Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 24




Hoàng Hậu cầm thánh chỉ lòng hoảng sợ trở về Chiêu Dương Cung, vội vàng mệnh Kim Chi thắp đèn, nàng oán hận nhìn tờ thánh chỉ được trải thẳng kia, thấy trên đó là ấn tín của Hoàng Thượng. Hoàng Hậu đọc từng chữ một, từng hàng chữ như chọc đau ánh mắt nàng, quả nhiên lại là vì Yến Lương Nghi…

Khó trách ngày mai muốn nàng tuyên chỉ, Hoàng Thượng tính hay lắm!

Hoàng Hậu tuy bất bình nhưng dù nghiến răng nghiến lợi cũng không thể cãi thánh mệnh. Không nói đến thân phận Hoàng Hậu vốn bị đè bên dưới Hoàng Thượng không thể không nghe lệnh, chỉ nói đến ca ca Lô Hữu Văn của nàng còn ở trong tay Hoàng Thượng, nay Hoàng Thượng dùng mạng người để uy hiếp mà nàng thì hoàn toàn không có cách nào đối phó!

Đúng là được việc không đủ bại sự có thừa! Lời này không chỉ nói Tôn Thái Y mà còn bao gồm cả chính ca ca Lô Hữu Văn hữu dũng vô mưu của nàng nữa, hoàn toàn khiến nàng bị vây ở phía bị động trong hậu cung.

Hoàng Hậu xoa mi tâm, thôi, ngày mai tuyên chỉ, nàng không quản cái gì hết, chỉ cần có thể bình an sinh hạ đứa bé trong bụng, chỉ cần nàng còn ở trên vị trí Hoàng Hậu… Yến Lương Nghi gì đấy cuối cùng sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay nàng.

Ngay ngày thứ ba Hoàng Thượng hồi cung, người của chủ tử các cung phái đi Dưỡng Tâm Điện chưa truyền tin tức về thì Chiêu Dương Cung đột nhiên truyền ý chỉ, muốn chủ tử các cung đến nghe chỉ, đám phi tần mờ mịt chạy tới Chiêu Dương Cung không ngờ nghe được một tin tức mang tính bùng nổ – Yến Lương Nghi phong phi!

Người ta nói trong cung đình không có chuyện gì là bí mật, tin tức công khai càng truyền nhanh chóng hơn, Yến An Quân làm ổ trong Tú Ngọc Cung chừng hai ngày, cũng là người cuối cùng nhận được tin.

Trong trắc điện Tú Ngọc Cung, Yến Lương Nghi yêu kiều khả ái tủm tỉm phẩm trà, đối diện là Mộc Dung Cơ “không nhiễm khói lửa nhân gian”, Lộc Nhi trong tay bưng một đĩa điểm tâm đi vào, nhìn hai người ngồi đối diện, trong lòng cực kỳ bực bội. Mộc Dung Cơ này tới tìm chủ tử nhà mình làm gì?!

Rõ ràng vị phân thấp hơn chủ tử còn dám đánh thức chủ tử mỗi sáng, đúng là… Rất không biết xấu hổ!

Mộc Dung Cơ không biết trên mặt mình đã bị dán nhãn trứng thối, nàng vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng lạnh nhạt kia, Yến An Quân nhìn nàng hai cái, cảm thấy khi nàng không nói lời nào thật sự có chút cảm giác bay như tiên, có điều chỉ cần mở miệng sẽ…

“Nghe nói vài ngày trước Yến Lương Nghi cản một tên cho Hoàng Thượng?”

“Tin tức của Mộc Dung Cơ thật linh thông nhỉ.” Yến An Quân khoa trương khen ngợi. Hiện giờ trong cung từ trên xuống dưới ai không biết chuyện này? Nay Mộc Dung Cơ dùng loại câu hỏi này để mở đầu thật sự không thú vị, chẳng lẽ sáng sớm nàng chạy tới vì hỏi chuyện này?

