Khi Gió Lại Thổi

Chương 36: Hắc Hóa




Type: cỏ mộc

“Vẫn chưa.” Vụ Mang Mang trả lời thẳng thắn.

Bản Ngã Của Tôi nhanh chóng hồi âm, “Cô muốn chơi hết bạn bè Lộ Tùy một lượt à?”

Vụ Mang Mang nhìn lại câu đó, lạ lùng là không hề tức giận.

Ngón tay cô chà xát màn hình, mãi sau mới gõ một câu, “Có gì không được? Anh có muốn thử không? (cười tinh nghịch)”.

Tin nhắn gửi đi rồi, Vụ Mang Mang không biết nghĩ tới điều gì, rùng mình một cái, mặc kệ bà Liễu, cô gọi taxi về thẳng nhà, trên đường về nhắn tin báo cho bà Liễu biết.

Đêm Giao thừa đến rất nhanh, Vụ Mang Mang ở trong nhà đổi sang server khác, chơi game một tuần, mỗi ngày đều cần mẫn luyện cấp.

Thời gian còn lại thì cực kỳ phối hợp với sự sắp xếp của bà Liễu, từ mùng Hai đã bắt đầu đi xem mắt, bình quân mỗi ngày một lần.

Liễu Nhạc Duy hỏi Vụ Mang Mang: “Những người xem mắt trong mấy hôm nay con thấy thế nào?”

“Đều rất tốt”, Vụ Mang Mang đáp.

Liễu Nhạc Duy tức tối: “Họ có liên lạc lại với con không?”

Vụ Mang Mang lơ đãng nằm trên sofa, một chân vắt lên tay vịn, đong đưa: “Có chứ.”

“Mày có ý gì thế hả?!” Liễu Nhạc Duy nổi cáu, “Nếu mày không muốn đi xem mắt thì đừng đi nữa, bây giờ thái độ đó là sao?”

Vụ Mang Mang ngồi lên, dựa chếch vào lưng ghế, vẫn đong đưa hai chân, “Con muốn đi xem mắt chứ. Họ liên lạc với con, con đều đồng ý. Nhưng khổ nỗi là có hai người đều hẹn vào thứ Ba, con chỉ có thể hẹn một người vào sáu giờ đến tám giờ tối, người kia từ tám rưỡi đến mười rưỡi.”

Liễu Nhạc Duy cau mày, “Vụ Mang Mang, tóm lại con đang nghĩ gì?” Đều ở trong thành phố, người người quen biết nha, kiểu chân đạp mấy thuyền này chẳng mấy hôm sẽ bị lộ tẩy, hơn nữa lại chứng tỏ nhân phẩm chẳng ra gì, tương lai còn ai dám giới thiệu nữa.

Vụ Mang Mang nói: “Con quan sát vài hôm đã. Người họ Dương ngoại hình khá ổn, người họ Quách thì có cùng sở thích, người họ Bạch tính tình khá tốt, con cảm thấy đều rất thích họ.”

Liễu Nhạc Duy tức điên vì thái độ vô trách nghiệm của Vụ Mang Mang.

Con gái tuyệt đối không thể lăng nhăng, nếu không sẽ mất giá!

Đàn ông đào hoa thì gọi là phong lưu, cải tà quy chính là lãng tử quay đầu, còn phụ nữ thì không được như vậy.

Liễu Nhạc Duy thầm nghĩ, nửa năm vừa rồi sao Vụ Mang Mang lại trở nên bình thường một cách thần kỳ như thế, bà đã nói chuyện riêng với Vụ Tùng mấy lần, ông còn nói là bà quá lo xa, kết quả là bị bà đoán trúng rồi sao?

Vụ Mang Mang tuy từ nhỏ đến lớn có rất nhiều tật xấu, nhưng sự chuyên tâm và cố chấp với tình cảm thì chưa từng thay đổi.

