Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

Chương 31




Người đột nhiên xuất hiện ở miệng cốc chính là Tô Ngọc Cẩn! Chỉ thấy Tô Ngọc cẩn cầm trong tay một thanh trường kiếm màu xanh lam, chạy thật nhanh về phía Thiên Tung. Lúc này, trên khuôn mặt đẹp như ngọc kia tràn đầy thần sắc kiên quyết, Nhưng, nếu nhìn kỹ lại, còn có thể phát hiện ra mấy phần ửng đỏ. Hắn mặc trên người áo bào màu vàng nhạt dưới ánh mặt trời hết sức chói mắt, hoa cúc tím trên áo bào càng giống như có sức sống, vùng dậy đón gió.

Nhìn động tác chạy như bay đến của tên ngốc này, trong lòng Thiên Tung không khỏi ấm áp: tên ngốc này thật đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu!

“Niệm Ngữ, Niệm Ngữ, người. . . . . . Người không sao chứ?” Tô Ngọc Cẩn chạy đến bên cạnh Thiên Tung, còn chưa kịp thở một cái, đã vội vội vàng vàng hỏi. Mỗi lần đối mặt với Thiên Tung, khuôn mặt Tô Ngọc Cẩn đều không có lý do đỏ bừng lên.

“Không sao.” Thiên Tung hiếm khi trả lời loại câu hỏi tương đối ngu ngốc này.

“Vậy thì tốt! Cái đó . . . . . . Niệm Ngữ, người vẫn là tránh. . . . . . tránh ở phía sau lưng ta đi, ta. . . . . . . . . . . . bảo vệ người!” Nói xong, Tô Ngọc Cẩn lập tức chắn trước người Thiên Tung, cái loại tư thế gà mẹ bảo vệ gà con này nếu không có mấy vệt ửng hồng trên gò má hắn, thật sự là có chút khí khái anh hùng.

“Ngươi bảo vệ ta?!” Lúc này, Thiên Tung thật có chút dở khóc dở cười.

Đúng lúc này, Kim Châu Cự Nham Long đột nhiên phát khởi tấn công. Hai bàn tay to lớn trong chớp mắt đã đến trước mặt hai người Thiên Tung. Lấy thực lực hiện giờ của Tô Ngọc Cẩn, tuyệt đối gánh không được một chiêu này! Thiên Tung vừa định tung người ngăn trở đòn tấn công của Kim Châu Cự Nham Long hai đầu, chỉ nghe thấy Tô Ngọc Cẩn la lớn: “Ta sẽ không để cho ngươi tổn thương Niệm Ngữ đâu!”

Tô Ngọc Cẩn không ngờ trực tiếp sử dụng Kiếm Khí ngăn ở trước người, lấy thân thể gánh chịu đòn tấn công như sấm sét này! “Phụt!” Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tô Ngọc Cẩn phun ra ngoài. Màu đỏ chói mắt kia trực tiếp kích thích thần kinh Thiên Tung. Cảnh này làm sao quen thuộc đến thế! Nam tử mặc áo đỏ tuyệt sắc đó cũng đã từng ngăn trước mặt nàng, vì nàng ngăn cản mưa gió trước mặt, hôm nay kẻ ngu này không ngờ cũng . . . . . .

Không biết là bởi vì Phi Dạ hay vì Tô Ngọc Cẩn, Thiên Tung nổi giận!

“Muốn chết!” Thiên Tung động tác nhẹ nhàng đem Tô Ngọc Cẩn đã hôn mê đặt trên khối đất trống bên cạnh. Hoàn toàn không giống với động tác nhẹ nhàng của nàng, Chư Thần Dực dài tám thước phía sau lưng đã mở ra, năng lượng bóng tối dày đặc dường như bao phủ cả một phương trời. Nhàn nhạt ánh sáng đỏ như máu tỏa ra từ trên Chư Thần Dực. Cái loại cảm giác lạnh như băng, khắc nghiệt, tanh máu khiến cho Kim Châu Cự Nham Long hai đầu cảm nhận được một loại nguy cơ to lớn.

Lúc này, Bạch Ngân và đám người Cao Tường đã giải quyết xong bốn con Long cái kia, dù sao cũng chỉ là ma thú cấp chín, Bạch Ngân ra tay, tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Sau khi đám người Bạch Ngân chạy tới, đã nhìn thấy Thiên Tung ở giữa không trung đang giằng co cùng với Kim Châu Cự Nham Long hai đầu.

