Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 31




Trên một bàn tròn là một hủ lắc hình trụ tròn màu đen, nằm bên cạnh là sáu hột xí ngầu cùng một mặt nhất đỏ rực đang hai hàng xếp cạnh. Đứng cạnh bàn là một dealer (hay còn gọi là “đi lơ” hay “hồ lì”: người chia bài).

Thái Mi đáy mắt bình thản nhìn Chu Khang đang đứng đối diện bên kia bàn với cô. Phía sau lưng

cô cách vài bước chân là nhóm người La Vĩ Thành đang đứng. Sau lưng Chu Khang cũng có thuộc hạ đứng kèm. Xung quanh bàn chơi ngoại trừ hai gia tộc Chu – Long còn có vị giám đốc cùng với những vị khách đứng xem.

Con dao cắm xuyên qua bàn tay giữ chặt ông Thông trên nền nhà đã được rút ra. Bàn tay ông được băng tạm thời cầm máu, ông lúc này đang ngồi trên chiếc ghế ngay trung tâm hai hàng người Chu gia và Long gia canh giữ. Đừng nói là ông bỏ trốn, ngay cả thuộc hạ của Chu gia hay Long gia cũng tuyệt đối không thể lén lút bắt ông đi.

Chu Khang mỉm cười đột nhiên lên tiếng: “Hà tiểu thư, cô lúc này nếu muốn rút lại lời cá cược tôi sẽ thuận ý chiều theo. Nếu cô cương quyết chơi e là kết quả sẽ không như cô mong đợi.”

Thái Mi lườm mắt với Chu Khang, cô nhếch mép: “Không cần ông lên tiếng khích tướng. Tôi đã nói chơi đương nhiên sẽ không hèn nhát chưa lâm trận đã quay đầu chạy trốn.”

Chu Khang gật đầu: “Không hổ danh là em gái kết nghĩa của Tô nhị thiếu, có cá tính.”

Gạt ngang lời tán thưởng giả dối của Chu Khang, Thái Mi mở miệng: “Tôi không cần biết Chu thiếu của ông cần đến người đàn ông kia để làm gì. Ông ta sống chết đều không liên quan với tôi. Lần cá cược này mang mạng sống của ông ta làm phần thưởng tôi cho là không đủ thỏa mãn.”

Chu Khang nhướng mày lên tiếng hỏi: “Vậy thế nào mới đủ thỏa mãn?”

“Tôi muốn cá luôn mạng sống của tôi. Chu Khang, ông có dám mang mạng sống của ông ra thách đấu với tôi?” Thái Mi ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, buông một câu lạnh lùng.

Căn phòng vốn đã sát khí ngập tràn bởi sự tồn tại của hai gia tộc hắc đạo đứng đầu thế giới. Lúc này lại thêm lời nói vừa rồi của Thái Mi, nhiệt độ trong phòng rơi xuống mức thấp nhất, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Hai con mắt phía sau hai chòng mắt kính lập tức trợn trừng kinh ngạc nhìn Thái Mi đang mỉm cười nhìn ông. Chu Khang như không tin vào lỗ tai mình, lẽ nào thính giác của ông hôm nay có vấn đề. Đã lâu lắm rồi mới lại có một người mạng tính mạng ra thách đấu cờ bạc với ông. Xem ra sở trường lắc xí ngầu của cô ta không thuộc dạng đơn giản mới dám cá lớn đến vậy.

Thừa Ân vội lên tiếng với ngữ giọng hoang mang: “Thái Mi, cậu điên rồi sao, sao lại mang mạng sống của mình ra cá cược?”

“Phải đó, như vậy rất mạo hiểm.” Hào Cường lập tức tiếp lời Thừa Ân. Không biết Thái Mi ăn phải thứ gì lại trở nên gan lì đến ngốc nghếch thế này. Anh ta đã từng chứng kiến Chu Khang lắc xí ngầu, những hột xí ngầu được Chu Khang lắc ra đều như làm theo mong muốn của ông ta. Thái Mi tuyệt đối không phải đối thủ.

“Cô đã quá tự quyền rồi, mau rút lại lời nói vừa rồi!” La Vĩ Thành trầm giọng phản đối.

Thái Mi không quay người nhìn Vĩ Thành, cô đưa tay lên ngăn cản lời nói của anh ta: “Vừa rồi anh đã nói chuyện này do tôi giải quyết!”

