Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 54: Ngày thứ hai.




Vệ Tiểu Điển khẽ giật mình, nhếch mép không biết phản bác thế nào, dáng vẻ đáng yêu không lời nào nói hết. Lý An Sở thấp giọng cười ngậm lấy đôi môi hồng của hắn, thanh âm mơ hồ nói: “Bé ngoan, nào, ta dạy ngươi…” Ngón tay kẹp lấy đầu ngực hồng đào, thiếu niên vặn vẹo thân hình, rên rỉ qua kẽ răng, da thịt ướt át như giãn ra, mỗi lần người kia mút liền tự động co lại, mang theo cảm giác mềm mại man mát, rồi chỉ cần ma xát nhẹ cũng đủ tăng sức nóng, nụ hôn ôn nhu triền miên cùng dần trở nên dồn dập và cuồng nhiệt.

Lý An Sở cởi sợi dây buộc tóc Vệ Tiểu Điển, mớ tóc đen từ từ xõa ra trên đôi vai tuyết trắng, những giọt nước lăn theo đường cong xương quai xanh, tràn ngập mê hoặc, nụ hôn lửa nóng trượt dài, mỗi lần mút, đều làm thiếu biên oằn người kêu lên ngọt ngào, thân thể ngây ngô cũng không nhẫn nại mà cong lên, không có chút kinh nghiệm, chỉ biết nghe theo dục vọng nhưng lại càng đẩy dục triều lên cao, hai cơ thể không che đậy run rẩy quấn quyện.

Vệ Tiểu Điển đã buông hết thảy ý nghĩ trong đầu, mặc cho cơn sóng khoái cảm đẩy đưa. Vốn tưởng đó đã là sung sướng cực đỉnh, nhưng khi người kia tiến tới vùng lửa nóng giữa hai chân, cầm lấy nơi đã đứng thẳng căng trướng bắt đầu vỗ về xoa nắn, kích thích mãnh liệt khiến cơ thể vẫn non nớt khó chịu nổi, tiếng thở dốc kịch liệt từ miệng thoát ra khó khăn: “A… Không… Đừng… Nơi đó… Không…Ư…”

Lý An Sở giống như trấn an mà ngậm lấy vành tai hắn, khàn giọng cười: “Sao?… Nơi này sao?…”

Miết một chút lên đỉnh, Vệ Tiểu Điển dang rộng chân, không kịp kêu lên sợ hãi, liền một trận co rút, rồi lên tới đỉnh. Cơ hồ là thở không ra hơi, Vệ Tiểu Điển vươn hai tay ôm lấy người đang ở trên, hỏi: “Kết… Đã xong rồi ư?”

Lý An Sở mang nụ cười sâu xa nhìn hắn, trong mắt vẫn chưa hết dục vọng: “Đúng vậy… Xong rồi… Dạo đầu đã xong…” Nắm lấy tay hắn đang đặt lên vai mình, trườn lên hôn khẽ một cái, chậm rãi áp chặt tay hắn vào thân dưới của mình.

Vệ Tiểu Điển hoảng sợ kêu lên, một thoáng liền đỏ mặt, đang định rút tay về, đột nhiên cảm thấy bàn tay kia ôm trọn thắt lưng mình, theo cột sống tuột xuống cái nơi không ngờ nhất, không khỏi hét ầm lên: “Làm… Ngươi làm gì!?” Đáng tiếc kháng nghị nhanh chóng bị ngăn lại, thân thể đã vô cùng mẫn cảm chịu không được vỗ về cùng kích thích, giãy giụa cũng biến thành một hình thức đồng ý, phản kháng càng giúp người kia thuận lợi tiến vào sâu nơi ấy. Giữa lúc đang cọ xát quấn quýt kịch liệt, Vệ Tiểu Điển giật mình phát hiện khoái cảm trong người dần tăng vọt, nơi đó cũng đang mở rộng ra cùng với cảm giác ngón tay người kia đang ra vào.

