Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 41




“Đau? Cô cũng biết đau, vậy tôi sẽ cho cô nếm thử, một chút mùi vị đau đớn.” Tư Đồ Thác liền kéo cô hướng vào trong xe.

“Anh muốn làm gì? Mau buông tay ra.” Âu Dương Điệp bị anh mạnh mẽ đẩy vào trong xe.

“Câm miệng.” Tư Đồ Thác thét lớn, dọa cho cô run rẩy, sau đó anh lại đột nhiên khởi động xe chạy về phía trước.

Không khí trong xe cực kỳ căng thẳng, Âu Dương Điệp cắn môi không nói được một lời, còn anh thì phóng xe thật nhanh.

“Xuống xe.” Xe dừng ở trước cửa biệt thự, Tư Đồ Thác thô lỗ kéo cô xuống xe.

“Một khi anh đã nói như vậy, anh còn mang em trở về làm gì?” Âu Dương Điệp vẫn bị anh kéo vào trong phòng, ánh mắt chua sót nhìn anh.

“Âu Dương Điệp, cô thật sự trở nên rất thông mình, biết lợi dụng nhược điểm của tôi để đối phó tôi.” Ánh mắt Tư Đồ Thác lạnh như băng nhìn chằm chằm cô.

“Nhược điểm của anh?” Âu Dương Điệp khó hiểu nhìn anh, không biết anh nói như vậy là có ý gì?

“Không hiểu?” Khóe môi Tư Đồ Thác nhếch lên thành một nụ cười lạnh, ngước mắt đánh giá thân thể ướt đẫm của cô. “Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ cảm thấy có lỗi với chú Âu Dương, cho nên cô liền lợi dụng nhược điểm này để nhân cơ hội để tiếp cận tôi, không phải sao?”

Lúc này Âu Dương Điệp mới hiểu được ý anh đang nói. Khóe môi chậm rãi cong lên thành một nụ cười chua xót, thì ra anh đã nghĩ như vậy? Lòng của cô đau đớn giống như bị kim đâm, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng anh: “Anh đã biết rõ, tại sao còn muốn mang em về nhà?” Anh làm như vậy không phải rất mâu thuẫn sao?

“Nếu đã là nhược điểm, cô cho rằng tôi còn có sự lựa chọn nào khác sao? Ở trước mắt của tôi, tôi sẽ không để cho cô gặp chuyện không may, nếu ở nơi nào không có tôi, sự sống chết của cô không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không cần cảm thấy có lỗi với chú Âu Dương.” Tư Đồ Thác nói một cách vô tình.

“Anh hận em như vậy sao?” Âu Dương Điệp yếu ớt hỏi, trong mắt mang theo ít nhiều đau xót.

“Vậy cô cho là thế nào? Tôi không nên hận cô sao? Chẳng lẽ tôi còn phải yêu cô sao? Một người đàn bà bỏ chồng giết con, có đáng được yêu không?” Nhớ tới chuyện cũ, Tư Đồ Thác hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp chết cô.

“Bỏ chồng bỏ con?” Nước mắt nóng bỏng của Âu Dương Điệp lập tức chảy xuống, môi run run: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Ngoại trừ ba chữ này ra, cô không biết mình còn có thể nói cái gì?

“Câm miệng, cô cho là một câu thật xin lỗi thì có thể làm phai nhạt tất cả dĩ vãng trước kia sao? Âu Dương Điệp, tôi nói cho cô biết, tất cả những chuyện đã xảy ra đều không thể thay đổi, cô cũng tốt nhất là nên chết tâm đi, cho dù trên thế gian này phụ nữ đều chết hết, Tư Đồ Thác tôi cũng sẽ không lấy cô.” Anh rống giận, tuyệt tình tuyệt nghĩa nhìn chằm chằm cô.

Âu Dương Điệp không khỏi lui về phía sau hai bước, ánh mắt lạnh lẽo của anh làm trong lòng cô bỗng dâng lên một luồng khí lạnh, đúng, cô nên sớm nghĩ tới chuyện này, không phải sao? Cô còn yêu cầu xa vời gì nữa? Cô còn ôm hy vọng gì nữa? Nghĩ vậy nên xoay người lại, nghiêng ngả lảo đảo muốn rời đi.

“Âu Dương Điệp, cô không có nghe rõ sao? Thay quần áo đi, đừng giả bộ trước mặt tôi.” Tư Đồ Thác nhanh tay giữ lại cô, hung hăng đẩy cô ngã vào phòng tắm, sau đó ném vào một cái khăn lông cho cô.

Âu Dương Điệp đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn thấy chính mình cả người ướt đẫm, bộ dáng nhếch nhác không chịu nổi, cũng nhịn không được mà dựa vào tường gào khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.