Mộc Dung Cơ sắc mặt cứng đờ, phỏng chừng cũng biết câu hỏi của mình ngớ ngẩn, có điều nàng tới vì muốn chế nhạo Yến Lương Nghi, sao có thể bỏ dở nửa chừng? Nàng nhấp một ngụm trà nhỏ, vuốt sợi tóc bên mai, bỗng nhiên nói: “Yến Lương Nghi hai ngày nay có gặp Hoàng Thượng không?”

“Hôm qua có gặp, Mộc Dung Cơ có chuyện gì muốn ta chuyển lời giúp à?” Yến An Quân che khăn mỉm cười, nụ cười thục nữ tiêu chuẩn khiến Mộc Dung Cơ hừ lạnh một tiếng trong lòng.

Cười đi, cười đi, tương lai có ngày ngươi khóc .

Mộc Dung Cơ thực sự bị mấy lời kia mắc nghẹn, trong lòng dồn nén, nàng có việc muốn tìm hoàng thượng… Còn cần Yến Lương Nghi giúp chuyển lời chắc? Vì thế Mộc Dung Cơ hắc hóa nửa ngày, cuối cùng vẫn nở nụ cười: “Không có chuyện gì, nếu tỳ thiếp có việc muốn tìm Hoàng Thượng sẽ tự mình đi nói, không dám làm phiền Yến Lương Nghi.”

“Mộc Dung Cơ quá khách khí.”

“Mấy ngày gần đây tới thăm chỉ vì tỳ thiếp muốn thoả mãn lòng hiếu kỳ thôi, không biết Yến Lương Nghi có thể giải thích nghi hoặc cho tỳ thiếp không?” Mộc Dung Cơ rốt cục nói đến chính đề.

“Đương nhiên có thể, Mộc Dung Cơ mời hỏi.” Yến An Quân không động đậy, vẫn là lười biếng nằm lệch trên tháp, Mộc Dung Cơ thấy vậy trong lòng vui vẻ, hẳn là trúng tên chưa khỏi, lần này Yến Lương Nghi chịu tội cho đủ rồi.

Nàng buông chén trà, hơi nhếch mắt nói: “Nếu Yến Lương Nghi thật sự có công cứu giá thì Hoàng Thượng… Vì sao còn chưa thăng vị cho Yến Lương Nghi?”

Yến An Quân liền kỳ quái, nàng hơi ngồi thẳng người, nghi hoặc nói: “Là sao? Hoàng Thượng lẽ ra phải thăng vị cho ta à? Hoàng Thượng đứng đầu thiên hạ, chúng ta là tần phi chắn tên cho Hoàng Thượng không phải chuyện hết sức bình thường à? Vì sao phải thăng vị? Ta làm chuyện tốt chưa bao giờ vì cầu danh lợi.”

Mộc Dung Cơ cười lạnh trong lòng, không cầu danh lợi? Làm sao có thể? Chỉ là lấy cớ thôi. Hôm nay nàng tới đây cũng vì Hoàng Thượng không coi trọng nàng, trong lòng không thoải mái, cũng may vừa vặn bắt được chân đau của Yến Lương Nghi, vì thế chạy tới cửa chế nhạo một phen. Đừng nhìn Yến Lương Nghi lúc này giả vờ ngớ ngẩn, trong lòng không biết đang khó chịu đến mức nào đâu.

“Thánh chỉ đến – Yến Lương Nghi tiếp chỉ.”

Tiếng nói đặc biệt to rõ của An công công bay vào trong lòng Mộc Dung Cơ, nàng vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo, xác định không có gì sai lầm mới khẽ thở phào. Còn Yến An Quân không nhanh không chậm bảo Lộc nhi khoác thêm áo khoác cho nàng rồi mới thản nhiên bước ra ngoài.

So với sự ngượng ngập của Mộc Dung Cơ, Yến An Quân có vẻ phong độ hơn nhiều.

An Đức Lễ ở bên ngoài đợi chốc lát, gặp Yến An Quân cười tủm tỉm đi ra vội vàng bật người hành lễ: “Nô tài ở đây hành lễ với ngài trước.”

“An công công mau mau đứng lên.” Yến An Quân vội vàng giơ hai tay đỡ hờ, An Đức Lễ là công công bên cạnh Hoàng Thượng, để hắn hành lễ với mình thật sự khó xử.