Bị cướp lời nói nửa chừng, La Vĩ Thành mặt đen như Trương Phi, bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm. Vừa rồi vì sơ xuất mới để Thái Mi bày ra trò cá cược làm ảnh hưởng nặng nề đến nhiệm vụ của bọn họ. La Vĩ Thành và Dương Nhẫn không thể ngăn cản được Thái Mi trong lòng thầm nghĩ nếu cô thua, Lục Thông rơi vào tay Chu gia xem như bọn họ xui rủi không hoàn thành nhiệm vụ. Chấp nhận mất Lục Thông đã đành, Thái Mi còn muốn mang tính mạng bản thân ra thách đấu. Mạng sống của Thái Mi không quan trọng với Vĩ Thành nhưng lại rất quan trọng đối với Chí Khanh. Vì thế Vĩ Thành mới lên tiếng phản đối, nếu lần cá cược này Thái Mi thua, cô ta sẽ chết, anh ta không biết phải đối diện thế nào với Chí Khanh.

“Thái Mi không phải là người không biết quý trọng mạng sống. Cô ta đã dám mang mạng sống ra cá cược hẳn cũng đã có sự tính toán. Tớ tin Thái Mi không phải kẻ ngốc, cô ta đủ thông minh để tự giải quyết việc làm bản thân.” Dương Nhẫn đứng cạnh thì thào bên tai Vĩ Thành, anh ta hiểu Thái Mi, cô là người rất biết quý trọng mạng sống, tất nhiên sẽ không nông nổi nhất thời mang mạng sống ra đùa cợt. Chỉ là, Dương Nhẫn không hiểu vì sao Thái Mi lại trực tiếp tham gia vào vụ tranh giành Lục Thông, cô vốn dĩ chỉ là miễn cưỡng bị lôi đến đây. Chắc chắn ẩn sâu bên trong còn có lí do nào đó, Dương Nhẫn tin chắc là thế.

Hai hàng lông mày của La Vĩ Thành dần giản ra, Dương Nhẫn hiểu Thái Mi hơn anh ta. Nhưng lúc này ngoại trừ nhắm mắt để cô ta làm gì thì làm, La Vĩ Thành anh cũng đành bất lực.

Thái Mi vẫn giữ nụ cười thâm sâu bên khóe môi, nhìn Chu Thông mà hằng giọng: “Thế nào, ông dám hay là không?”

Vừa rồi còn tưởng Hà Thái Mi vì ham vui nhất thời mới không biết trời cao đất dày phân tranh cao thấp với ông. Nhưng cô ta đã dám mang mạng sống ra cá cược. Được thôi, lâu rồi không có ai dám cá cược lớn thế này với ông. Cảm giác hứng thú cuồng nhiệt dâng trào trong cơ thể liền nhướng mày lớn giọng: “Được! Tôi đồng ý!”

Dứt lời liền chuyển hướng nhìn về phía La Vĩ Thành và Dương Nhẫn, ánh mắt Chu Khang mang tia cười tâm đắc đầy ngạo mạng.

Chu Khang bề ngoài mang dáng vẻ nho nhã trí thức, lời nói cử chỉ chậm rãi từ tốn. Nhưng chính vì quá ung dung mới khiến người nhìn có cảm giác bất an. Thừa Ân khẽ run lên, cô biết Thái Mi bề ngoài mang dáng vẻ ham vui nhưng cậu ta làm việc gì đều có sự tính toán riêng. Nhưng dù là gì cũng không nên mang mạng sống ra cá cược. Thái Mi làm vậy chẳng khác nào tự đào mồ chôn xác.

Bàn tay của Hào Cường khẽ siết chặt thành quyền, nếu biết sớm tình hình dẫn đến căng thẳng thế này, ngay từ đầu anh đã ngăn không cho Chu Khang nhận lời đồng ý thách đấu với Thái Mi. Chu Khang làm việc có quy tắc của ông ta, nếu Thái Mi thua mạng sống của cô khó lòng giữ nổi.

Đối diện với Thái Mi, Chu Khang đuôi mắt hiện rõ tia miệt thị: “Cô chơi trước hay là tôi?”

Thái Mi đưa tay gãi miệng, nheo nheo mắt ngẫm nghĩ: “Tính theo thời gian thành lập của hai gia tộc thì Chu gia lại là một gia tộc có bề dày lịch sử hơn hẳn Long gia.” Rút tay rời khỏi miệng, Thái Mi nhìn Chu Khang khẽ mỉm môi cười: “Vậy thì ông chơi trước!”

