Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết

Chương 121: Nhàn vương đa mưu túc trí




Những Hải tộc này đều có một đặc tính, vũ khí thích nhất chính là cương xoa, mặc kệ tộc gì, tất cả đều dùng Tam Tiêm Cương Xoa. Ngoại trừ đây là mô phỏng theo một Thần khí của Tam gia ra, cương xoa là binh khí dùng rất ít vật liệu, ở trong biển dễ dàng triển khai.

Vèo!

Lần này không cần Lý Vân Tiêu hạ lệnh, ngoại trừ Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng ra, bảy người đồng thời xuất thủ, mấy người đối phương còn chưa phản ứng liền đầu một nơi thân một nẻo. Tên Vũ tông cường giả kia bị đối phương bộc phát ra khí tức sợ hết hồn, trong nháy mắt gào thét nói:

– Ngươi….., các ngươi là….., a!

Bảy người trong phút chốc diệt sạch!

– Người nào?

Lần này rốt cục đã kinh động cường giả trong Ế Sanh tộc, một âm thanh vô cùng bá đạo từ trong Côn Ngô thần thụ truyền ra, hơn nữa hơi thở kia dần dần áp sát.

– Đừng để ý tới hắn, trước đi vào lại nói!

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, trước tiên nhảy vào trong Côn Ngô thần thụ, trong nháy mắt biến mất ở trong đó. Bảy người khác cũng đồng thời theo sát phía sau.

Côn Ngô thần thụ chính là Thượng Cổ Thần vật, bên trong tự thành một giới, mỗi một tiết cành dài không biết bao nhiêu mét, đứng ở phía trên phảng phất như là bình địa, hơn nữa bốn phương thông suốt khiến người ta hoa cả mắt, coi như là Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng cũng mỗi đi vài bước liền suy tư một trận.

Lý Vân Tiêu cần nhất là tìm ra Dưỡng Hồn mộc, vật ấy chính là Côn Ngô thần thụ hấp thu lượng lớn sinh mệnh hồn phách mới có thể tẩm bổ sinh ra, bình thường chỉ có đến gần hạch tâm nhất của Côn Ngô thần thụ mới có. Biện pháp đơn giản nhất chính là một đường chém cành đi qua, nhưng hiển nhiên người Hỏa Ngư tộc sẽ không đồng ý, hơn nữa dễ dàng đưa tới kẻ địch.

Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng càng đi vào trong, sắc mặt càng trở nên khó coi, nơi này càng là có lượng lớn thần thụ nguyên dịch, cực kỳ nồng nặc, hiển nhiên thần thụ đã bị phá hỏng rất nghiêm trọng. Khoảng chừng đi qua thời gian uống cạn chén trà, liền ngừng lại. Tộc trưởng nhìn một đoạn cành to lớn, sắc mặt âm trầm muốn chảy ra nước, ở chỗ cắt còn có lượng lớn nguyên dịch tràn ra, một mùi vị vô cùng nồng xông vào mũi.

Lý Vân Tiêu nghe mùi vị này, chỉ cảm thấy cảnh giới vừa đột phá trong cơ thể mơ hồ lại bắt đầu tăng lên. Mà Phượng Hoàng Chân Hỏa ẩn nấp ở sâu trong linh hồn cũng như cảm nhận được cái gì, bắt đầu trở nên sinh động, ngay cả thân thể của hắn cũng ở dưới cỗ hỏa diễm kia, trở nên cực kỳ khô nóng, toàn thân mơ hồ đỏ lên.

– Vân thiếu, ngươi không có sao chứ?

Đoàn Việt phát hiện sự khác thường của hắn, giật mình nói.

– Không có chuyện gì?

Lý Vân Tiêu từ tốn nói, nhưng trong ánh mắt lại càng ngày càng ác liệt, hắn nhẹ nhàng dùng tay ở trên cành cây thần thụ phất qua, Nhất Mạch Tạo Hóa Công đem nguyên dịch hầu như thực chất kia hút vào trong cơ thể, một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái lưu chuyển toàn thân, bên trong nguyên dịch này ẩn chứa nguyên khí càng là hóa thành một luồng chân khí đi khắp chu thiên, cuối cùng chìm vào trong đan điền, hóa thành sức mạnh của mình.

Càng để hắn mừng rỡ chính là, tựa hồ hỏa diễm ở sâu trong linh hồn cũng chiếm được tẩm bổ, trở nên hơi sinh động.

Cho tới nay đều không cách nào khống chế Phượng Hoàng Chân Hỏa, chỉ có thể gọi ra một đạo hư ảnh. Nếu như có thể mượn sức mạnh của Côn Ngô thần thụ này triệt để khống chế Phượng Hoàng Chân Hỏa, đối với hắn mà nói tuyệt đối là chỗ tốt khó có thể tưởng tượng.

