Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 17




Vũ Hàm Anh ngơ ngác đi theo Hạ Thần ở trong công ty dạo một vòng. Hạ Thần còn hỏi cậu không phải tức giận chứ. Tức giận… hình như không có.

Thật ra cậu cũng không kịp nghĩ đến vấn đề có tức hay không. Chủ yếu vẫn là sửng sốt, kinh ngạc không nhỏ. Nhớ đến lúc ấy trước khi phỏng vấn căng thẳng muốn chết. Sau khi nhận được điện thoại lại hết sức phấn khởi khoe với Hạ Thần mà không biết trong lòng đối phương cười mình ngốc thế nào.

Nhưng vô duyên vô cớ, đột nhiên chuyển một công ty lớn như vậy cho mình… giống như trên trời rớt xuống cái bánh nhân thịt vậy. Vũ Hàm Anh cũng không phải không thích chuyện tốt trời rớt bánh, nhưng cậu cả học còn chưa học xong, lại không có tham vọng đặc biệt to lớn gì, thình lình tiếp nhận công ty, không biết gì thêm không hiểu gì.

“Đừng lo, còn có anh.” Hạ Thần vỗ vỗ vai cậu, mở cửa xe bảo cậu lên.

Vũ Hàm Anh ngồi vào trong xe, “Vậy anh làm không phải tốt sao, căn bản là vẽ thêm chuyện a, em không biết gì hết… em thấy không cần thì tốt hơn.”

“Không cần cũng không được.” Hạ Thần nghe xong cười, “Đây là sính lễ, không thu không được.”

Vũ Hàm Anh ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, “Rõ ràng phải là của hồi môn!”

“Cũng đúng.”

Khụ, sính lễ là chú rể mang qua hỏi cưới nhà gái, của hồi môn là cô dâu mang về sau khi cưới nhà trai. Tiểu Vũ không chịu làm cô dâu .

Vũ Hàm Anh hoàn toàn buồn bực, người bên cạnh cũng không phản bác, vẫn một mặt đầy ý cười, cảm giác cứ như mình tự tìm phiền phức.

Vốn Vũ Hàm Anh muốn theo Hạ Thần qua bên anh ấy nhưng giữa đường thì trong nhà gọi tới, là bà nội, nói khách đi rồi, hỏi cậu khi nào về. Còn nói sắp tết, muốn dẫn cậu đi siêu thị mua đồ.

Vũ Hàm Anh cúp điện thoại, trả lời lát nữa về. Nghĩ đến cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đi siêu thị mua đồ, còn xem cậu trẻ con chưa trưởng thành a. Trong ghi chép của cậu, hằng năm đến tết bà nội đều dẫn cậu đi siêu thị mua sắm một trận, đồ ăn vặt đóng gói, mấy cái này đắt tiền muốn chết lại chỉ trang trí đẹp mắt không có hương vị gì, có thể bày đầy một giường. Mặc dù bây giờ cậu sớm đã là thanh niên, cũng qua 20 tuổi, nhưng thói quen này cho tới bây giờ đều không sửa đổi.

Cậu nghĩ tới không biết nên thở dài hay vui mừng. Bọn Giang Đàm thường khuyên cậu tách ra sống riêng, dù sao cũng đã trưởng thành, miễn cho tiền ba mẹ để lại mất sạch, lại còn bị người ghét bỏ. Vũ Hàm Anh thật ra cũng muốn nhưng bà trong nhà thì thế nào đây?

Vũ Hàm Anh có phần không muốn về, có điều không còn cách nào khác. Thu dọn đồ đạc, mấy bộ âu phục thì để lại, không lấy, chỉ mang laptop.

Hạ Thần đưa cậu về, đường cũng chỉ mấy phút nên không lái xe. Mặc âu phục giày da giúp tiểu Vũ cầm balô laptop, đeo bên vai, rất buồn cười.

“Anh tưởng em muốn ở luôn đến tết âm lịch.”

“Sao có thể, người ta cũng chỉ ở chỗ em ngốc một hai ngày, làm gì lâu như vậy a.”

“Vậy em chừng nào đến chỗ anh ở?” Hạ Thần nói xong kéo chặn cậu lại, áp sát vào một chút, “Anh nói là chúng ta khi nào thì ở chung?”

“Ở, ở… chung…” Vũ Hàm Anh đầu lưỡi uốn cong, nghe được hai chữ này chợt nhớ tới chuyện tối qua, rụt cổ một cái, “Em… làm sao biết.” Trên mặt hơi nóng, thật ra đêm qua không có gì, thật ra hai chữ ‘ở chung’ này thực thuần khiết…

Hạ Thần đưa tay đụng đụng vành tai em ấy, đo đỏ, “Vậy anh nói. Đợi tết âm lịch, sau đó qua nhà anh thế nào. Cho em trốn hai ngày.”