Nếu không ban đầu cũng không vì sự ra đi của thằng nhóc kia mà sống dở chết dở, súc ruột đến ba lần.

Về sau tuy hẹn hò không ít bạn trai nhưng đều rất nghiêm túc, chỉ có người ta đá nó mà không hề có chuyện nó đá người ta.

Ngay cả chuyện ban đầu Liễu Nhạc Duy bảo cô thử thách mấy người họ xem sao, bị cô nghiêm túc phản bác, bây giờ thì hay rồi, lại còn chơi trò đùa cợt nhân gian nữa chứ.

Liễu Nhạc Duy suy nghĩ, Vụ Mang Mang bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy hơi giống bà khi biết tin Vụ Tùng ngoại tình vậy.

***

Vụ Mang Mang đến văn phòng Ngô Dụng lần nữa là do bà Liễu bắt ép.

Ngô Dụng nhìn Vụ Mang Mang đã lâu không gặp, cười nói: “Gần đây cô thế nào rồi?”

Vụ Mang Mang nói: “Rất tốt, bệnh trước kia cũng không tái phát nữa. Hôm nay bị bà Liễu bắt đến, chắc là do tiền nhiều quá tiêu không hết đây mà.” Vụ Mang Mang trợn mắt.

“Không sao, cứ xem như là trò chuyện với bạn cũ thôi”, Ngô Dụng cười nói.

Vụ Mang Mang thực sự không có gì để nói với Ngô Dụng.

Ngô Dụng bảo: “Tôi đã theo dõi Weibo của cô.”

Vụ Mang Mang gật đầu, “Tôi biết.”

Sở dĩ Ngô Dụng biết tài khoản Weibo của cô là do Vụ Mang Mang tự tag anh.

“Mang Mang này, tôi không phải thám tử, không thể chỉ thông qua Weibo của cô mà dò đoán được nội tâm của cô. Nếu cô muốn tôi giúp đỡ thì cần thẳng thắn với tôi.”Ngô Dụng nói.

Vụ Mang Mang co chân lên ngồi trên sofa, hai tay ôm gối, đó là tư thế tự bảo vệ điển hình.

Ngô Dụng biết ép Vụ Mang Mang cũng vô ích, lúc cô chuyển đến chỗ anh, nửa năm đầu chỉ ngồi lặng lẽ mà không nói gì cả.

“Weibo mới của cô hình như rất ít khi đăng bài”, Ngô Dụng nói.

So với Weibo cũ của Vụ Mang Mang thì kém xa, trước kia bình quân mỗi ngày cô đăng ba bài, mà bây giờ may lắm thì ba ngày mới có một bài.

Vụ Mang Mang nghe Ngô Dụng nói vậy thì vùi đầu vào giữa đầu gối.

Trong lòng bỗng nhớ đến mười mấy tài khoản Weibo phụ, trước kì nghỉ đông vẫn là Chín cành hồng hạnh, bây giờ đã là Mười ba cành hồng hạnh rồi.

Ngô Dụng im lặng nhìn vẻ hổ thẹn của Vụ Mang Mang, rất kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng khi liệu trình kết thúc, Vụ Mang Mang vẫn không nói câu nào.

Lúc Vụ Mang Mang quay lại văn phòng Ngô Dụng thì đã qua Tết rồi, cô vẫn không nói gì.

Chỉ đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Hôm qua Cành hồng hạnh thứ mười một và mười hai đã khô héo, kiểu hò hẹn chia lịch này thật khó, thế giới lại nhỏ hẹp, di xem phim mà cũng chạm mặt.

Cảnh tượng đó Vụ Mang Mang không muốn nhớ lại nữa, tóm lại là rất ngại ngùng, rất khó xử.

Trước khi kì nghỉ đông kết thúc, Vụ Mang Mang lại đến văn phòng Ngô Dụng.

“Tôi…” Cuối cùng Vụ Mang Mang cũng mở miệng.

