Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 51




“Có chuyện gì sao”? Mã Tiểu Dung sửng sốt không hiểu sao đột nhiên hôm nay lại thấy cô nói quanh co.

“Chỉ là mình không muốn quay về Mỹ, mình phải ở lại Đài Loan.” Âu Dương Điệp đáp, vẫn là quyết định không cần nói cho cô chân tướng, để cô an tâm trở về cuộc sống bình thường bên Mỹ của mình.

“Vì sao? Hôm trước không phải cậu còn nói muốn về Mỹ cùng mình sao?” Mã Tiểu Dung sửng sốt lập tức phản ứng lại hỏi: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Dung, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, không có chuyện gì, mình chỉ là đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn ở lại Đài Loan thôi”. Âu Dương Điệp ra vẻ thoải mái cười.

Mã Tiểu Dung nhìn thấy cô cười gượng ép như vậy, nghiêm túc nhìn cô nói: ” Nói cho mình biết sự thật đi, cậu cười như vậy thật giả dối?”

“Mình nói dối làm gì, mình nói thật”. Âu Dương Điệp bật cười ha ha, đôi mắt né tránh .

“Không cần diễn trò với mình, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, ở chung với cậu nhiều năm như vậy, cậu nghĩ rằng mình còn không hiểu cậu sao? Nói thật hay nói dối mình còn không phân biệt được sao? Nhưng nếu cậu không nói cũng không sao, mình sẽ ở lại với cậu”. Mã Tiểu Dung nhìn cô có chút tức giận nói, cô ấy không coi mình là bạn bè sao?

“Tiểu Dung”. Âu Dương Điệp nhịn không được tủi thân, nước mắt chảy xuống, bổ nhào vào lòng cô, muốn đem hết tủi thân trong lòng nói ra.

“Được rồi, đừng khóc nói cho mình biết sao lại thế?” Mã Tiểu Dung lấy tay giúp cô lau nước mắt, dịu dàng hỏi, biết cô nhất định bị cái gì đó đả kích.

” Anh ấy muốn mình trong vòng ba tháng đem một trăm vạn này trả lại cho anh ấy”. Âu Dương Điệp lúc này mới nức nở nói.

“Một trăm vạn, trong ba tháng?” Mã Tiểu Dung ngẩn người ra cũng lập tức hiểu được mọi chuyện?

“Thật xin lỗi Tiểu Điệp, đều là bởi vì mình…. Xin lỗi”. Tiểu Dung nhìn cô, không biết nên nói gì.

“Tiểu Dung, không liên quan đến cậu.” Nhìn thấy vẻ mặt xin lỗi của Tiểu Dung, Âu Dương Điệp cuống quít giải thích, không muốn làm cho cô áy náy.

“Không phải là một trăm vạn sao? Không phải là ba tháng sao? Tiểu Điệp, tin tưởng mình, ở đây ba tháng, chúng ta nhất định có thể kiếm được một trăm vạn trả lại cho anh ta, sau đó chúng ta trở về Mỹ”. Mã Tiểu Dung đột nhiên ngẩng đầu lên, bộ dáng tràn đầy tin tưởng trấn an cô, ba tháng ở đây có liều mạng cũng phải kiếm một trăm vạn trả lại cho Tiểu Điệp.

“Được chúng ta nhất định sẽ kiếm được.” Âu Dương Điệp cũng dùng sức gật gật đầu, thật ra cô cũng biết đó chẳng qua là cô tự an ủi chính mình.

“Vậy mai chúng ta đi tìm việc.”

“Tìm việc? Việc gì mà trong ba tháng có thể kiếm được một trăm vạn?” Mã Tiểu Dung trầm tư hỏi.

Âu Dương Điệp lập tức trầm mặc xuống, cho dù bọn họ không ăn không uống, không ngừng làm việc cũng không kiếm được một trăm vạn, vậy phải làm sao bây giờ? Anh chỉ cho cô có ba tháng.

“Tiểu Điệp ngày mai cậu đi tìm việc đi, việc của mình, mình sẽ tự nghĩ cách.”Mã Tiểu Dung đột nhiên nói, trong lòng cô đã có quyết định.

“Tiểu Dung, cậu muốn làm cái gì?” Âu Dương Điệp ngẩn ra một lúc rồi mới hỏi cô, không phải lại muốn làm công việc kia chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.