Phía sau cũng trở nên ướt át, Lý An Sở khó có thể nhẫn nại hơn, nâng đùi hắn đặt bên hông, đưa dục vọng bừng bừng phấn chấn của mình đặt chếch nơi cửa vào, đẩy mạnh. Vệ Tiểu Điển quá nửa mới phát hiện ra hành động của hắn, lập tức khua khoắng hai chân kêu khóc phản đối: “Không… Đau… Đừng… Đau quá… A…” Nhưng ngón tay kia lại trườn lướt trên người làm cho hắn khóai cảm điên cuồng, hai chân đang khua trên không rất nhanh quắp chặt lấy eo người kia, làm Lý An Sở một lèo vọt vào nơi sâu nhất.

Tiết tấu càng lúc càng nhanh, Vệ Tiểu Đỉển dần cong người lên bắt đầu nhịp nhàng theo va chạm của hắn, khoái cảm tê dại từ nơi kết hợp tràn khắp toàn thân, hình thành một đợt triều cường, hai tai không nghe thấy nổi tiếng mình rên rỉ, chỉ biết là cơ thể chỉ muốn tiến lùi theo đối phương, cuối cùng giống như đã bị chạm đến nơi tối kị mà phun ra dục vọng. Mà khi hắn co rút nơi đó, Lý An Sở bị lửa nóng bao vậy cũng nhịn không được mà gầm khẽ, run run đạt tới cao trào.

Sau khi bình ổn chút, Lý An Sở đứng dậy dọn rửa cho thiếu niên đã mềm nhũn trong lòng mình. Vì sơn động này là nơi hắn thường đến, nên đã có sẵn đồ, cho nên nhanh chóng đốt lửa trong động. Vệ Tiểu Điển nén cơn đau phía sau, muốn giúp, nhưng bị Lý An Sở ép nằm, thấp giọng khuyên hắn đừng cử động.

Ngoài động bão táp hình như không nhỏ đi, Lý An Sở ở bên lửa hong quần áo, hai người mặc đồ xong liền nằm xuống nghỉ ngơi. Vệ Tiểu Điển xoa khẽ dải tơ lục nhạt, ngay cả lúc bên nhau cũng không cởi ra, nơi cổ tay Lý An Sở, cong môi cười, hỏi: “Kết Lục, kiếm của ngươi ở đâu?”

Lý An Sở nhẹ nhích hông, nhuyễn kiếm bỗng vụt hiện trên tay, phát ra ánh hào quang. Vệ Tiểu Đỉển cời dải tơ lục nhạt trên tay hắn đặt vào chuôi kiếm, dùng ngón tay khẽ nghịch, nói: “Kiếm này cũ rồi, hôm nào ta cho ngươi cái mới.”

Lý An Sở ôm tình nhân vào lòng, hôn lên má hắn, rồi ghé bên tai nói: “Thôi, nhiều năm nay ta quen nhìn nó mà nghĩ đến ngươi, nó là công thần an ủi nỗi cô đơn của ta, thay cái mới cũng không bằng nó.”

Vệ Tiểu Điển bĩu môi, nói: “Ngươi nào có cô đơn, ngươi có cả một danh kỹ xinh đẹp làm bạn, còn có rất nhiều bằng hữu, mỗi ngày ngươi đều ở biệt viện vui vẻ, toàn bộ kinh thành đều nói ngươi phong lưu đa tình, căn bản không có nghĩ tới ta.”

Lý An Sở ôm thiếu niên vào lòng nói: “Tiểu Điển, ngươi là bé con của ta, đệ đệ của ta, tình nhân của ta, người ta yêu nhất trên đời, ta không lúc nào không nhớ ngươi, không lúc nào không hối hận đã quá lý trí, chỉ cần ngươi không ở bên ta, cho dù người trong thiên hạ đều là của ta ta cũng vẫn cô đơn.”

Vệ Tiểu Điển trong lòng ngọt ngào, miệng lại nói: “Ngươi chuyên nói ngọt lừa người, lúc xưa ta mới lên núi học, sư phụ đã dặn, nói ta không thông minh bằng ngươi, cẩn thận có ngày bị ngươi ăn sạch sẽ, mà ta sẽ còn rất cam tâm tình nguỵện, giờ nhớ lại thấy đúng quá đi.”

Lý An Sở có chút bất ngờ: “Sư phụ dạy ngươi vậy? Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị hắn dạy hư rồi. Về sau không được đi với người già mà hư đó nghe chưa?”