Vành tai bị miết tê tê ngứa ngứa, Vũ Hàm Anh không khách khí đẩy tay anh ấy ra, “Ai… trốn chứ, em đi đây!” Hiển nhiên không lo lắng gì, nói xong cầm máy tính chạy vào trong hành lang, một hơi lên tới cửa nhà.

Về nhà sau đó ôm máy tính bắt đầu log game, nhưng hiển nhiên tất cả mọi người không online. Đợi đến tối người mới nhiều, Nho nho nhỏ không onl, hình như đang trên đường đến. Mọi người hẹn sáng thứ ba tới Bắc Kinh.

.

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Chị dâu chị phải tới đón máy bay nha!

[Bang hội] [Anh Hàm]: Được a

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Thật kích động a, anh đại anh cũng phải đến nha!

[Bang hội] [hàng ngàn nấm]: Anh đại cậu cũng dám mời

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Hừ, chị dâu đến không sợ anh đại không tới

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Chị dâu chị với anh đại phải mặc đồ đôi nha! Như vậy bọn em liếc mắt có thể nhận ra!

[Bang hội] [Anh Hàm]:

[Bang hội] [Tôi ngu từ nhỏ]: Vậy tớ cũng đặt vé máy bay, vừa lúc cùng đến

[Bang hội] [Anh Hàm]: Nho Nhỏ khi nào đến? Có cần đi đón không a

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Đừng nhắc đến nhỏ không nghĩa khí đó! Nói hay lắm cùng ngồi máy bay tới, hôm nay đã chạy với người khác!

[Bang hội] [nhìn về bên trái]: Tình huống gì đây, đáng ngờ. Cậu ta chạy với ai?

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Đại Toán nói lái xe đi, Nho Nhỏ cũng chạy theo! Bọn họ cùng một chỗ!

[Bang hội] [hàng ngàn nấm]: Bọn họ cùng một thành phố?

[Bang hội] [Ô ô ố~] Đương nhiên không phải! Nhưng Đại Toán nói tiện đường! Tiện cái đầu đường a!

[Bang hội] [Anh Hàm]: Đáng ngờ, bắt được điểm yếu của Nho Nhỏ

[Bang hội] [Anh Hàm]: Chắc hơn 7 giờ mọi người đều đến đi, muốn đi đâu chơi?

[Bang hội] [Tôi ngu từ nhỏ]: Cố Cung, Di Hòa Viên, Viên Minh Viên, Hương Sơn, Bát Đại Xử, Trường Thành

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Tớ không muốn leo núi, Tớ muốn chèo thuyền! Tớ muốn đi mua sắm!

[Bang hội] [nhìn về bên trái]: == Cô nghĩ trên băng đục cái lỗ xuống đó trèo thuyền à

[Bang hội] [Anh Hàm]: =口= Thật ra có thể đi Hậu Hải trượt băng, hí hí, không tốn tiền

[Bang hội] [Ô ô ố~]: Em nói nè… anh đại đâu, sao vẫn không lên tiếng a

[Bang hội] [Anh Hàm]: …

.

Lúc này…

.

[Nói thầm] [Yêu em 59 giây] nói với các hạ: Lái xe đi đi, bảo Quân Triết cũng lái xe, chỗ chắc đủ

[Nói thầm] các hạ nói với [Yêu em 59 giây]: Được

[Nói thầm] [Yêu em 59 giây] nói với các hạ: Sáng mốt anh đến dưới lầu đón em, đừng dậy trễ

.

……

Sáng thứ ba Vũ Hàm Anh thức dậy, trời còn chưa sáng, ngồi trên giường kéo rèm cửa ra, bên ngoài tối như mực. Vẫn còn buồn ngủ, dưới lầu hình như có ánh đèn, thấy không rõ lắm.

Vũ Hàm Anh đột nhiên cảm giác có lẽ đèn kia là của xe Hạ Thần cũng không chừng.

Chờ cậu rửa mặt xong thì nhận được điện thoại của Hạ Thần, hỏi cậu dậy chưa. Vũ Hàm Anh nhanh chóng túm áo khoác mặc vào, chạy đến dưới lầu, đối phương quả nhiên đã ở.

Mùa đông trời sáng muộn, tối như mực, Vũ Hàm Anh càng cảm thấy buồn ngủ mở không nổi mắt, vốn còn đánh mười phần tinh thần ngồi ghế phó lái, nhưng nhìn đèn đường nhoáng nhoáng bên ngoài, mí mắt lại thấy nặng.