Thời gian hẹn dày đặc như vậy, thực ra Ngô Dụng đã đóan ra có lẽ Vụ Mang Mang không còn chịu nổi áp lực.

Vụ Mang Mang vẫn cảm thấy khó mở miệng, chỉ có thể đưa điện thoại của cô cho Ngô Dụng, mở từng tài khoản Weibo cho anh xem.

Đến khi Ngô Dụng xem xong, Vụ Mang Mang thở phào, “Bác sĩ Ngô, thực ra tôi làm thế chắc không tính là có bệnh chứ? Nếu đào hoa cũng xem là bệnh thì tôi thấy đa số đàn ông đều phải đi khám bác sĩ tâm lý rồi, đúng không?”

Đòa hoa đương nhiên không tính là bệnh tâm lý.

Nhưng tiền đề là, lương tâm đ*o đức của bạn có tán đồng việc đó không, chẳng hạn Ninh Tranh chưa từng vì chuyện này mà cảm thấy hổ thẹn hay nghi hoặc, thậm chí có những người lại cảm thấy tôi chịu hẹn hò với bạn là phúc của bạn rồi.

Còn Vụ Mang Mang thì khác, trong sâu thẳm nội tâm cô cực kỳ không tán đồng hành vi của mình, nhưng lại không kìm được mà thực hiện nó.

Giống như tật biểu diễn ban đầu của cô, cũng cho rằng nó là bình thường nhưng cô lại không thể kiểm soát được bản thân.

Chuyện bí mật như vậy, Vụ Mang Mang không thể nói ai biết, nên chỉ có thể ghi lại vào Weibo.

Mà Weibo là một mặt phẳng, bất kỳ ai cũng có thể đọc được, cũng tức là trong tiềm thức của Vụ Mang Mang hi vọng có người phát hiện được bí mật của cô mà chỉ trích cô.

Cô không thể kiểm soát bản thân, nên hy vọng có người mạnh mẽ đứng lên khống chế cô.

“Cô hẹn hò với họ cùng lúc sao?” Ngô Dụng hỏi.

Vụ Mang Mang thậm chí không dám nhìn vào mắt anh, cô ôm chân, cúi đầu nói: “Không, nhưng tôi cố ý chơi trò mờ ám với họ.”

“Nếu cô đã làm thế thì nhất định có nguyên nhân cô cho là đúng đắn, làm thế sẽ khiến cô vui vẻ ở một thời điểm nào đó phải không?” Ngô Dụng hỏi.

Vụ Mang Mang nghĩ kĩ rồi mới chậm rãi nói, “Tôi không biết. nhưng tôi không dám và cũng không muốn xác định quan hệ với ai cả. Trạng thái bây giờ khiến tôi thấy rất tự do, không cần chịu trách nghiệm. Nhưng tôi lại thích được họ quan tâm, yêu thương.”

“Bác sĩ Ngô, anh có biết không, lúc nam nữ chơi trò mờ ám là lúc vui vẻ nhất, đặc biệt là khi họ theo đuổi, lúc nào cũng đặc biệt dịu dàng, kiên nhẫn, ngoan hiền, còn có rất nhiều điều bất ngờ vui sướng nữa.”

Nhưng một người quan tâm thì không đủ, bởi bạn lúc nào cũng có đủ mọi chuyện để bận rộn, nhưng nếu có chín, mười người thì khác, họ lúc nào cũng có thể khiến mỗi ngày của bạn đều cảm thấy bất ngờ, sung sướng.

Vụ Mang Mang nói xong thì bắt đầu khóc, “Suy nghĩ này của tôi có phải là rất đáng sợ không?”