Vệ Tiểu Điển mếu máo nói: “Ta vốn không để ý hắn, lần trước hắn đến kinh thành, nhìn thấy đứa bé trai nào xinh xinh một chút là rớt nước miếng, lại gần mà sờ với mó, thoạt nhìn cũng thấy rất biến thái, hại ta mất mặt. Hắn nhất định biết lúc ấy ta chiến tranh lạnh với ngươi sẽ không tố cáo hắn với ngươi, cho nên mới dám càn rỡ thế.”

“Ngươi yên tâm,” Lý An Sở dùng ngón tay toàn tâm tòan ý chọc chọc má hắn, cười nói, “Hiện hắn không có bản lĩnh quấy ngươi đâu. Bốn tháng trước hắn ở Lạc Dương nhất thời sơ suất, bị bắt rồi.”

Vệ Tiểu Điển thoáng chốc hưng phấn sáng rực hai mắt, vội hỏi: “Ngươi nói sư phụ bị sư bá bắt được? Hắn không phải là sẽ bị chỉnh rất thảm sao?”

Lý An Sở bật cười nói: “Ngươi hy vọng hắn bị chỉnh thế nào thì sẽ viết thư đề nghị sư bá làm như vậy.”

Vệ Tiểu Điển há miệng muốn trả lời, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cơ hồ nhảy dựng lên nói: “Chúng ta ở chỗ này bao lâu rồi? Trịnh Nghị bọn họ nhất định ở bên ngoài lo muốn chết! Mau! Nghe tiếng mưa cũng nhỏ rồi, mau quay về doanh trại!”

Lý An Sở thân thiết níu hắn, nhỏ nhẹ hỏi: “Ngươi sao không? Đứng nổi không?”

Vệ Tiểu Điển sửng sốt một chút, khi lĩnh hội được ngụ ý của hắn, lập tức hồng mặt lên như trứng tôm chín, gạt tay hắn đứng dậy, ai ngờ lưng vừa dùng lực một chút, liền có một cơn đau xót đánh úp, lảo đà lảo đảo, lại ngã vào vòng tay kia.

Lý An Sở cười cười, không nói nhiều, bế hắn lên, Vệ Tiểu Điển từ chối một chút, phát hiện vô dụng, đành phải giảm yêu cầu xuống: “Bế khó coi lắm, đừng… Cõng… Cõng thì được.”

Lý An Sở sủng nịch hôn hắn một miếng, theo lời xoay lưng cõng. Ra khỏi động, quả nhiên mưa đã ngớt, nhưng tầm nhìn vẫn bị che bởi làn sương dày. Trên đất phủ một màu xám lạnh, người bình thường không tinh mắt thì ba bước gặp chuyện ngay. Cũng may Lý An Sở tuy xuất thân cao quý, nhưng là người học y, thường xuyên vào rừng, cực am hiểu nơi thôn dã, mặc dù lưng cõng người cũng không gặp khó khăn mấy, hai canh giờ sau liền an toàn xuống núi.

Xuống núi thấy đám Trịnh Nghị quả nhiên đã chờ muốn phát cuồng, trông thấy hai người phía xa kích động đến rớt nước mắt. Vừa mới yên lòng lại phát hiện chủ tướng đại nhân kiêu ngạo, sinh lực tràn trề của họ lại được cõng xuống, lập tức kinh hoảng. Để né tránh sự quan tâm quá mức, Vệ Tiểu Điển chôn mặt vào cổ Lý An Sở giả vờ ngủ.

Khi Lý An Sở lấy thân phận thầy thuốc cam đoan “Vệ tướng quân không bị thương, chỉ là lặn lội trong mưa gió nhiều thân thể mệt mỏi mà thôi”, đám Trịnh Nghị mới yên tâm, vui vẻ, không lo lắng nữa, đoàn người rốt cuộc bình an về doanh trại.

Ai ngờ vừa về trướng, Vệ Lý hai ngừơi lập tức kinh ngạc phát hiện sứ giả của Thủy sư đề đốc Mân Châu Tạ Huyền lão tướng quân đã chờ lâu rồi.

