Khi Mèo Gặp Chó

Chương 1252: Long tranh hổ đấu




“Hả?… Thế… tụi em…”

“Sau khi cha mẹ của cô Trần gặp nạn, các cô còn gặp phải chuyện gì nữa không?”

“Không, hết… hết rồi… Nhưng… em… nhóm Kiều Kiều, cả các phòng cùng tầng, trong trường… họ đều cảm thấy chị Trần… sau khi chị ấy chết… có lẽ… có lẽ… đã không còn bình thường nữa… Ma… ma… có thể… Còn bảo tụi em thật may mắn, nếu như mở được cửa phòng của tụi em, thì có lẽ… Em… em cũng không biết… em chỉ là… em không biết phải làm sao, bèn… sau đó em đã đến chỗ các anh chị… Em…”

“Cô Tôn, xin cô bình tĩnh lại đi, hít thở sâu vào. Hãy nói cho chúng tôi biết, bây giờ cô muốn làm gì? Tìm con ma ấy, sau đó tiêu diệt nó? Hay là, cô muốn nhờ chúng tôi giúp cô làm chuyện khác?”

“Em cũng không biết nữa… Hu hu hu… Em cũng… ý mà chị mới nói… em cũng… hức… em sợ lắm… em…”

“Cô Tôn, uống ngụm trà đi, rồi bình tĩnh lại. Từ từ, đừng vội. Cô có thể từ từ suy nghĩ, rốt cuộc thì mình muốn làm gì. Cái mà cô muốn làm, có kết quả như thế nào, cô cứ suy nghĩ kĩ càng, rồi hãy trình bày với chúng tôi.”

“Vâng…”



“Có… có rất nhiều… chuyện như thế này đúng không?”

“Ý cô là chuyện ma giết người?”

“…”

“Có một số. Ở phương diện này, rất khó thống kê. Thông thường, đều sẽ trở thành án treo, hoặc bị xem là tai nạn. Nhưng chuyện mà cô gặp phải không nằm trong số đó. Cô đích xác là rất may mắn đấy. Nếu như bạn cùng phòng của cô không cảnh giác, thì có khả năng những người sống trong phòng sẽ trở thành người bị hại.”

“…”

“Khi nãy cô có kể, sau khi đem chìa khóa xuống để dưới lầu, thì cô lại nhìn thấy xuất hiện trên cửa? Lúc đó, chìa khóa phòng của các cô đang cắm trên đó, nhưng không có ai vào phòng, đúng không?”

“Vâng, lần đó… Đúng rồi, chìa khóa đang cắm trên ổ, trong phòng… lúc đó Kiều Kiều đang ở trong phòng… Em và An An thì từ bên ngoài trở về, chị Cố lúc đó đang có tiết…”

“Lúc đó, người trong phòng ký túc xá rất nhiều đúng không?”

“Sao? À, hôm đó là thứ năm, chiều thứ năm, phần lớn là không đi học, trong các phòng đều rất đông người.”

“Không ai nhìn thấy chìa khóa được cắm trên đó như thế nào sao?”

“Vâng… sau khi chị Cố trở về, cũng đã đi hỏi thăm rồi. Tụi em cũng… cũng thấy sợ, lúc đó… nhưng là sợ có người vào trộm đồ. Tụi em… tụi em đã nghĩ đến tình huống, có lẽ là có ai lẻn vào trộm đồ. Thấy tụi em đem để chìa khóa ở giỏ tre chứa vật đánh rơi, cho nên mới muốn dùng nó để vào trộm đồ. Nhưng sau đó, biết Kiều Kiều đang ở trong phòng, bèn bỏ cuộc… Hoặc là… hoặc là lúc đó có người đi ngang qua hành lang, nên bỏ đi… Những bạn ở phòng khác đều không để ý. Lúc đó cũng có trao đổi với nhau rồi., tòa lầu của tụi em thì chưa có ai bị mất cắp, còn tòa nhà khác thì có rồi. Nhưng sau đó đã tóm được, chính là người bên trong phòng của họ, nhà trường cũng đã đem ra kỉ luật… Đại khái là có kể cho nhau nghe những chuyện này. Sau đó tụi em cũng không để tâm đến. Những chuyện như thế này…”

“Còn nửa đêm nghe thấy tiếng mở cửa thì sao? Các cô cũng không thể xác định được, bên ngoài là người hay ma đúng không?”

“Vâng…”

“Thế thì vẫn còn một khả năng nữa, mấy lần đầu, hoàn toàn không phải hồn ma của cô Trần đến tìm chìa khóa. Có lẽ là trộm, giống như các cô đã phỏng đoán, hắn nghe được chuyện của các cô, bèn lấy chìa khóa, định vào trộm đồ trong phòng. Còn cái người đêm hôm đó, có lẽ cũng chính là hắn ta, hoặc một tên trộm khác. Trong mấy tháng nay, các cô có từng làm việc gì đặc biệt không? Trong phòng, có ai đã từng nhìn thấy người chết, tham dự tang lễ, hoặc đi ngang qua hiện trường án mạng chưa?”

“Chưa ạ… đều chưa từng đi. Sau khi nghi là có trộm, tụi em cũng… À, cũng đã bàn với nhau, Kiều Kiều còn đi nghe ngóng thử. Sau đó, sau đó mới nghi là chị Trần. Sau khi biết được chuyện của chị ấy, tụi em đều nghĩ là chị ấy, chứ chưa hề nghĩ đến khả năng khác. Rồi sau đó nữa, tụi em… cái lúc mà treo chỉ đỏ đó, nguyên dãy phòng cùng tầng với tụi em, đều đang bàn nhau về chuyện này. Một số phòng thì kể chuyện ma, còn kể một số chuyện của trường em nữa. Chắc là… phòng tụi em không có những chuyện ấy đâu, cả bốn đứa tụi em đều chưa bao giờ gặp những chuyện như vậy.”