“Em ngủ thêm một lát đi, tới anh gọi em.” Hạ Thần vỗ vỗ vai cậu, “Lấy áo khoác anh choàng lên rồi ngủ.”

“Không cần không cần, em không buồn ngủ.” Vũ Hàm Anh nói, thầm nghĩ Hạ Thần dậy sớm hơn cậu, buổi tối còn chơi game với cậu, bây giờ lại lái xe, chắc chắn mệt hơn mình, “Em cùng anh…”

Tuy miệng nói vậy nhưng Vũ Hàm Anh qua không bao lâu lung la lung lay ngả trên ghế ngủ. Hạ Thần không nén nổi cười cười, chờ lúc đèn đỏ lấy áo khoác đắp cho em ấy.

Thật ra cậu không phải ngủ như chết, mơ mơ hồ hồ. Lúc xe dừng lại, Vũ Hàm Anh đột nhiên tỉnh, tóc cọ trên ghế rối bời, nghĩ may mà không có người đi qua, hình như bọn Ô ô ố còn chưa tới.

“Nơi này không phải sân bay a?” Vũ Hàm Anh mơ màng, thấy được nơi đỗ xe không phải sân bay, có chút khó hiểu.

“Chúng ta ở chỗ này chờ bọn Nho Nhỏ, Tiểu Ngạn với Quân Triết đi sân bay, lát nữa tới.” Hạ Thần giúp em ấy chỉnh tóc lại, lại chỉnh quần áo. Người trước mắt ngoan ngoãn ngồi, như chưa tỉnh ngủ, mắt mở thật to, nhìn thẳng mình, mông lung một tầng hơi nước.

Hạ Thần nhìn cảm thấy thú vị, ôm bả vai trên môi em ấy nhè nhẹ cắn cắn.

Vũ Hàm Anh thật chưa tỉnh, ngây ra cũng không động, cảm giác dưới môi ngứa ngứa liền vươn đầu lưỡi liếm liếm.

“Nhiệt tình như vậy?” Hạ Thần nhướng nhướng mày.

“Hô…” Sống lưng Vũ Hàm Anh như bị điện giật, thân thể run rẩy, trong miệng còn rên một tiếng. Thẳng đến khi khó chịu mới tỉnh táo lại, cố sức đẩy anh ấy.

Hạ Thần vuốt vuốt cằm cậu, “Vẫn là bộ dáng vừa rồi ngoan hơn.”

Vũ Hàm Anh sờ sờ môi, dường như cảm giác tê ngứa vẫn còn, trong ngực thịch thịch không ngừng, vỗ vỗ hai má, giải nhiệt giải nhiệt.

“Như vậy không được! Tiểu thụ phải nhào lên nhào lên! Em muốn dụ thụ dụ thụ!

Vũ Hàm Anh sửng sốt, cho rằng mình chưa tỉnh, nghe nhầm. Vừa quay đầu lại liền đối diện cái mặt to ngoài cửa xe, bị dọa nhảy dựng, cô gái bên ngoài thấy thế vô cùng nhiệt tình vẫy vẫy tay.

Nho nho nhỏ? Vũ Hàm Anh không xác định, cùng Hạ Thần xuống xe, chợt nghe cô gái kia thản nhiên nói, “Ha ha ha, em vốn còn nghĩ tìm anh đại với chị dâu đặc biệt phí sức, quên xin hình. Không nghĩ đến vừa tới đã được thấy kiss rồi, không cần đoán! Nhất định đúng!”

Khuôn mặt Vũ Hàm Anh giật giật, dịch dịch phía sau Hạ Thần, mất mặt a.

“Chị dâu em là Nho nho nhỏ!” Nho nho nhỏ gần như hai mắt phóng lục quang, qua lại quét nhìn hai người Vũ Hàm Anh cùng Hạ Thần.

Vũ Hàm Anh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, bộ dáng Nho nho nhỏ rất dễ nhìn, cũng không cao lắm, thuộc loại hình ‘nhỏ xinh’, nhưng hai chữ này tuyệt đối không thích hợp hình dung cô ấy… người không thể đánh giá qua tướng mạo. Bị nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, tóc gáy dựng thẳng.

“Chào cậu, tớ là Tiểu Vũ.”

“Ha ha ha, ngượng ngùng thụ!” Nho nho nhỏ cười lộ ra một hàm răng trắng, còn che miệng cười nửa ngày, “Chị dâu môi chị hơi sưng.”