“Được!” Chu Khang không cần suy nghĩ, đắc ý gật đầu.

Dealer đứng bên cạnh chuyên nghiệp đẩy bộ lắc xí ngầu đang nằm ngay trung tâm mặt bàn về phía người đàn ông tóc vàng. Cuộc chơi chính thức bắt đầu, mọi người đang tồn tại trong căn phòng dường như nín thở. Hai gia tộc Chu – Long giáp mặt ngoại trừ bắn giết là chuyện thường thấy, nay lại mang cờ bạc ra cá cược thì đây lại là chuyện vô cùng hiếm gặp. Hà Thái Mi dám mang mạng sống ra thách đấu với Vua cờ bạc thì chắc chắn bản lĩnh của cô có thừa. Tuy là nghĩ vậy nhưng trong thâm tâm mọi người đều tin rằng Thái Mi không phải là đối thủ của Chu Khang. Nhưng nếu cô ta thua cuộc dẫn đến mang mạng sống ra đánh đổi, liệu Tô Chí Khanh có vì cái chết của em gái kết nghĩa mà náo loạn Chu gia hay không?

Vị giám đốc mặt tái trắng không còn hột máu, cá cược đến mức này thì dù bên nào thua thì thiệt thòi vẫn là Venetian Macao này.

Chu Khang mắt không rời khỏi Thái Mi, cánh tay ông vung ngang, chớp mắt một cái bàn tay đã nắm lấy hủ lắc gom trọn sáu hột xí ngầu vào lòng hủ. Một cách chuyên nghiệp, bàn tay cầm lấy hủ lắc không ngừng lắc qua lắc lại trên không khiến người nhìn cảm thấy hoa mắt vô cùng. Tiếng sáu hột xí ngầu va chạm dồn dập vào nhau tạo ra thứ âm thanh cuồng nhiệt, kích thích tâm trạng người nghe rơi vào đỉnh cao của sự hồi hợp.

Thái Mi nửa con mắt cũng không thèm liếc nhìn thao tác lắc xí ngầu, ánh mắt cô mang tia cười trực tiếp đáp trả tia nhìn vênh váo của Chu Khang.
Cạch… Hủ lắc xí ngầu thình lình úp trên mặt bàn. Không còn tiếng lắc xí ngầu vang vọng, căn phòng cũng rơi vào trạng thái im lặng. Mọi người trong căn phòng dường như nín thở, đôi mắt tập trung nhìn vào hủ lắc trong lòng bàn tay của Chu Khang đang nằm trên mặt bàn.

Bàn tay đang cầm hủ lắc chậm rãi nhấc lên, Chu Khang ngạo mạn đến mức không thèm liếc nhìn xuống dưới vẫn chỉ nhìn Thái Mi mà nhếch mép gian tà.

Mọi người trong căn phòng lập tức đanh mặt nhìn vào kết quả trên bàn. Dealer nét mặt không đổi, lạnh lùng cất lời: “Sáu điểm!”

Bàn tay vô thức nắm chặt lấy ống tay áo của Dương Nhẫn, gương mặt Thừa Ân xanh mét hiện rõ tia sợ hãi đang thao túng lí trí của cô: “Thái Mi thua rồi, thua rồi!”

Dương Nhẫn bề ngoài không thay đổi sắc diện nhưng trong lòng cũng đã thấp thỏm không yên. Nghe thấy tiếng lẩm nhẩm bên tay, anh quay sang cúi mặt nhìn Thừa Ân, bàn tay anh đưa lên nắm lấy bàn tay đang run rẫy không ngừng bên ống tay áo của anh ta mà nói: “Không sao đâu!”

Sáu điểm đã là điểm tuyệt đối. Tim Hào Cường như nhảy dựng ngay khi nhìn thấy sáu điểm nhất trên mặt bàn kia.

Kết quả đã bày ra trước mắt, ai thắng ai thua đã quá rõ ràng. Nhưng nếu Hà Thái Mi thật sự có bản lĩnh, chỉ cần cô lắc đúng sáu điểm như Chu Khang. Hai bên hòa nhau xem ra mạng sống của cô mới được bảo toàn. Ánh mắt mọi người đều đỗ dồn về phía Thái Mi, bầu không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của những ai yếu tim.