– Quả nhiên là thiên tài địa bảo!

Trong ánh mắt hắn lập loè hàn quang, trong lòng cũng hơi tức giận lên.

– Thiên tài địa bảo như vậy, lại bị phá hoại! Những người này thật đáng chết!

Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng trầm giọng nói:

– Thánh giả đại nhân, Côn Ngô Thần thụ chia làm ngoại ba tầng cùng nội ba tầng, nơi này đã là chỗ trong ngoài tiếp giáp. Lại đi vào trong, chính là nội ba tầng. Chúng ta một đường tới đây đều không có nhìn thấy Ế Sanh tộc, chỉ sợ bọn họ đều trốn ở trong nội ba tầng tu luyện.

Hai mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, lạnh lùng nói:

– Không sai, ta đã cảm giác được bên trong có rất nhiều khí tức cường đại. Bọn họ nhất định là nghĩ thông suốt qua biện pháp mổ gà lấy trứng, một lần đem sức mạnh của Côn Ngô thần thụ tiêu hao sạch sẽ, từ đó tăng lên lực lượng toàn tộc. Cũng không biết tiến hành bao lâu, ta sợ sức mạnh của Ế Sanh tộc, có thể còn trên chúng ta dự tính.

Hỏa Ngư tộc Tộc trưởng kinh hãi nói:

– Làm sao có thể? Này nên làm thế nào cho phải?

Lý Vân Tiêu nói:

– Hừ, liền xem ai thu tài nguyên nhiều nhất! Bọn họ thu tài nguyên, chúng ta cũng thu, xem ai vượt qua ai!

– Kiệt kiệt, ý nghĩ rất tốt, nhưng đáng tiếc các ngươi không cái mệnh này rồi!

Trên bầu trời của mọi người đột nhiên hiện ra một bóng người Ế Sanh tộc, chính là người vừa nãy lần theo bọn họ. Vẻ mặt kiệt ngạo, lạnh lẽo nhìn mấy người, châm chọc nói:

– Ta còn tưởng rằng là ai, hóa ra là đám hỏa ngư. Các ngươi lại dám trở về, bổn tộc chiếm dụng thần thụ của các ngươi, là vô thượng quang vinh của các ngươi, lại dám không biết phân biệt!

Mấy người Hỏa Ngư tộc thay đổi sắc mặt, bọn họ vốn là tồn tại “Tộc” cấp, dĩ nhiên bị sỉ nhục là “quần”, này đã là thiên đại sỉ nhục, ở trong Hải tộc, loại nhục nhã này là cừu hận không chết không thôi.

Tộc trưởng nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận nói:

– Hỏa Ngư tộc chúng ta khắp nơi nhường nhịn tránh lui, nhưng các ngươi lại được voi đòi tiên. Lần này cho dù dùng lực lượng toàn tộc, cũng liều mạng với các ngươi!

– Liều mạng?

Người Ế Sanh tộc kia như nghe được chuyện cười, cười nhạo không ngớt.

– Chỉ bằng các ngươi? Nếu không phải không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ bằng các ngươi những con tôm này cũng có thể sống đến hiện tại sao? Các ngươi vẫn cho là C cấp Hải tộc che chở chúng ta. Kỳ thực đây là bảo vệ mệnh cho những con tôm các ngươi a!

– Ta phi!

Tộc trưởng tức giận trùng thiên.

– Lúc các ngươi vừa tới Nam Hải, mạnh nhất cũng chỉ là cửu tinh Vũ tông đỉnh cao, lúc đó nếu như ta hạ quyết tâm, các ngươi một cái cũng đừng muốn sống! Hiện tại ta thật hận a, đều do mình do dự thiếu quyết đoán, mới dẫn đến cục diện hôm nay!

– Hừ, một cái cũng đừng muốn sống? Khẩu khí thật lớn! Lúc trước bộ tộc ta ở Đông Hải, quản hạt hơn triệu hải vực, coi như là Đông Hải Vương giả thấy bộ tộc ta cũng là lễ ngộ rất nhiều. Các ngươi những con tôm này xách giày cho tộc ta cũng không xứng. Hôm nay có vinh hạnh kính dâng thần thụ cho tộc ta, là vinh quang của bọn ngươi, lại vẫn thuyết tam đạo tứ, thật là đáng chết!

– Ha ha!

Thiết Lăng không nhịn được châm chọc cười gằn.

– Ngày xưa xác thực rất uy phong, Vũ Hoàng cường giả trở lên bị một tên nhân loại diệt sạch, cong đuôi không xa vạn dặm chạy đến Nam Hải, ghê gớm, thật không chịu nổi!

Này chính là chỗ đau của Ế Sanh tộc, người kia nhất thời giận tím mặt, giống như phát rồ quát:

– Muốn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.