Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 2




Tiểu Bao Tử không nhận thua, nắm nắm đấm: "Ta không phải không có bản lãnh. Ta phải bảo hộ tỷ tỷ." Tử Dạ hừ một tiếng, căn bản không tin. Nhạc Thiên Tuyết cười cười, sờ đầu Tiểu Bao Tử : "Tốt, ta đã biết. Ngươi bây giờ vẫn nên nghỉ ngơi. Bằng không, đợi lát nữa say sóng càng thêm lợi hại đó."

Tiểu Bao Tử mặc dù không muốn, nhưng thật đúng là không có biện pháp, đành phải quay về nghỉ ngơi. Còn ba người bọn họ ở lại boong tàu bên ngoài. Với tốc độ này rất nhanh sẽ đến Độ Tiên sông. Tử Dạ nhìn ra xa: "Sư phụ, nếu như đến nơi này, vậy chúng ta đi đâu tìm chìa khóa?" Văn Trí đại sư đứng chắp tay, trả lời: "Ta làm sao biết được."

Tử Dạ nhìn hắn một cái, thiếu chút nữa là muốn đem Văn Trí đại sư véo chết cho rồi-"Lão già chết tiệt. Ngươi đây là đùa ta phải không? Ngươi không biết cần làm gì, không biết biện pháp gì. Chẳng lẽ là ôm cây đợi thỏ sao? Thậm chí, tay không mà quay về à?" Văn Trí đại sư trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi nói chuyện lại không phân biệt lớn nhỏ như vậy. Ta có thể đã..."."Nhưng lại giờ thành cái gì?"-Tử Dạ có thói quen cùng hắn cãi nhau.

Nhạc Thiên Tuyết đem hai người đẩy ra, nói: "Tốt rồi. Lo lắng để làm gì? Không phải đến đây để ngoạn cảnh sao? Cũng thật không biết thưởng thức." Trên đường, nàng có nghe Tử Dạ nói về nguồn gốc tên gọi của Độ Tiên sông: Đã từng có bốn vị cao nhân biến mất tại chỗ này lúc trời đương sấm sét. Mọi người cho rằng bọn họ đã độ kiếp, trở thành tiên nhân. Cho nên tên sông mới sửa lại gọi là Độ Tiên sông. Khó trách Tông cuốn đề cập đến Tứ Độ Tiên. Nếu không phải biết rõ điển cố thì thật là không biết đến nơi đây.

Cập bờ, Tiểu Bao Tử toàn thân mềm nhũn, vô lực mặc cho Nhạc Thiên Tuyết lôi kéo mình rời khỏi thuyền. Tử Dạ thấy Tiểu Bao Tử có đãi ngộ đặc biệt thì trừng mắt: Tại sao mình không có? Nhạc Thiên Tuyết quả nhiên là không có lương tâm.

Mọi người cùng nhau lên bờ. Bốn bề xung quanh Độ Tiên sông không hề có bóng dáng một thôn trang nào. Quả thật là một nơi hoang vu hẻo lánh! Rất nhanh, mười hai vũ cơ tản đi nghe ngóng thông tin. Có người trở về: "Đế Quân. Phía trước Độ Tiên sông có một nơi gọi là Vạn Thi Cốt. Những thợ săn xung quanh đây từng đi săn qua chỗ ấy đều không thấy quay trở về. Chỉ có một người mạng lớn chạy thoát được, nói rằng địa phương đó có yêu quái."

Văn Trí đại sư sau khi nghe xong, ngược lại nổi lên hứng thú: "Độ Tiên sông chẳng có gì hay ho cả. Nhưng xem ra chỗ Vạn Thi Cốt đó mới thật kỳ quái nhất. Chúng ta liền đến xem sao." Tử Dạ đáp lời: "Chỉ vì tính tình này của ngươi mà phải chịu bao nhiêu thiệt thòi! Chỗ kia sợ rằng có đường đến nhưng không có lối về.” Văn Trí đại sư phẩy phẩy tay: "Việc này thì có sao! Ta đã sống được từng này tuổi rồi, giờ có chết cũng không có điều gì nuối tiếc." Tử Dạ bĩu môi: "Vậy cũng đừng lôi ta cùng chết." Hai người ngoài mặt tuy nói vậy nhưng ngay sau đó liền cùng nhau thương lượng về lộ trình ngày mai.

Hôm nay đã muộn, mọi người quyết định nghỉ ngơi tại nơi này. Tiểu Bao Tử không cần phải ở trên thuyền nữa nên vô cùng cao hứng. Buổi tối tất cả ngủ trên bãi cỏ. Do ban ngày đi đường mệt mỏi nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Nhạc Thiên Tuyết đang mơ màng thì Tử Dạ đột nhiên vỗ vỗ nàng: "Tiểu mỹ nhân, Thanh Dương đã đến rồi."Nhạc Thiên Tuyết thoáng cái đã bừng tỉnh. Nàng mở to mắt: "Đã đến rồi. Nhanh như vậy sao?" Lập tức đứng phắt dậy, bởi vì quá mức sốt ruột nên suýt thì ngã-Tử Dạ nhanh tay đỡ nàng. Nhạc Thiên Tuyết nhìn sang bên kia thấy Thanh Dương đang đứng ở đó thì liền đi qua. Thanh Dương chắp tay: "Đại tiểu thư"."Ngươi cuối cùng cũng đến."-Nhạc Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm: "Trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?"."Thuộc hạ hết thảy đều mạnh khỏe."-Thanh Dương đáp-“Chuyện của hai mẹ con Hứa di nương đã được an bài ổn thỏa. Thuộc hạ đợi mãi không thấy đại tiểu thư hồi âm, định đi Huyền tộc. Nhưng sau đó lại nhận được tín hiện từ Tử Dạ Đế Quân liền đuổi theo đến Độ Tiên sông. "Nhạc Thiên Tuyết gật đầu: "Ngươi sắp xếp việc này cũng thật thuận lợi."