An Đức Lễ mặc kệ ngăn cản, ổn thoả thi lễ xong, hắn biết Vạn Tuế gia coi trọng vị này, hành lễ là nhất định rồi, về sau còn phải khéo miệng lấy lòng vị chủ tử này nữa là.

“Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết… Lòng trẫm cực mừng, lòng trẫm cực thích! Nay phong chính lục phẩm Yến Lương Nghi làm trắc nhất phẩm tần phi, tứ phong hào “Bảo”. Khâm thử — ”

An Đức Lễ tuyên chỉ xong, Mộc Dung Cơ lảo đảo, một đám mây ghép từ chữ Bảo Phi bay trên đỉnh đầu, đè nàng không thở nổi, dựa vào cái gì… Chẳng lẽ chỉ vì có công cứu giá mà được phong phi?! Thậm chí còn thành phi tử thứ năm! Vị trí này… Nên là của nàng mới đúng… (Bạn Sâu không muốn chen vào nhưng ếu nhịn được, con này hoang tưởng hết thuốc chữa, ca này phải mổ, không đỡ được. Chắc tại bay trên zời lâu quá nên não đóng đá?!)

Dung mạo của nàng, tài trí của nàng, tất cả đều không thua Yến Lương Nghi, vì sao nàng lại bị vất xa phía sau… Cùng đến từ Đại Cật, vì sao vận mệnh khác nhau đến thế?!

Mộc Dung Cơ run môi nói, “Bảo Phi nương nương, chúc mừng.”

Yến An Quân tiếp nhận thánh chỉ, cười ngọt: “Cảm ơn.” Rồi sau đó quay sang hỏi An Đức Lễ: “An công công, tối nay Hoàng Thượng có đến đây không?”

An Đức Lễ cười hắc hắc: “Bảo Phi nương nương ngài đã thành đứng đầu một cung, đương nhiên phải chuyển đi cung điện khác, Vạn Tuế gia chúng ta nói, những ngày tới để Bảo Phi nương nương ở tại Dưỡng Tâm Điện, chờ cung điện bố trí xong rồi để nương nương dọn vào, cho nên hôm nay Hoàng Thượng không tới mà Bảo Phi nương nương ngài tới chỗ Hoàng Thượng.”

Yến An Quân nheo mắt lại, giọng nói có chút nũng nịu kiêu ngạo: “Thật ra cũng không khác nhau là mấy.”

“Đó là đương nhiên, đương nhiên.” An Đức Lễ khóe miệng giật giật, khác nhau nhiều ấy chứ, ở tại Dưỡng Tâm Điện là vinh sủng lớn cỡ nào, cũng chỉ có Bảo Phi nương nương là không có ý thức về phương diện này, nếu là người khác trong lòng chắc mừng phát điên rồi, ít nhất cho tới nay ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng chưa từng được ở trong Dưỡng Tâm Điện.

Yến An Quân trở lại nội thất thu thập vài món đồ trang sức, ngồi trước cửa sổ một tay chống má, ngẩn người nhìn về phía Dưỡng Tâm Điện, có điều chưa tới thời gian nửa chén trà, biểu cảm trên mặt nàng đột nhiên chuyển thành phấn khởi, hứng thú —

[Tinh! Hệ thống hoàn thành công tác kiểm định nhiệm cụ, độ hoàn thành nhiệm vụ sửa thành 92%. Đánh giá hữu nghị: … Ta kinh!]

[Tinh! Thân ái, vì độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 50%, được tặng một tấm “Thẻ Thánh Mẫu”]

[Tinh! Thân ái, vì độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 75%, được tặng một tấm “Thẻ Giữ Thai”]

“… Thẻ Giữ Thai ta còn hiểu được, chứ Thẻ Thánh Mẫu là cái gì?” Yến An Quân há hốc mồm hỏi.

[Ai yo, chính là gặt hái kết quả từ kế hoạch “tạo người” xxoo ấy mà ~]

“Được rồi, ngươi không cần nói nữa, ta hiểu ngay tắp lự rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.