Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 32




Chiếc xe hơi sang trọng chậm rãi chạy vào biệt thự tư nhân xa hoa. Tư Đồ Thác ôm lấy Âu Dương Điệp đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh trở về phòng, sau đó đặt cô nằm trên giường.

Ánh mắt sâu thẳm híp lại, nhìn người mà mình đã năm năm không gặp, so với năm năm trước đây, bây giờ cô gầy và sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, thời gian năm năm đủ để thay đổi một người và thay đổi rất nhiều chuyện.

“Nước, tôi muốn uống nước.” Người nằm bất tỉnh trên giường vô thức kêu lên, cô chỉ cảm thấy cổ họng thật khô, thật khát, rất muốn uống nước.

Tư Đồ Thác đi đến nhà bếp rót một ly nước đưa đến bên miệng của cô:

“Nước đây, uống đi.”

Tay Âu Dương Điệp chạm đến ly nước liền chộp lấy, uống một hơi cạn sạch, cảm giác thoải mái hơn nhiều, chậm rãi mở ánh mắt mông lung vì say rượu ra, liền nhìn thấy trước mắt là gương mặt quen thuộc mà mình ngày nhớ đêm mong suốt năm năm qua, trong mắt lộ ra tia nhìn vui mừng, bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh,

“Tư Đồ Thác, là anh phải không? Thật sự là anh sao?”

“Cô uống say, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Tư Đồ Thác lạnh lùng nói, xoay người lại muốn rời đi, mặc dù năm năm đã trôi qua, nhưng anh vẫn không thể nào tha thứ cho cô được.

“Thác, đừng đi.” Âu Dương Điệp liền xông ra ngoài, ôm lấy anh từ phía sau, trong lòng cô chỉ có một ý tưởng, đó là vất vả lắm mới có thể gặp lại, cô không thể để cho anh rời đi, cô không muốn mất anh.

“Tiểu thư, cô nhận làm người rồi.” Tư Đồ Thác dùng sức gỡ hai tay của cô ra, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, đừng đi, hai chữ này thật buồn cười, lúc đầu bởi vì muốn bỏ đi nên cô đã nói rất nhiều câu tuyệt tình, làm rất nhiều chuyện mà anh không thể chịu đựng được nữa.

“Không, anh là Thác.” Một lần nữa Âu Dương Điệp lại dùng sức ôm lấy anh

“Em biết, anh đang trách em, anh không chịu tha thứ cho em, xin lỗi, trước đây đều là em sai, đều là em không đúng, sau khi rời khỏi anh, em mới biết được thì ra em yêu anh rất nhiều!”Nói xong, cô đã muốn khóc không thành tiếng.

“Cô thật sự nhận lầm người rồi, tôi không biết cô.” Sắc mặt Tư Đồ Thác không có một chút cảm xúc, hung hăng dùng sức đẩy nàng ngã trên giường, muốn mượn rượu để nói chuyện ư? Mấy câu nói đó có thể bù đắp cho những chuyện mà cô đã gây ra năm năm trước sao?

“Không, anh là Thác, mắt của anh, mi của anh, môi của anh, tất cả đều khắc sâu trong tâm trí em.” Âu Dương Điệp ở ngồi ở nơi đó khóc thì thào, đôi mắt say rượu lờ đờ mê ly, nàng biết bản thân say, tuy say nhưng cô hiểu rất rõ, nếu không phải say, thì cô cũng không có lá gan lớn như vậy để thổ lộ cùng anh.

“Em biết, là anh không chịu tha thứ cho em, nhưng anh không cần kết hôn với người khác được không? Không cần cưới người khác được không. Em cố ý từ Mỹ trở về tìm anh, anh có biết không?” Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh ngắt lời.

“Tôi đã nói với cô, tôi không phải là người mà cô muốn tìm.” Tư Đồ Thác nhăn mặt nhíu mày rất khó coi, có chút không kiên nhẫn quát, người phụ nữ này rốt cuộc đang nói cái gì? Từ Mỹ trở về để tìm mình ư? Ánh mắt đột nhiên lóe lên, chẳng lẽ hôm nay bóng dáng ở trước cửa công ty là cô sao? Đột nhiên phát hiện cô đang cố sức đến gần anh,

“Cô muốn làm gì?”

“Thác, em biết anh sẽ không tiếp nhận em, như vậy hãy để em yêu anh một lần đi.” Âu Dương Điệp cởi áo ngoài, chỉ còn mặc đồ lót, nhắm mắt lại, chậm rãi bước tới gần anh, muốn nhớ kỹ nụ hôn của anh, đôi môi của anh, tất cả của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.