Thủy sư Mân Châu phụ trách an ninh của vùng, ngọai trừ chỗ Vệ Tiểu Điển, tức là ở Nhai Châu, trên có ba châu là Ngô Châu, Chương Châu, Tuyền Châu. Những chỗ này cũng đang bị hải tặc hoành hành hung hăng ngang ngược. Vài năm nay vì có quân chính quy đóng giữ, trừ Nhai Châu trộm cướp rất nghiêm trọng, còn ba châu kia chỉ có làng chài phía xa mới bị tập kích, hải tặc chủ yếu hoạt động trên thuyền, ít lên bờ. Bởi vậy, so với Nhai Châu, ba châu phương diện phòng vệ rất yếu, nhất là mùa mưa bão, cơ hồ không có phòng bị gì.

Ngay khi Nhai Châu bắt đầu có bão, Chương Châu thời tiết cũng vô cùng ác liệt, nhưng mà ở đây không ngờ hải tặc cũng ra tay ngày này, một đoàn năm mươi chiến thuyền mang vũ trang cực kì tinh nhuệ đánh bất ngờ Chương Châu, liên tiếp cướp bóc đập phá bảy thôn xóm, giết chết vô số dân chúng, năm trăm người đóng quân ở Chương Châu bất ngờ không kịp trở tay đều bị giết, có mười chiến thuyền khác chở ba trăm lính giao chiến với hải tặc cũng bị đánh chìm, tổn thất cực kì nghiêm trọng. Tạ Huyền một mặt báo về kinh sư, một mặt hạ lệnh các châu phải canh phòng nghiêm ngặt, mà Vệ Tiểu Điển đương nhiên là một trong những người thừa lệnh.

Thay quân phục xong, Vệ Tiểu Điển ngồi xuống đọc kĩ báo cáo chiến sự, lực tấn công của địch mạnh như thế thì quả thật quá kì lạ. Lý An Sở đi lại trong trướng suy nghĩ, cho dù là có được Thanh Âu bang thế lực cường thịnh giúp đỡ, cũng không thể nhất thời chỉ huy điều hành nhiều binh lực để tấn công tinh vi có kế hoạch như thế. Xem xét tình hình chiến đấu, nhận thấy có nhiều chuyện mà triều đình không muốn thấy tí nào.

“Ngươi nói là… liên minh?”

“Liên minh không đáng sợ, các nhóm hải tặc liên minh cũng không phải lần đầu, Mấu chốt là có một kẻ có năng lực đủ để tập hợp các thế lực tinh luyện quen hải chiến. Mà với đối thủ này, chúng ta hiện giờ có thể nói là không biết gì cả.”

Vệ Tiểu Điển ánh mắt sáng lên, nhưng không nói gì.

Lý An Sở ngồi xổm trước mặt hắn, nhẹ nâng mặt hắn lên, lẩm bẩm: “Thực không ngờ ngươi lại tới chỗ nguy hiểm thế này, nhưng ta cũng không ngăn ngươi được… Ngươi từ nhỏ đã là chiến sĩ rồi…”

Vệ Tiểu Điển đưa tay ôm cổ hắn, nghĩ lại quá khứ, có chút làm nũng nói: “Ta cũng không muốn xa ngươi, nhưng, giết người… phá thôn… Làm quân nhân, không thể không nhìn những chuyện đó… Kệ thôi…”

Lý An Sở bật cười bỏ tay ra, ôm lấy hai gò má bầu của hắn, cau mày nói: “Nói gì đó? Ngươi đi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ngươi muốn lén bỏ ta lại ư? Mơ à?”

Ngay khi Vệ Tiểu Điển còn chưa phản ứng kịp, Lý An Sở đã ra tới cửa trướng, cao giọng gọi Trịnh Nghị: “Hải tặc mới đánh úp Chương Châu, nhất thời chưa đủ lực tấn công Nhai Châu, ta cùng Vệ tướng quân thừa dịp này đi thám thính tình hình địch, phòng vệ nơi này giao cho ngươi.”

“Thám thính tình hình địch?” Trịnh Nghị kinh hô.

“Ngươi cũng đi?” Vệ Tiểu Điển cũng kinh hô theo.

Lý An Sở nhìn hết người này đến người kia.

“Không được, rất nguy hiểm!” Lúc này là trăm miệng một lời.

Lý An Sở cười với Trịnh Nghị nói: “Đây là lệnh, ngươi chỉ nên quản tốt chuyện quân doanh, ta cùng Vệ tướng quân sẽ cẩn thận, giờ cũng không phải lúc do dự, ngươi lui đi đã.”