Bạch Ngân liếc mắt nhìn Tô Ngọc Cẩn khóe miệng rỉ máu đã hôn mê bất tỉnh, lại nhìn sát khí rõ ràng trên người Thiên Tung, trong lòng cũng hiểu rõ. Lúc này, đám người Cao Tường không để ý đau đớn toàn thân muốn vội vàng xông ra giúp đỡ, lại bị Bạch Ngân ngăn lại.

“Vị công tử này, chẳng lẽ chúng ta không đi giúp tiểu thư nhà ngươi sao?” Cao Tường lo lắng nói.

Bạch Ngân nhìn về phía bóng dáng đỏ tươi đang lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt chắc chắn nói, “Đây là cuộc chiến thuộc về muội ấy, không cần chúng ta nhúng tay đâu! Chẳng lẽ các ngươi không tin tưởng muội ấy sao? Xem thật kỹ đi!”

“Ừ!” Cao Tường tuy đáp ứng, nhưng trên mặt vẫn còn chút lo lắng.

Lúc này, tay phải Thiên Tung hào quang màu bạc chợt lóe, Đoạn Hồn tiên lập tức xuất hiện trên tay của nàng. Đồng thời, đóa băng liên cũng từ phía trên đầu Thiên Tung bay xuống, vây lượn không ngừng xoay tròn quanh người nàng, một tầng bảo hộ màu băng lam dần dần hình thành quanh thân Thiên Tung.

Chư Thần Dực, Đoạn Hồn tiên, băng liên, áo màu hồng như máu, người đẹp như ngọc. Hình ảnh tuyệt diễm này trực tiếp kích thích ánh mắt của đám người Cao Tường. Bọn họ đều là người của chiến đoàn chạy khắp ngược xuôi đế quốc. Không thể nói không chỗ nào không biết, nhưng cũng có thể nói là từng trải, mắt thấy tai nghe nhiều điều. Thế nhưng người này đồng thời có ba món Kiếm Khí, bằng chừng ấy tuổi, tu vi sâu không lường được, quả thực là nghe rợn cả người! Đây là dị thú từ phương nào!

“Mẹ nó! Lão Tử xông xáo nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người biến thái như thế!”

“Thiên tài! Đây mới thật sự là thiên tài! Con mẹ nó, tứ đại công hội thường ngày đều nói trong công hội của mình đều là thiên tài, thật nên để cho bọn họ tới xem một chút, đây mới gọi là thiên tài!”

Mặc dù, trong lời nói của những nam tử chiến đoàn này có chút thô tục, nhưng trong giọng nói kia cũng không ngăn được sùng bái và tôn kính. Tôn trọng cường giả, đây là định luật vĩnh hằng bất diệt trên Đại lục Thần Ma ngàn vạn năm nay. Không thể không nói, lúc này, Thiên Tung đã chân chính chinh phục được lòng của nhóm nam tử chính trực này.

Trong lòng Cao Tường càng thêm không ngăn được kích động, hắn cảm thấy đây là trời cao cho hắn một cơ hội. Một suy nghĩ vốn đã thành hình trong đầu lúc này càng thêm khẳng định cũng như rõ ràng.

Lúc này, Thiên Tung không ở trong trạng thái chống cự nữa. Nàng chuyển động, chỉ thấy cả người nàng vùn vụt như nhạn múa, chân đạp lên đóa băng liên, cầm trong tay Đoạn Hồn tiên bay thẳng về phía Kim Châu Cự Nham Long hai đầu. Chư Thần Dực phía sau lưng càng phát ra hào quang ánh lên sắc đỏ. Trong nháy mắt, hàng trăm hàng ngàn chiếc lông vũ như những lưỡi dao sắc bén phi về phía Kim Châu Cự Nham Long hai đầu. Hơn nữa, những lưỡi dao sắc bén này còn nhắm ngay hướng những khớp xương trên người Kim Châu Cự Nham Long.

“Gào!” Một tiếng hét thảm phát ra từ trong miệng Kim Châu Cự Nham Long hai đầu. Phòng ngự của nó mặc dù dọa người nhưng vẫn không chống cự nổi hàng trăm hàng ngàn lưỡi dao sắc bén không ngừng tấn công vào các khớp xương yếu kém. Máu tươi màu xanh nhạt dần dần rịn ra từ lớp da của nó.

