Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 39




Tư Đồ Thác lái xe từ rất xa đã nhìn thấy cô cả người ướt đẫm, hồn xiêu phách lạc đi trong cơn mưa to, cô muốn làm cái gì? Không muốn sống nữa sao?

Két, xe lập tức dừng lại bên cạnh cô, không đợi cô kịp phản ứng lại thì cửa xe đã mở ra, ngay tức thì cô bị người ta dùng sức kéo vào trong xe.

“Anh.” Âu Dương Điệp có chút kinh ngạc nhìn anh, thì ra anh không đi, anh đã trở lại tìm mình, anh là đang quan tâm mình sao? Không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào.

“Cô không cần lộ ra vẻ mặt cảm kích, tôi quay lại là vì chú Âu Dương.” Tư Đồ Thác không để cho cô có cơ hội nói chuyện đã trực tiếp nói trước, sau đó khởi động xe.

“Cám ơn anh những năm gần đây đã đến thăm nom cha mẹ em.” Âu Dương Điệp dùng tay lau đi những giọt nước mưa dính trên mặt, cô thật lòng cám ơn anh.

“Âu Dương Điệp, cô cám ơn không thấy kỳ lạ sao? Đừng bao giờ tự mình khẳng định, tôi nói rồi, tôi đến là để thăm chú Âu Dương, chứ không hề liên quan đến bất kỳ kẻ nào, nhất là cô.” Khóe môi Tư Đồ Thác nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo châm biếm.

Âu Dương Điệp không nói gì, cô biết, bất luận cô nói cái gì cũng đều không thể bù đắp những thương tổn mà cô đã gây ra cho anh năm năm trước.

Không khí lập tức trở nên trầm mặc, bên trong cực kỳ im lặng, bên tai nghe được đều là tiếng mưa to quất vào thân xe.

Ánh mắt Tư Đồ Thác liếc nhìn về hướng cô, liền thấy cô lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nước mưa trên đầu không ngừng rơi xuống trên mặt, trên ngực cô, quần áo ướt đẫm gắt gao dán sát trên thân thể cô, làm cho dáng người lả lướt quyến rũ mê người đột nhiên hiện ra, nhất là bầu ngực vun cao ẩn hiện trong bộ quần áo màu đen làm cho người ta không ngừng mơ màng.

Nhớ đến buổi tối của vài ngày trước, thân mình anh lập tức trở nên căng thẳng, nơi đó của anh không khỏi nhanh chóng đứng thẳng một cách ngạo nghễ.

“Chết tiệt.” Anh nhịn không được mắng lên một tiếng, bản thân chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng không hiểu tại sao chính mình đối với cô lại mẫn cảm như vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, thân thể sẽ lập tức có thay đổi.

“Hả, cái gì?” Âu Dương Điệp hơi nao nao, quay đầu nhìn về phía anh, một giọt nước từ trên tóc rơi xuống làn da mềm mại trắng nõn của cô, trong nháy mắt biến mất ở trước ngực cô, làm cho cô trở nên thật quyến rũ, không có lời nào có thể miêu tả được.

“Két.” Tư Đồ Thác nhấn phanh, khiến cho xe đột ngột dừng lại.

Anh đột nhiên dừng xe, làm cho Âu Dương Điệp không kịp chuẩn bị trước, thân mình lập tực ngã nhào về phía trước, “binh.” một tiếng, đầu liền đập vào phía trước xe, cô lấy tay xoa xoa cái trán bị đau, còn chưa kịp lấy lại tinh thần chợt nghe giọng nói tức giận mang theo châm biếm của anh truyền đến bên tai.

“Âu Dương Điệp, hôm nay e là do cô cố tình sắp đặt, cùng tôi không hẹn mà gặp, sau đó giở trò quyến rũ tôi phải không? Năm trăm vạn tôi đưa cho cô còn không đủ sao? Lòng dạ của cô cũng thật tham lam.”

“Cái gì?” Cô ngơ ngác, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong đôi mắt đen của anh đều là lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm cô, dường như muốn cắn nuốt cô, làm cho ai trong thấy cũng cảm thấy hoảng sợ, mà cô hoàn toàn không biết, tại sao sắc mặt của anh lại đột nhiên thay đổi như vậy.

“Âu Dương Điệp, cô còn giả bộ nữa sao? Biến mất năm năm, rồi đột nhiên xuất hiện, cùng tôi gặp gỡ tại quán bar, bây giờ lại gặp nhau ở nghĩa trang, cô có cảm thấy trùng hợp không? Trùng hợp đến nỗi làm cho người ta không thể không nghi ngờ?” Ánh mắt sắc bén của Tư Đồ Thác bắn về phía cô.

Lúc này Âu Dương Điệp mới hiểu được anh đang nói cái gì? Thì ra anh nghĩ cô biến mất sau đó trở về, tiếp cận anh là có mục đích, bất đắc dĩ cười khổ, cô nói: “Quả thật là trùng hợp.” Cô không còn hơi sức để giải thích nữa.

“Cô thừa nhận?” Trong nháy mắt sắc mặt của Tư Đồ Thác trở nên âm trầm đáng sợ, gắt gao nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.