Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 62




Đi vào trong căn phòng riêng, tất cả đều hơi bất ngờ một chút.

Âu Dương Điệp cùng Tiểu Dung nhanh chóng trao đổi ánh mắt nhưng cũng đều giả vờ như không quen biết nhau.

“Thừa An, cậu cũng ở đây à?” Dương Nhất Minh sửng sốt nhìn anh, sau đó hiểu rõ liền cười cười, nơi này làm sao mà anh ta lại ít đến được?

“Tôi ở đây là chuyện bình thường, tôi không ở đây mới là không bình thường đấy.” Vi Thừa An vừa cười vừa đáp, tay vẫn ôm cô gái kia như cũ, anh là bạn học của Nhất Minh, là bạn thân của Thác, là người mà cả hai hiểu rất rõ, cho nên không cẩn phải giả bộ.

“Cũng đúng, nếu ngày nào đó ở quán bar mà không thấy Vi thiếu gia anh thì mới thật là kì quái.” Dương Nhất Minh cười nói, sau đó quay sang Âu Dương Điệp:“Âu Dương tiểu thư, mời ngồi”

“Cám ơn.” Âu Dương Điệp nhẹ giọng, miễn cưỡng ngồi xuống vị trí tối ở bên cạnh, cách xa bọn họ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm vào mình, làm cho cô ngồi không yên, cứ như có kim đâm vào người.

“Ồ.” Vi Thừa An lúc này mới chú ý tới cô, buông cô gái đang ôm trong lòng ra, tươi cười nói : “Thì ra là cô, còn nhớ tôi không?”

“Các người quen nhau?” Dương Nhất Minh sửng sốt

“Chúng ta có quen biết sao?” Âu Dương Điệp cũng ngạc nhiên không kém, cô nghĩ không ra mình đã gặp anh ở đâu.

“Đương nhiên quen biết, cô còn ói ra cả người tôi, nhưng là sau đó Thác đem cô về nhà, chuyện sau đó thì tôi không biết.”Giọng điệu của Vi Thừa An ẩn chứa mờ ám, còn ý gì thì không cần nói cũng biết.

“Thật xin lỗi, hôm đó tôi uống nhiều rượu nên không nhớ rõ lắm.” Âu Dương Điệp vội xin lỗi.

“Thừa An, nếu nói thì phải cám ơn cậu, nếu không nhờ cậu, tôi còn không biết Âu Dương tiểu thư có kỹ thuật giường chiếu tốt như vậy.” Tư Đồ Thác cầm chén rượu trong tay đưa tới trước mặt cô, cố ý hỏi: “Âu Dương tiểu thư, đêm nay không biết còn có thể hân hạnh được đón tiếp cô không? Tôi cực kỳ chờ mong.”

Trong nháy mắt sắc mặt của Âu Dương Điệp trở nên xấu hổ khó coi, trắng bệch không còn giọt máu, cô biết anh cố ý làm cô nhục nhã trước mặt mọi người , nhục nhã mình, anh sẽ cảm thấy vui vẻ sao?

Dương Nhất Minh nhất thời cảm thấy mất mát, nhớ ngày đó cô mặc áo sơ mi nam, chẳng lẽ cô là người đàn bà của Tư Đồ Thác, nhưng mà không đúng, nếu vậy tại sao vừa rồi bọn họ làm như không biết nhau? Anh nghi hoặc nhìn sang cô đang ngồi bên cạnh.

Mã Tiểu Dung cũng hiểu được, xem ra chuyện năm trăm vạn cũng không phải đơn giản như vậy.

Cảm nhận được ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Âu Dương Điệp tức giận một chút, ngẩng đầu lên, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lùng trào phúng: “Rất hân hạnh được đón tiếp? Tư Đồ chủ tịch không nói, tôi cũng đã quên, lợi dụng người ta uống rượu để chiếm tiện nghi, hình như không phải việc mà quân tử nên làm, cũng chẳng quang minh lỗi lạc gì”

Muốn phản kích sao? Tốt lắm, Tư Đồ Thác hừ lạnh một tiếng: “Âu Dương tiểu thư nói rất đúng, chiếm tiện nghi của người ta khi người ta say rượu đúng là không phải việc quân tử nên làm, có điều, Âu Dương tiểu thư, mặc dù là phụ nữ nhưng cũng mạnh mẽ lôi kéo tôi lên giường, vả lại tôi cũng đã cho cô năm trăm vạn rồi, không phải sao?”

“Anh…….”Âu Dương Điệp rất muốn xông ra khỏi cửa, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, nhưng cô cố kìm không cho nó rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.