Nếu nói mọi người đang căng thẳng mặt trắng mặt xanh nhìn về Thái Mi thì cô lúc này lại có chút biểu hiện giật mình, cô lập tức dịch chuyển tầm mắt của cô nhìn lên mặt bàn. Sáu hột xí ngầu sáu điểm nhất, lợi hại vậy sao? Ngẩng đầu nhìn Chu Khang đang tâm đắc nhìn cô cười cười, bất giác Thái Mi cũng mở rộng miệng cười theo.

Một luồng khí lạnh vô cùng lạnh lẽo từ phía sau kéo đến như hàn băng Bắc cực chậm rãi xâm nhập vào cơ thể Thái Mi. Cô bất giác rùng mình, miễn cưỡng quay người lại nhìn về người đang phát hàn băng kia. Sát khí từ La Vĩ Thành lan tỏa nồng đậm một mùi hủy diệt, đôi mắt đỏ ngầu như loài sư tử khát máu sẵn sàng lao tới cắn xé con mồi trước mắt. Để trả lễ với tia nhìn hung thần của La Vĩ Thành, Thái Mi không biết nói lời nào chỉ còn biết híp mắt cười hì hì.

Không giống với sát khí trùng trùng của người bên cạnh, Dương Nhẫn dù tức giận vì sắp tới phải giao tận tay Lục Thông cho Chu Khang. Nhưng nhìn kiểu cười ngây ngô của Thái Mi cứ như đang cầu cứu bọn họ, có lẽ anh ta đành phải ném chút sĩ diện sang bên cũng tuyệt đối bảo vệ an toàn cho cô. Ai bảo Chí Khanh yêu thương cô ta, xem cô ta như bảo bối. Dương Nhẫn thầm ngao ngán, Chí Khanh đúng là đã rước phiền phức đến cho Long gia.

“Sáu con nhất đồng thời cũng là số điểm tuyệt đối. Hà tiểu thư, cô chấp nhận thua rồi chứ?” Chu Khang đắc ý rời mắt khỏi sắc mặt tối sầm của La Vĩ Thành, vừa nói anh vừa nhìn về phía Thái Mi.

Không hiểu vì sao Tô Chí Khanh lại nhận một người phụ nữ ngu ngốc như Hà Thái Mi làm em kết nghĩa. Nhưng nhờ sự ngu ngốc đó mà ông mới được một lần chứng kiến dáng vẻ tức tối nhưng bất lực của La Vĩ Thành và Dương Nhẫn. Khẽ cong lên tia cười ngạo nghễ, để xem giữa mạng sống của Hà Thái Mi và danh dự của Long gia, đâu mới là quan trọng đối với họ.

Thái Mi cất ngay kiểu cười quái gở, bỏ mặc hai con người sát khí đằng đằng phía sau qua một bên. Cô xoay người thẳng lại nhìn Chu Khang rồi nói: “Ai nói với ông sáu điểm là số điểm tuyệt đối?”

Chỉnh lại gọng kính cho ngay ngắn, Chu Khang khẽ cười: “Hà tiểu thư, cô có thật biết cách chơi hay không? Lắc xí ngầu điểm nhỏ nhất là thắng, sáu lần nhất là sáu chính là số điểm thấp nhất. Lẽ nào theo cô thì sáu lần sáu ba mươi sáu, số điểm cao nhất mới là điểm thắng tuyệt đối?”

Chu Khang dáng vẻ tao nhã nhưng đáy mắt lại ánh lên tia mỉa mai xem thường: “Hà tiểu thư, hay cô sợ rồi, muốn trốn tránh kết quả?”

“Ngược lại tôi lại sợ người chạy trốn kết quả chính là ông. Lẽ ra ông phải cố gắng hơn nữa, ông đã quá xem thường đối thủ. Chu Khang, tôi để ông tâm đắc như vậy đã đủ!” Khóe môi Thái Mi bất giác cong lên tia cười yêu diễm, cô liếc mắt nhìn Dealer cau mày: “Còn không mau đẩy bộ lắc sang đây, anh có biết nhiệm vụ của anh là gì không?”

Dealer mặt mũi lấm tấm mồ hôi, anh ta cúi đầu vâng vâng dạ dạ lập tức di dời hủ lắc cùng sáu hột xí ngầu đang trước mặt người đàn ông tóc vàng về phía Thái Mi. Nhiệm vụ của anh ta đứng đây là gì anh ta đương nhiên biết rõ. Nhưng chính vì biết rõ nên anh ta mới không mang bộ lắc sang cho Thái Mi. Người đàn ông tóc vàng đã lắc được sáu điểm, dù Hà Thái Mi lợi hại thế nào anh ta cũng tin cô ta tuyệt đối không có được khả năng lắc được sáu điểm để có thể ngang bằng. Và anh ta càng tin rằng những ai đang đứng chứng kiến ở đây đều có cùng suy nghĩ như anh ta.

