Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 33




Cảm giác được cơ thể mềm mại của cô, thân thể Tư Đồ Thác lập tức nổi lên một trận gợn sóng, sau năm năm cô vẫn có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của anh, thậm chí không cần một ánh mắt khiêu khích, hay một cử chỉ mờ ám.

Khoảnh khắc chạm vào đôi môi cô, lý trí của anh khôi phục lại, dùng sức đẩy cô ra, giọng nói lạnh như băng:

“Âu Dương Điệp, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.” Cuộc sống thật sự buồn cười, năm năm trước, anh ôm cô trong vòng tay, cô sẽ cảm thấy mệt mỏi, bây giờ cô lại chủ động quyến rũ anh.

Đột nhiên bị anh đẩy ra, Âu Dương Điệp lảo đảo đứng ở nơi đó đau lòng nhìn anh, ngay tức thì nước mắt trong suốt đã tràn đầy hốc mắt, bóng người trước mắt không ngừng chồng chéo lên nhau, năm năm trước anh dịu dàng, năm năm sau anh lạnh lùng.

“Thác, hãy yêu em một lần cuối cùng, chỉ một lần thôi, được không?” Cô thậm chí cầu xin một cách đáng thương, chậm rãi tiến đến phía trước, vô số lần ở trong mơ, cô đã mơ thấy mình nằm trong lòng ngực cường tráng của anh, được anh gắt gao ôm chặt, lúc này đây, cô muốn cảm nhận cảm giác chân thật này một lần.

“Cô không cảm thấy thật mỉa mai sao? Trước kia cô có rất nhiều cơ hội, chỉ là cô không biết trân trọng, bây giờ còn có thể mở miệng cầu xin tôi yêu cô một lần?”Ánh mắt Tư Đồ Thác lạnh như băng, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc.

Đầu Âu Dương Điệp đau quá, thật khó chịu, bóng dáng người trước mắt không ngừng trở nên mơ hồ, thậm chí cô cũng không nghe rõ anh đang nói cái gì? Cô chỉ nhìn thấy hai phiến môi mỏng kia liên tục đóng mở.

Nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, nếu bây giờ đánh mất cơ hội, thì có lẽ vĩnh viễn cô cũng không bao giờ còn cơ hội có được anh, lập tức nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào người anh, lúc này đây cô ôm chặt lấy anh, hôn anh một cách điên cuồng, bừa bãi.

“Ưm…” Tư Đồ Thác như hít phải một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt có một luồng điện chạy khắp toàn thân, thân mình cũng lập tức trở nên căng thẳng, mỗi một bộ phận trên cơ thể ngay tức khắc nổi lên phản ứng, bởi vì cô dùng sức, vô ý thức làm cho bầu ngực của mình dán chặt vào anh.

Âu Dương Điệp say rượu nên thân hình không ngừng đong đưa vặn vẹo, đã vô tình cọ xát vào khu vực nhạy cảm đang căng cứng của anh.

“Âu Dương Điệp, đây là do cô tự mình đưa lên cửa, vậy thì cũng đừng trách tôi không khách sáo.” Tư Đồ Thác thở một cách gấp gáp, trong đôi mắt đen sâu thẳm dày đặc tình dục, ôm cô ngã lên giường, lập tức cởi bỏ áo lót của cô, tay liền đặt trên bầu ngực vung cao kiêu hãnh của cô, sau đó trút bỏ luôn cái quần lót vướng víu kia, bàn tay tiến vào thăm dò những nơi mà trước kia đã từng quen thuộc.

“Ưm…” Dục vọng và rượu trộn lẫn vào nhau, khoái cảm giống như luồng điện chạy khắp thân thể cô, làm cho cô nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng, thân mình càng thêm vặn vẹo, muốn tiến đến gần sát anh hơn nữa.

Hưng phấn của cô, khát vọng của cô, thân thể cô mảnh mai, trắng nõn mê người giống hệt như năm năm trước đây, càng thêm kích thích thần kinh Tư Đồ Thác, trong nháy mắt cả người máu nóng sôi trào, giờ phút này anh chỉ nghĩ đến việc giữ lấy cô.

Quần áo nhanh chóng nằm rải rác dưới sàn nhà, trên giường là hai thân hình không ngừng triền miên dây dưa cùng một chỗ, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, liên tục truyền khắp mọi ngõ ngách trong căn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.