Khi Hồ Ly Biết Yêu

Chương 20




Trong hai tuần sau đó, Tiêu Luân chỉ cố gắng làm những món ngon nhất, thoã mãn những yêu cầu của Lý Âu. Ngoan ngoãn nghe theo đến làm cho Lý Âu cảm thấy bất khả tư nghị (lạ lùng)

6 giờ sáng

Di động hơi rung lên

Luân,

Mẹ đã gởi vế máy bay qua bưu điện về nhà, đúng hạn kiểm tra và nhận nhé. Mẹ thật cao hứng vì con đã dồng ý với mẹ. Chúc con về nước khoái hoạt

Oliva

Hết thẩy đều tiến hành trong tình huống Lý Âu không biết gì cả. Nhìn thấy tin nhắn, Tiêu Luân trong lòng cảm thấy ảm đạm

Nghĩ lại mấy ngày này ở cùng Lý Âu, Tiêu Luân cảm thấy rằng mình thật khoái hoạt,

【 đủ rồi, như vậy đã đủ rồi,. . . . . những gì muốn cũng đã làm rồi, muốn nói cũng đã nói rồi 】

Ngẩng đầu nhìn khung cảnh xung quanh mình, phòng khách sáng ngời sạch sẽ, sô pha xa hoa mền mại, còn có thảm được trang trí nhiều loại hoa. . . . .

【 có lẽ, nơi này thật sự không thích hợp với ta. . . . . . Ta hẳn là học được thỏa mãn. . . . . . 】

Sửa sang lại hành lí cũng không nhiều của mình, Tiêu Luân phá lệ trầm mặc. Cảm thấy chính mình rơi vào câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem, nhưng mà, không có chân chính cùng hoàng tử ở cùng một chỗ

Tiêu Luân tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Lý Âu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vẫn say giấc, hắn mạnh mẽ nhịn xuống khát vọng muốn vuốt ve

Gặp lại, Lý Âu. Không, có lẽ, không bao giờ … gặp lại nữa.

Xoay người một cái, lòng chua sót, như có kim châm vào tim

7:20 trên máy bay

Tiêu Luân mang theo tâm tình phức tạp lên đường về nước

Ngồi trên máy bay, lại nhìn những đám mây bay sát thân máy bay nhẹ bay qua, Tiêu Luân trong lòng cảm xúc không nói nên lời. Một lần, mạc danh kì diệu gặp nhau, một lần, tình cảm lưu luyến vi phạm đạo đức. Bất luận người nào, cũng đều làm cho người ta cả đời này không thể quên

【 lão mẹ, ta đã trở về, mẹ hẳn vẫn còn chờ con đi! 】

8: 30

Lý Âu vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ say, tỉnh lại không thấy Tiêu Luân bên cạnh, y cảm giác trong lòng một trận hư không khó hiểu

Luân? Luân? em còn chưa dậy sao?

Mặt áo ngủ đi đến phòng bên cạnh, Lý Âu gõ cửa phòng Tiêu Luân, nghĩ đến tối hôm qua Tiêu Luân sau khi trải qua vận dộng kịch liệt thì thẹn thùng che mặt trở về phòng, Lý Âu nhịn không được bật cười

【 rõ ràng là đã làm rất nhiều lần~ 】chính là, cửa phòng Tiêu Luân lại tự nhiên mở ra

【 ai. . . . . . Lại quên khóa cửa . . . . . . 】

Anh vào nha~

Đi vào trong phòng, thấy giường gọn gàng sạch sẽ, Lý Âu có chút nghi hoặc

đi xuống dưới lầu, thấy trên bàn bữa sáng tinh xảo, chỉ là không có thấy người yêu đâu, trong lòng Lý Âu càng thêm căng thẳng. Trong giây lát thoáng nhìn tờ giấy trên bàn, trong lòng y dâng lên một trận kinh hoàng

Gởi Lý Âu,

Ở nơi đây em đã có một đoạn thời gian thật khoái hoạt, thật hạnh phúc vì đã quen anh, còn có ba ba ma ma. Nhưng mà, nơi này chung quy vẫn không phải nơi em sinh ra. Tại Trung Quốc, ở Thâm Quyến, nơi đó có ban bè của em, người thân, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng thật sự em không thể bỏ quên bọn họ được

Lý Âu, em sẽ nhớ anh

Còn có, nói với ba mẹ, em cũng sẽ nhớ bọn họ

Cuối cùng, em muốn nói một câu, em yêu anh

Luân

Trên mặt giấy trắng có chút nếp nhăn, có thể thấy được người nhắn gởi đã do dự thật lâu, “Cuối cùng” hai chữ này bút tích rất nặng, xem ra, người viết thư cũng hạ quyết tâm rất lớn. Lý Âu cầm thư, thật lâu không nói gì

【 Luân. . . . . . Này, chẳng lẽ xem như chia tay sao? 】

Phút chốc, Lý Âu cũng nhận ra được rằng tối qua Tiêu Luân che mặt trở về phòng, cũng không phải là ngượng ngùng. Kì thật, Luân lúc ấy khóc

【 vì sao lại khóc? ! Chẵng lẽ, có lí do khiến em nhất định phải đi sao? 】 Nghĩ đến đây, tim Lý Âu đập nhanh hơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.