“Được rồi, đừng quậy nữa.” Hạ Thần cảm thấy Vũ Hàm Anh kéo tay áo anh, mở miệng giải vây cho em ấy.

Phía sau Nho nho nhỏ chắc là Đại Toán, vóc người rất cao, tuy há mồm luôn lưu manh vô lại, nhưng nhìn tướng mạo ngược lại không thấy thế chút nào.

“Này này này, ông trốn xa vậy làm gì?” Nho nho nhỏ vẫy tay bảo Đại Toán tới.

“Tôi dám không né xa chút sao, đứng cùng bà người khác nhìn tưởng tên điên.” Đại Toán đi tới hướng Hạ Thần cùng Vũ Hàm Anh gật đầu “Xe em để bên kia, lát nữa đi thế nào?”

“Chờ bọn Tiểu Ngạn một chút, chắc sắp đến.”

“Nhìn trái mỹ nhân, chảy nước miếng, thật muốn mau mau nhìn thấy!”

“Đến rồi.” Hạ Thần nhìn nhìn chiếc xe màu bạc đi tới.

“Nhìn trái mỹ nhân!” Nho nho nhỏ chạy qua vịn cửa xe nhìn vào trong, hết sức hưng phấn.

“Ai ô, Tiểu tiểu. Tiểu Ngạn là người nhà tớ, không được mơ tưởng.” Quân Triết từ trong xe xuống tới, ha ha cười, “Hàng ngàn nấm.”

Hạ Ngạn đi ra trừng mắt liếc Quân Triết, không nói lời nào, hướng Nho Nhỏ cùng Đại Toán cười cười, xem như chào hỏi.

Nho nho nhỏ lập tức thần hồn điên đảo, “OMG, mỹ nhân cười.”

“Anh đại, chị dâu.” Tôi ngu từ nhỏ xuống xe rất nhiệt tình chào hỏi.

“Tiểu tiểu! Cậu là tên bạc tình! Để tớ bắt được! Xem cậu trốn đi đâu! Để bà bắt được đi!”

Vũ Hàm Anh không cần đoán, vừa nói nhất định là Ô ô ố.

“Ô ô~!”

Mọi người thảo luận nửa ngày cũng không xác định đến nơi nào chơi, đơn giản trước đi ăn sáng. Lái tìm một quán ăn Hộ Quốc Tự, Nho nho nhỏ nói muốn ăn bữa sáng Bắc Kinh chính cống.

Một đám ngồi hai bàn, mua đầy hai bàn thức ăn, bánh nướng, bánh chiên, đậu hủ nước đường, canh thịt viên, canh lòng dê, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh đậu, blablabla một đống.

Vũ Hàm Anh nhìn một bàn đồ ăn, có chút ngượng ngùng, tư thế này thật sự là…

“Ẩy ?! Em mới nhớ tới, tiểu Mạc sao không đến a ?!” Nho nho nhỏ cắn bánh chiên một miệng dầu.

“Giờ cô mới nhớ.” Hạ Ngạn nói, “Hôm nay cậu ta phải ra ngoài, buổi tối mới có thể tới.”

“Ồ ồ, vậy chúng ta buổi trưa ăn gì, buổi tối ăn gì?”

“Bà lại nghĩ đến ăn a, miệng còn chưa nhai xong kìa.”

“…”

“No rồi?” Hạ Thần nghiêng nghiêng đầu, hỏi Vũ Hàm Anh bên cạnh.

“Ừm, căng cứng rồi.”

“Lau tay.” Hạ Thần đưa khăn giấy qua.

“Ồ.” Vũ Hàm Anh gật gật đầu, trước cầm lau miệng, nhìn thấy trên cằm Hạ Thần có gì đó tiện tay giúp anh ấy lau lau. Làm xong liền hối hận, đối diện hai đôi bốn mắt lấp lánh lấp lánh nhìn chằm chằm.

Ăn sáng xong, Ô ô ố muốn đến Tiền Môn xem Đại Sách Lan, còn có thể ăn đồ Bắc Kinh xưa. Bị mấy người một mực phản đối. Ban ngày quá nhiều người, bọn họ cũng không muốn bưng tô mì đứng ở cửa ăn. Vẫn nên đợi tối hãy tới, người ít hơn, không phải đợi chỗ ngồi.

Thời gian buổi sáng đến Viên Minh Viên dạo một vòng, buổi chiều lại cùng Nho nho nhỏ và Ô ô ố ở Vương Phủ Tỉnh Tây Đan mua đồ. Hơn 5 giờ mới đến Đại Sách Lan, chuẩn bị kiếm ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.