Lúc này, Thiên Tung đã tới trước người Kim Châu Cự Nham Long hai đầu, đợt tấn công thứ hai cũng tới nhanh như chớp. Chỉ thấy băng liên kia bay ra từ dưới lòng bàn chân Thiên Tung, liên tục không ngừng bay về phía Kim Châu Cự Nham Long hai đầu. Một khi tới gần Kim Châu Cự Nham Long hai đầu, xung quanh đóa băng liên lập tức tỏa ra một làn sương mù như băng tuyết, loại sương mù này giống như khí lạnh trong miệng Tiểu Hồ, nháy mắt đóng băng khớp xương của Kim Châu Cự Nham Long hai đầu, hạn chế hành động của nó. Ngay sau đó Đoạn Hồn tiên vừa vặn vọt tới, trước hết quất vào hai cái đầu rồng khổng lồ của Kim Châu Cự Nham Long.

Trừ Bạch Ngân ra, những người khác đã không thấy rõ thân hình Thiên Tung nữa rồi, chỉ thấy được cảnh mây mù tuyệt diễm màu đỏ như lửa đốt không ngừng qua lại như thoi đưa chung quanh Kim Châu Cự Nham Long hai đầu.

Kèm theo một tiếng gào thét cuối cùng, Kim Châu Cự Nham Long hai đầu rốt cuộc ứng tiếng. Quanh người nó đã phủ kín máu tươi màu xanh nhạt. Thân thể vốn kiên cố như đá giờ đã tràn đầy vết thương bị xé nứt. Cho dù là những nam tử từng liếm máu trên đao như bọn Cao Tường thấy một màn như vậy, dạ dày cũng không nhịn được một trận quay cuồng. Thiên Tung đối phó với Kim Châu Cự Nham Long có thể nói là tính toán chính xác kỹ lưỡng, thận trọng, thủ đoạn tàn nhẫn, quả quyết hung ác. Điều này khiến cho đám người Cao Tường nhìn về Thiên Tung cảm thấy vừa tôn kính vừa sợ hãi.

Thiên Tung đã thu hồi Kiếm Khí, đi tới bên người Tô Ngọc Cẩn.

“Yên tâm đi! Hắn không sao, chỉ là ngất đi thôi!” Bạch Ngân chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt của Thiên Tung nói, “Hắn rất dũng cảm, phải không?”

“Bất quá là một đứa ngốc liều mạng!” Thiên Tung ngoài miệng mặc dù nói thế, vẻ mặt lại cực kỳ ôn nhu.

Bạch Ngân cười khổ, trong lòng thầm nghĩ: thật là một tiểu tử mạnh miệng!

Hai người Thiên Tung và Bạch Ngân đang muốn đi thu hoạch chiến lợi phẩm, lại bị đám người Cao Tường ngăn lại.

“Vị tiểu thư này, người là ân nhân cứu mạng của Cao Tường ta. Ta biết thân phận của hai vị cũng không bình thường, nhưng ta và đám anh em này vẫn muốn đi theo người, về sau, xin làm tùy tùng, mặc người sử dụng!” Cao Tường cùng với một vài nam tử nói xong lập tức thẳng tắp quỳ gối tại chỗ, trên mặt của mỗi người đều là vẻ kiên nghị, khát khao cùng với trung thành.

Không thể phủ nhận, nghe được lời này của Cao Tường, Thiên Tung động tâm!

Một cường giả tự thân dù mạnh mẽ cỡ nào cũng đánh không lại thiên quân vạn mã. Những nam tử này đều từng trải qua cuộc sống tràn ngập máu tanh, không biết so với những ‘cao thủ’ chỉ biết tu luyện kia mạnh gấp bao nhiêu lần. Nếu mình thật sự có một đội quân như thế, vậy bất kể sau này đối phó với Thánh môn hay Cửu Trọng Cung cũng đều có thêm một lợi thế!

“Được!” Sau một hồi trầm ngâm, Thiên Tung nói, “Các ngươi có thể làm thủ hạ trực thuộc chiến đoàn của ta. Nhưng các ngươi phải biết, thân phận của ta so với suy nghĩ của các ngươi còn phức tạp hơn nhiều. Nếu đi theo ta thì phải chuẩn bị vào sinh ra tử, hơn nữa nhất định trong vòng hai năm phải hoàn thành hai chuyện, các ngươi mới có tư cách đứng bên cạnh ta! Các ngươi đồng ý sao?”

“Tiểu thư cứ nói!” Một đám nam tử đồng thanh nói, không có nửa phần do dự.