Vụ Mang Mang không kìm được ngước lên, kéo tay Ngô Dụng lắc lắc, khóc nói: “Bác sĩ Ngô, có phải tôi lại trở thành kẻ xấu không. Mỗi lần tôi tưởng tôi đã ổn rồi thì lại có vấn đề mới xuất hiện, càng lúc càng kinh khủng, càng lúc càng xấu, tôi…”

Sau khi trút tâm sự xong hình như đúng là thoải mái hơn, chỉ là bác sĩ tâm lý chỉ có thể chậm rãi hướng dẫn, nhất thời chưa thấy hiệu quả, vẫn phải dựa vào bản thân tự suy nghĩ thông suốt.

Vụ Mang Mang sau khi ra khỏi đó thì nhận được điện thoại của Ninh Tranh.

Nói thật là cô không nên gần gũi quá với với Ninh Tranh, con gái và công tử đào hoa hẹn hò thì không có kết cuộc nào tốt đẹp cả.

Nhưng Vụ Mang Mang không quan tâm, cô cảm thấy bây giờ cô cũng không trong sạch hơn Ninh Tranh là bao, nếu đi hại người khác thì chi bằng chơi đùa với Ninh Tranh.

“Mang Mang, có tham gia chơi CS người thật không?” Ninh Tranh hỏi Vụ Mang Mang.

Kiểu trò chơi này đã thịnh hành từ lâu, Vụ Mang Mang không mấy hứng thú, “Không có hứng.”

“Khác hẳn với thứ mà bình thường em vẫn chơi đấy”, Ninh Tranh cười nói.

Thứ mà người lắm tiền chơi đương nhiên phải khác với người bình thường rồi.

Nơi tác chiến là khu vực đồi núi rất hiểm trở được đặc biệt chọn lựa. mà mùa xuân năm nay đến rất sớm, tháng Hai đã bắt đầu có nắng rực rỡ, chỉ cần một chiếc áo pull và áo khoác mỏng mặc ngoài là được, những cô nàng thích đẹp đã thay váy dài mỏng mùa hè, thời tiết này ở trong núi cũng khá dễ chịu.

Súng được đặc chế, bắn vào người sẽ rất đau, hơn nữa còn khiến người bị bắn trong thời gian ngắn xuất hiện trạng thái hôn mê.

Vụ Mang Mang cảm thấy trò này đúng là tự hành hạ mình, nhưng người lắm tiền thì suy nghĩ khác, cái họ cần là cảm giác gần với chân thực.

Nếu bộ phận trí mạng bị bắn trúng thì sẽ bị phán định là tử vong, còn những bộ phận khác nếu trúng năm phát mới coi là tử vong.

Đương nhiên đây chỉ là tiêu chí cứng nhắc, đạ của sung đặc chế này một khi bắn trúng tay chân bạn thì tay chân sẽ tê liệt, không nhấc súng nổi.

Đúng là vô cùng chân thực.

Còn về người thắng thì càng chân thực hơn.

Người bị bắt có thể đối xử sao cũng được, tóm lại tất cả đều phải giống như thật, nếu không thắng mà không có giải thường thì mọi người không có hứng chơi.

Những người muốn tham gia hoạt động dã chiến trong núi Đông Sơn này đúng là quá nhiều, rất nhiều kẻ chen nhau đến toạc cả máu đầu để được vào cũng chỉ vì phần thưởng hấp dẫn.

Vụ Mang Mang và Ninh Tranh cùng đến Đông Sơn, đương nhiên được phân cùng một tổ với anh ta.

Trước đó mỗi người đều phải ký một hợp đồng với người làm chứng. Tuy bản hợp đồng này không có hiệu lực pháp lý nhưng chí ít nó chứng tỏ bạn can tâm tình nguyện, đồng thời bạn còn phải chứng minh bạn ký hợp đồng này trong lúc đầu óc tỉnh táo.

Còn về hợp đồng này cuối cùng ai sẽ đảm bảo được chấp hành đây?

Trước kia cũng từng xuất hiện người hối hận, không muốn tuân thủ quy tắc trò chơi, nhưng kết cuộc là càng thảm hơn.

Tóm lại là kẻ nào không chịu thua nổi thì đừng tham gia làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.