó sửng sốt. Phong Tiểu Tiểu ha ha nâng móng: “Chào em gái, không ngờ có thể gặp nhau ở chỗ này.”

Cô gái nghi ngờ nhìn Phong Tiểu Tiểu lại nhìn Dương Nghiễn, có chút suy nghĩ, bỗng nhiên vui vẻ: “ Hai người là người yêu?”

“Xem như vậy.” Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm gật đầu. Từ thân phận của hai bên mà nói, mình cũng Dương Nghiễn quả thật sắm vai này, tuy rằng thực tế không phải .

Cô gái hưng phấn: “Không ngờ…A, lúc trước thật có lỗi, tôi nghĩ cô giống như mấy ả háo sắc theo đuổi bác sĩ Ngao kia.”

“Ha ha…”

Đúng vậy, cô giá này là vị tiểu Tam sống cùng tầng với Ngao Tiềm theo lời cậu thanh niên chủ chó chăn cừu, đối phương sớm thèm nhỏ dãi với người đàn ông đạt tiêu chuẩn thời đại này lâu rồi, lần trước đám người Phong Tiểu Tiểu đến nhà, hai bên đã đối mặt, hơn nữa đối với Y Y cùng Phong Tiểu Tiểu, đối phương bày tỏ thái độ thiếu thiện chí …Theo lời chủ chó chăn cừu nói, cô ta không hề thân thiện với bất kì sinh vật giống cái nào trong bán kính mười mét lấy Ngao Tiềm làm trung tâm, nếu không phải ở hiện trường có vài anh trai thì không chừng huyết chiến đã nổ ra.

Đang nói, thang máy mở cửa, Dương Nghiễn dẫn đầu tiến vào ấn số, sau đó Phong Tiểu Tiểu quay sang hỏi: “Tầng mấy?”

Cô gái nháy mắt mấy cái: “Thật trùng hợp, chúng ta lên cùng tầng.”

Phong Tiểu Tiểu gật đầu không nói nữa, cũng không có ý tiếp tục bắt chuyện. Dù sao mọi người cũng chẳng thân quen gì, lại theo nghề nghiệp của đối phương, phỏng chừng cô ta đi gặp kim chủ của mình, lời này nói ra quá xấu hổ, còn không bằng không nói.

Cô gái hiển nhiên cũng kiêng dè, xem ra là không muốn trước mặt người quen của Ngao Tiềm bại lộ thân phận tiểu Tam, vì thế im lặng một đường.

Sau khi ra khỏi thang máy cũng lại là cùng hướng, Phong Tiểu Tiểu quay đầu có chút dự cảm, cô gái cũng một biểu cảm nghi hoặc nhìn hai người.

Đến khi cả ba người đều đứng trước cửa một hộ nhà, rốt cuộc không thể lại lừa mình dối người nữa.

Rất lâu sau là một mảnh trầm lặng mà xấu hổ, cô gái gian nan nở nụ cười: “Hai người cũng đến thăm Hồ tỉnh trưởng?”

Phong Tiểu Tiểu xấu hổ: “Ha ha…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.