“Được! Chuyện thứ nhất chính là, ta muốn các ngươi trong vòng hai năm phải xây dựng một chiến đoàn 3000 người. Nhân số 3000 không nhiều lắm, nhưng ta muốn mỗi người bọn họ phải là cấp bậc Kiếm Thánh trở lên; chuyện thứ hai chính là, ta muốn các ngươi trong vòng hai năm này phải hoàn thành mười lần đại chiến, chỉ có trải qua thử thách của máu và lửa, mới có thể chân chính trở thành tướng sĩ của ta!”

Thiên Tung nói xong, sắc mặt đám người Cao Tường đã thành màu xám tro. Nghĩ đến trong mấy người bọn họ, tu vi cao nhất mới là Kiếm Thánh, muốn trong vòng hai năm xây dựng một chiến đoàn 3000 người toàn bộ đều là Kiếm Thánh trở lên, nói dễ hơn làm. Lại còn mười lần đại chiến, loại chiến đấu không mục đích, vu vơ, bâng quơ này làm sao đi đánh?

Giống như nhìn thấu nghi hoặc của bọn họ, Thiên Tung khẽ mỉm cười, “Ta biết, hai điều kiện này rất khó, nhưng ta sẽ không giao cho các ngươi một nhiệm vụ không cách nào hoàn thành. Cực phẩm Kim Tinh trong Vạn Linh cốc này, ta cho các ngươi một nửa, sau này chính là vật liệu cho đội quân của các ngươi.” Thiên Tung nói đến đây, đám người Cao Tường khó có thể tin trợn to hai mắt.

Đó là cực phẩm Kim Tinh! Cực phẩm Kim Tinh đó! Lại chia cho bọn họ một nửa, đây là mạnh tay cỡ nào! Đây là khí độ cỡ nào! Đám người Cao Tường đột nhiên cảm thấy có lẽ những điều kiện này cũng không phải là có nhiều khó khăn, bọn họ thật sự có thể làm được.

Ngay tại thời điểm Cao Tường muốn trả lời thì Thiên Tung đã lấy ra một cái rương nhỏ từ trong Ám Ma Huyễn, “Trong rương này chính là năm loại ma tinh thạch cùng với bản vẽ trận pháp Tụ Linh Trận, các ngươi sau này dùng nó để tu luyện có thể làm chơi ăn thật.” 

Đám người Cao Tường cảm thấy bầu trời rớt cái rầm, muốn đem mình đập hôn mê cho rồi! Cả đời chưa từng thấy qua đồ gì tốt như những đồ hôm nay!

Thiên Tung không để ý đến ánh mắt được sủng mà lo sợ của đám người Cao Tường, tiếp tục nói, “Về phần mục tiêu đại chiến, ” bên môi Thiên Tung lộ ra nụ cười tà, “Ta tin tưởng thế giới này tiền tài bất nghĩa rất nhiều, thế lực làm giàu thông qua tiền tài bất nghĩa cũng rất nhiều, nhiều dê béo như vậy làm bia ngắm cho các ngươi, vậy là đủ rồi!”

“Hồi chủ nhân, thời gian hai năm, chúng ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ!” Đám người Cao Tường hùng hồn náo nức nói. Giờ phút này, bọn họ chỉ cảm thấy mình nhiệt huyết sôi trào, có lẽ trong tương lai không lâu, bọn họ thật sự có năng lực đi tẩy rửa cái thế giới không tính là sạch sẽ này!

Lúc này, Thiên Tung lấy ra một khối lệnh bài màu đỏ từ trong lồng ngực. Trên lệnh bài có khắc hai chữ ‘Diệp sát’. “Nếu hai năm sau, muốn tìm ta, hãy đến Khinh Hồng Lâu ở Thánh Thiên thành, đem khối lệnh bài này giao cho lâu chủ Khinh Hồng lâu, nàng ấy sẽ đưa các ngươi tới gặp ta!”

“Dạ!” Cao Tường thận trọng nhận lấy lệnh bài, thận trọng bỏ vào trong ngực. “Chủ nhân, ta muốn xin chủ nhân đặt tên cho chiến đoàn sắp thành lập của chúng ta!”

Thiên Tung gật đầu một cái, thong thả tới lui hai bước nói, “Gọi là Minh Quân đi, nhất minh kinh nhân [1] ! Quân uy chấn thiên!”

[1]: kêu một tiếng ai nấy đều kinh ngạc

Cái tên Minh Quân vang dội trong lịch sử Đại lục Thần Ma vì vậy ra đời! Nó ra đời đã định trước khắp đại lục sẽ nổi lên một trần gió tanh mưa máu, chiến ca loạn thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.