Trịnh Nghị lòng đầy ý phản đối, nhưng đành ngoan ngõan phục tùng mà lui ra, Lý An Sở xoay người ôm Vệ Tiểu Điển đang bĩu môi vào lòng: “Tiểu Điển, ngươi nếu để ta ở doanh trại, mới là nguy hiểm, nói không chừng đợi không được ngươi, ta trước tiên sẽ lo mà chết mất. Ngươi nghĩ coi, ta vì cái gì đi Phúc Kiến này? Không phải vì muốn cùng bên ngươi, giúp đỡ nhau, bảo vệ nhau sao? Giả như ta có thể bình tĩnh nhìn ngươi đơn độc chốn nguy hiểm, ta lúc trước cứ ở kinh thành là được còn gì.” Sau, hắn xốc ngang eo Vệ Tiểu Điển quay trên không, cười vang: “Huống chi, đây là lần đầu Thanh Bình Kết Lục cùng liên thủ, nguy hiểm thấy hai ta cũng phải ngoan ngoãn tránh mới đúng a.”

Chỉ cần là dùng đến miệng, không kể hôn hay bàn luận, Thanh Bình công tử của chúng ta chưa từng thắng nổi, lần này cũng thế, nhìn Lý An Sở đã định xong, không thể đổi, Vệ Tiểu Điển cũng đành phí sức phản đối xíu thôi.

Theo ý Vệ Tiểu Điển, là muốn trà trộn vào làng chài nghèo, giả trang thành hai huynh đệ tứ cố vô thân chỉ còn đường đi làm cướp, qua đó nhờ người dẫn mối mà gia nhập hải tặc. Nhưng Lý An Sở nói trên đảo Chử Dương có bằng hữu đáng tin cậy, nên hai người cải trang xong liền suốt đêm đi thuyền đến đảo Chử Dương.

Toán hộ tống sau khi đưa hai người lên bờ lập tức rút, Lý An Sở tựa hồ rất quen thuộc mà dắt Vệ Tiểu Điển đạp cát rẽ ngang rẽ dọc, đi vào một ngôi nhà gỗ bao quanh là rặng dừa, trực tiếp gõ cửa.

Lúc sau, cửa khẽ mở, một đại hán cường tráng, phơi nắng đến độ da thành màu đồng hun lưng đeo đao cong hiện ra, hai mắt tinh quang bắn bốn phía, mở miệng là âm lượng phát ra oang oang: “Hai vị là ai? Đến có việc gì?”

Lý An Sở cười nói: “Tiểu Điển, xem ra công phu dịch dung của ta càng ngày càng lợi hại, ngay cả hắn mà còn không nhận ra ta.”

Đại hán nhất thời khiếp sợ, từng bước tiến lên, cầm tay Lý An Sở siết chặt nói: “Trời ạ, An Sở, sao người lại tới đây, mau, mau vào.”

Lý An Sợ ôm vai Vệ Tiểu Điển, dẫn hắn vào trong. Đây là kiểu nhà điển hình bên bờ biển, vô cùng sạch sẽ, trang trí giản dị mà đặc sắc. Lý An Sở tự lấy một cốc nước dừa cho Vệ Tiểu Điển, vừa nói: “Lỗ Na tỷ ngày nào cũng dọn dẹp hen, Lịch Nguyên, tỷ ấy đâu?”

Lịch Nguyên lập tức hét lớn: “Lỗ Na, mang rượu ra, có khách đến!”

Một giọng nói mềm mại đáng yêu vọng ra: “Đến đây, là ai đó?” Giọng nói ấy vừa cao vừa êm, uyển chuyển vô cùng, vừa nghe là nghĩ đến ngay một người kiều diễm, Vệ Tiểu Điển cũng nhịn không nổi tò mò mà nhìn cửa phòng.

Lý An Sở vỗ vai hắn, nói: “Tiểu Điển, đừng uống nước vội.”

Cùng lúc, rèm mở ra, một bóng người từ từ xuất hiện. Vệ Tiểu Điển mới uống ngụm nước dừa lập tức phun ra, ho sặc sụa.

Lý An Sở đau lòng vỗ lưng hắn, nén giận nói: “Ta không phải đã dặn đừng uống nước vội sao?”