“Trường của các cô có những câu chuyện ma quái được lưu truyền ư?”

“Cũng có một vài, chính là mấy cái xác được hiến bên học viện Y học này nọ. Còn có một số chuyện thường thấy, ví dụ như có anh chị nào đó ở khóa trước do thi cao học bị rớt, nhảy lầu; rồi tình yêu tan vỡ, nhảy lầu; chỉ là những chuyện kiểu đó. Còn trong phòng tụi em thì không có gì cả. Ký túc xá mà tụi em đang ở vẫn còn mới, chưa được mấy năm. Còn ký túc xá cũ cũng không có chuyện gì.”

“Vậy à… Thế thì, cô Tôn, hiện tại cô có ý định thế nào? Cần chúng tôi tiếp tục điều tra không?”

“Có ạ… Em… em muốn… muốn làm rõ ràng. Cả chuyện nhà của chị Trần nữa… chuyện đó cũng có liên quan đến tụi em… Nếu có thể tra ra được… Em hy vọng có thể tiêu diệt được con ma ấy.”

“Vậy được rồi. Thế cô có biết địa chỉ nhà của cô Trần không? Nếu như cô có thể cung cấp đầy đủ thông tin cho chúng tôi, thì tiến trình điều tra sẽ nhanh hơn. Bên cạnh đó, nếu có thể biết được nhiều hơn về trường của các cô, thì cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng tôi. Có những thông tin chỉ được truyền tai nhau trong trường, nên rất khó để điều tra về nó. Còn một chuyện nữa, nếu đến ký túc xá của các cô một chuyến, thì chúng tôi cũng có thể phát hiện được nhiều manh mối hơn.”

“Vâng, được, được ạ. Em… em sẽ bàn với các bạn, chắc là… được đó. Địa chỉ của chị Trần, chị Cố đã lưu rồi. Để em hỏi.”



Ngày 16 tháng 11 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 03920061115G.wav.

“…Tối đến tụi em nằm trong phòng nhưng đều không chịu ngủ, mà cứ lo nghe ngóng động tĩnh bên ngoài…”

“Trên người cô gái này không có âm thanh. Mọi người cũng không nhìn thấy âm khí đúng không? Có thật là đã gặp ma không vậy?”

“Nếu không thì sao nữa?”

“À… chỉ đơn thuần là một vụ án mạng?”

“Thế chuyện cái chìa khóa giải thích thế nào?”

“Có người cố tình tung hỏa mù?”

“Anh nghiêm túc chút đi.”

“Nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi chuyện này. Nếu không phải là Trần Nhất Tây, mà là một con ma khác, thì ba lần bốn lượt như thế để làm gì?”

Ngày 17 tháng 11 năm 2006, điều tra về Trần Nhất Tây, tìm được hồ sơ vụ án mà cô ta bị hại. Trần Nhất Tây chết vào ngày 2 tháng 5 năm 2006, nguyên nhân tử vong do trọng thương dẫn đến mất máu quá nhiều. Hung thủ là Hoàng Văn Khải, có lịch sử về bệnh thần kinh, vào thời điểm phạm án đã phát tác. Vụ án này đang trong quá trình điều tra làm rõ. Hoàng Văn Khải đã bị bắt, phục vụ điều tra. Kèm: bản scan hồ sơ vụ án, mã số 03920061117(1).

Tìm được hồ sơ vụ án của người bị hại là cha mẹ của Trần Nhất Tây, gồm Trần Hồng Vĩ và Miêu Ái Lê. Hai người cùng chết vào ngày 30 tháng 10 năm 2006, nguyên nhân tử vong do mất máu quá nhiều. Vụ án này vẫn đang trong quá trình điều tra làm rõ. Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, không có dấu hiệu người đột nhập vào trong nhà. Hiện trường chưa tìm được chìa khóa mà người ủy thác đề cập. Từ những hình ảnh của hiện trường, không nhìn thấy âm khí. Kèm: bản scan hồ sơ vụ án, mã số 3920061117(2).

Ngày 19 tháng 11 năm 2006, đi đến ký túc xá của người ủy thác. File ghi âm 03920061119.wav.

“Chào các anh chị, đây là Kiều Kiều ạ.”

“Em tên Đào Kiều Kiều.”

“Chào hai cô. Bây giờ lên phòng của các cô được không?”

“À, hiện tại quản lý rất nghiêm, cho nên chỉ có nữ mới được…”

“Tôi hiểu, để họ đợi ở bên ngoài, tôi và hai cô lên.”

“Vâng, tụi em ở tòa lầu số 23.”

“Ừ.”



“Ở tầng 4, chị Cố và An An đều đang ở trong phòng.”

“Ừ. Gần đây có xảy ra chuyện gì nữa không?”

“Không. Những chuyện mà lần trước chị hỏi, em cũng đã hỏi các bạn ấy rồi, chưa từng gặp.”

“Tụi em chừa từng gặp những chuyện kiểu đó. Chuyện cái chìa khóa là lần đầu tiên đó. Tụi em đều sợ chết đi được.”

“Xem ra, hiện tại các cô tạm thời không gặp nguy hiểm nào.”

“Chuyện kia, chuyện Gia Gia nói… là thật ạ? Chỉ đỏ… tụi em… đã hại chết…”

“Điểm này vẫn chưa thể xác định được. Chúng tôi cũng cần phải đến xem xét lại tình hình của hai vợ chồng ông bà Trần, mới có thể biết được nguyên nhân tử vong của họ rốt cuộc là gì.”

“Vâng…”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.