Thái Mi không nói thêm lời dư thừa, ngay khi bàn tay trái của cô đập mạnh lên mặt bàn, sáu hột xí ngầu đồng thời quăng mạnh lên cao. Trong lúc mọi người chưa kịp kinh ngạc, bàn tay phải của Thái Mi đã chụp lấy hủ lắc. Một cái vung tay hủ lắc gom trọn sáu hột xí ngầu đang bay trên không vào trong lòng hủ.

Đứng nhìn Thái Mi thao tác chuyên nghiệp, không ngờ bàn tay thon thả đẹp đẽ thế kia lại có thể uốn éo thành thạo đưa đẩy hủ lắc lên xuống không ngừng. Hào Cường dù lo lắng cho tính mạng của Thái Mi nhưng đáy mắt lại ánh lên là tia tán thưởng.

Biết cách lắc xí ngầu là một chuyện, lắc được bao nhiêu điểm lại là một chuyện. Dương Nhẫn trong lòng thấp thỏm, liệu Hà Thái Mi có thể lắc được sáu điểm như đối phương.

Tiếng lắc xí ngầu vang lên dồn dập, hủ lắc lúc trên lúc dưới, khi bên trái khi bên phải. Người không chuyên nghiệp nhìn vào còn tưởng Hà Thái Mi là một người có tài lực về lắc xí ngầu. Nhưng với một tay cờ bạc số một như Chu Khang thì Hà Thái Mi chỉ đang lắc theo quán tính, lắc không trật tự không nguyên tắc thì cả đời cũng không thể đạt đến đỉnh cao của một Bịp Vương.
Thái Mi dừng lắc dứt khoác đặt hủ lắc lên trên mặt bàn. Bàn tay cô không nôn vội nhấc hủ lên mà cô chỉ dán mắt nhìn Chu Khang bằng tia cười như có như không.

Chu Khang cúi đầu, bàn tay đưa ra ý mời Thái Mi nhấc hủ lắc để mọi người cùng xem kết quả.

“Sáu điểm! Sáu điểm! Làm ơn là sáu điểm!” Thừa Ân cơ thể bất giác run nhẹ, bàn tay vô thức nắm chặt lấy bàn tay đang nắm lấy tay cô của Dương Nhẫn. Chỉ cần sáu điểm, hai bên huề nhau xem như mạng sống của Thái Mi mới có thể được an toàn.

Dương Nhẫn lúc này không còn tâm trạng mà để ý đến Thừa Ân. Cả hai con mắt lẫn tinh thần của anh ta lúc này đều tập trung vào hủ lắc trong tay Thái Mi. Bên trong chính là kết quả, là mạng sống của cô, là danh dự của anh ta với Vĩ Thành và cũng là uy tín của Long gia.

Bàn tay của La Vĩ Thành dần siết chặt thành quyền, gương mặt từ khi nào trở nên điềm tĩnh đến đáng sợ. Ánh mắt vô cảm hoàn toàn không nhìn về cùng một điểm nhìn như mọi người.

Thái Mi dịch chuyển tia nhìn về phía Chu Khang, khóe môi bất giác nhếch lên tia cười ngạo mạng. Hủ lắc được cô dứt khoác nhấc lên kèm theo lời nói: “Chu Khang, để xem ông còn có thể cười được không?”

Một tiếng ồ kinh ngạc đồng loạt vang ra từ những vị khách đứng xem. Nếu lúc đầu mọi người kinh ngạc vì tài lắc xí ngầu của Chu Khang quá tuyệt vời thì bây giờ mọi người cũng bày ra dáng vẻ kinh ngạc. Nhưng là kiểu kinh ngạc vô cùng đặc biệt đến hai mắt trợn trừng, mồm miệng to tròn chẳng khác chữ O.

Không kiềm được cảm xúc tận đáy lòng, Phương Hào Cường bật cười hì thành tiếng, Hà Thái Mi quả thật rất bản lĩnh. Xem ra năng lực này của cô là có một không hai. Hết nói nổi, anh ta đành phải mang danh nghĩa em họ của Kiệt ca ra để uy hiếp Chu Khang không được làm hại Thái Mi. Ngoại trừ cách này, Hào Cường thật không còn nghĩ ra được cách nào có thể vẹn toàn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.