Vệ Tiểu Điển nói không ra lời. Đứng ở cửa, là một nữ nhân khổ người cương tráng, chỉ có hơn chứ không kém Lịch Nguyên, đen bóng, tóc quăn như sư tử, đi ào ào như xé gió lại phía Lý An Sở, cười hiền: “An Sở, sao ngươi lại tới đây? Sao không báo trước để chúng ta còn tiếp đón.” Nói xong phát mạnh vào vai hắn.

Lý An Sở dường như không sao, nhận quyền cước tiếp đón của nàng, mỉm cười: “Lỗ Na tỷ, khỏe chứ, nhãn lực của ngươi tốt hơn Lịch Nguyên đó, lập tức nhận ra ta ngay.”

Lỗ Na cười khanh khách, quay đầu kinh ngạc nhìn Vệ Tiểu Điển, liền ghé sát lại hỏi: “An Sở, tiểu đệ áo vải này là ai, bộ dạng đáng yêu quá.”

Lý An Sở ôm vai Vệ Tiểu Điển, ôn nhu nói: “Tiểu Điển, đây là Lịch Nguyên ca, đây là Lỗ Na tỷ, đều là bằng hữu của ta, qua chào đi.”

Vệ Tiểu Điển mới đứng lên chưa mở miệng, Lỗ Na đã sợ hãi kêu lên: “Đây là bảo bối nhỏ của người hả, mau tẩy trang cho tỷ tỷ nhìn cái coi.”

Hùa theo lời vợ, Lịch Nguyên bay nhanh đi lấy chậu nứơc cùng khăn, xem ra hắn cũng vô cùng muốn diện kiến dung nhan thật của Vệ Tiểu Điển. Vì hôm nay không đi đâu nữa, Lý An Sở lấy trong áo ra môt cái bình nhỏ, nhỏ hai giọt vào chậu nước, vò vò khăn, lau mặt cho Vệ Tiểu Điển, lập tức khôi phục hàng mi lông vũ, đôi mắt hồ thu cùng bộ dạng non nớt trắng nõn.

Lỗ Na nhất thời yêu quá, ôm lấy Vệ Tiểu Điển nhìn trái nhìn phải, nói: “Thật là bảo bối mà, thật không hổ người trong tim Kết Lục công tử của chúng ta, tỷ tỷ cũng thích nữa, để tỷ tỷ hun miếng được hông?”

Lý An Sở lập tức đoạt lại người, nói: “Lỗ Na tỷ, ngươi đừng dọa bé con nhà ta nha.”

Vệ Tiểu Điển thúc hắn, nói: “Ta không phải bé con, mà tỷ ấy so với sư phụ còn kém xa, dọa gì chứ?”

Lỗ Na cười nói: “Tiểu Điển Điển, ngươi khá đó,” Vươn đầu ngón tay to sờ sờ cằm hắn, rồi quay lại hỏi Lý An Sở: “Đúng rồi, thế đã ăn chưa?”

“Đúng đúng,” Lịch Nguyên chỉ biết cười ngây ngô bên cạnh vội hỏi theo, “Ta cũng vui quá mà quên mất, còn chưa ăn cơm, ta đi chuẩn bị.”

Lỗ Na trừng mắ liếc chồng, nói: “Ai hỏi cái đó, ta hỏi là hỏi An Sở, Tiểu Điển đang yêu thế này, có phải đã bị hắn ăn rồi không?”

Vệ Tiểu Điển cả người nhất thời hồng như bị thiêu, Lý An Sở vô lực nói: “Lỗ Na tỷ, ngươi… Ngươi thật…”

Lịch Nguyên cũng nén giận nói với vợ: “Đúng là, ngươi hỏi vớ vẩn gì đó?” Quay đầu hướng Lý An Sở giải thích, “An Sở, đừng để ý, nàng ta là đầu óc ngô nghê tứ chi phát triển ấy mà.” Lại quay qua mắng Lỗ Na, “Ngươi không có óc à, thế cũng hỏi, bảo bối đáng yêu thế, là ngươi ngươi có nhịn được không? Chắc chắc ăn từ khuya rồi, hỏi làm gì? Dốt!”

Lần này cả Lý An Sở cũng nói không nổi, cơ hồ hận không thể giấu Vệ Tiểu Điển vào lòng, nhất thời khóc dở cười dở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.