Nàng kéo Thanh Dương sang một bên, miễn để cho Tử Dạ nghe thấy những gì họ nói. Tử Dạ hừ một tiếng."Lén lút nói với nhau những gì mà không cho ta nghe cùng. Hừ." Nhạc Thiên Tuyết không quản Tử Dạ, hỏi Thanh Dương."Ngươi có biết tình hình hiện tại trong kinh thành như thế nào không?"."Thuộc hạ vẫn luôn một mực chú ý. Tuy rằng Thiên Long cùng Lương Tấn khai chiến, nhưng kinh thành vẫn không có việc gì lớn hay động tĩnh nào. Giờ chỉ còn Tam Hoàng tửvà Tứ Hoàng ử. Hiền phi tựa hồ có ý muốn Tứ Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Nhưng Tứ Hoàng tử lại không có ý tứ này."-Thanh Dương đáp.

Nhạc Thiên Tuyết tiếp lời: "Chỗ Tử Dạ có người truyền tin đến rằng Chiến Liên Thành cũng đến Lương Tấn quốc. Ngươi có biết không?" Thanh Dương nhẹ nhàng lắc đầu: "Thuộc hạ không biết. Chiến Vương gia đến Lương Tấn quốc, nhất định là vụng trộm mà đến. Vì sao tiểu thư không quay về Thiên Long quốc mà lại cùng Tử Dạ Đế Quân ở tại nơi đây?" Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút: "Chúng ta liên thủ để tìm một đồ vật trọng yếu. Hiện tại ngươi đến rồi thì không cần đi theo chúng ta mà hãy hảo hảo chiếu cố đứa bé kia."Thanh Dương tiến lên một bước: "Đại tiểu thư. Sao lại không để cho thuộc hạ đi theo?". Thanh Dươngsợ trên đường xảy ra chuyện gì mà mình lại không bảo vệ được nàng. Biết được suy nghĩ của Thanh Dương, Nhạc Thiên Tuyết tận tình giải thích: "Nhiều người đôi khi ngược lại không tốt để ứng phó mọi chuyện xung quanh do phân tâm. Hơn nữa đứa bé kia thân phận có chút đặc biệt. Ân Tô Tô và một số nhóm người khác đang cật lực tìm hắn. Vậy nên ngươi hãy trông coi thật kĩ, không để cho hắn chạy trốn cũng như gặp nguy hiểm." Lúc này, Thanh Dương chợt cảm thấy Nhạc Thiên Tuyết có chút thay đổi, thoạt nhìn hẳn là tâm sự nặng nề.

Thanh Dương nghe xong, chắp tay: "Thuộc hạ lĩnh mệnh. Nếu đại tiểu thư có gặp hoàn cảnh khó khăn nào có thể nói cùng với Tử Dạ Đế Quân. Hắn nhất định sẽ tương trợ."Nhạc Thiên Tuyết có chút buồn bực: "Lời này của ngươi thật kỳ lạ. Tựa hồ ngươi rất tin tưởng Tử Dạ."Thanh Dương sững sờ, vội vàng đáp: "Thuộc hạ chẳng qua là dùng tình hình để luận sự việc: Tử Dạ Đế Quân đã giúp đại tiểu thư cũng không ít."

Nhạc Thiên Tuyết gật đầu. Bất quá, nàng đang nghĩ quả thật Tử Dạ đối với mình có chút kì lạ, cảm giác này không thể diễn tả thành lời. Suy nghĩ chỉ thoáng qua, sau đó nàng liền nghĩ đến Ân Tô Tô, thở dài một tiếng: "Chuyện này để nói sau. Khó khẳng định rằng hắn không lợi dụng ta." Hiện tại, Nhạc Thiên Tuyết đối với mọi chuyện đều có cảnh giác.

Sáng sớm hôm sau, ba người bọn họ đi đến Vạn Thi Cốt. Thuyền chưa tới gần và từ xa nhìn Nhạc Thiên Tuyết đã cảm thấy sơn cốc kia bị chướng khí bao phủ trầm trọng. Tranh thủ thời gian, nàng đem Thanh Tâm hoàn cho bọn họ ăn. Sau khi Tử Dạ ăn vào thì cảm thấy không còn đau đầu chóng mặt nữa. Quả thật vô cùng hữu hiệu!

Sau khi rơi xuống đất, mọi người phát hiện ra thực vật tạisơn cốc này sinh trưởng với hình thù quái lạ, lớn hơn so với thực vật bình thường rất nhiều. Văn Trí đại sư nhìn tình cảnh lúcnày liền niệm một câu kinh văn, rồi nói: "Đi theo ta. Cẩn thận chút." Nhạc Thiên Tuyết hỏi: "Đại sư. Chìa khóa Hoàng Cung có cần phải giấu kĩ như vậy không? Làm hại người tìm gặp bao khó khăn."Nàngkhông rõ tiền triều Hoàng Đế nghĩ như thế nào mà lại rắc rối như vậy. Văn Trí đại sư ngưng trọng: "Tất cả những thứ này của tiền triều Hoàng Cung đều là bảo bối. Nếu bị người ta đơn giản tìm được mà lợi dụng thì e rằng đó mới là việc khủng khiếp. " Nhạc Thiên Tuyết hít một hơi: "Thật phiền toái!" Tử Dạ gật đầu."Ta cũng cảm thấy phiền toái. Nhưng khi xưa vì không muốn để bảo vật rơi vào tay Thái tổ Hoàng đế của Thiên Long quốc nên mới phải cất giấu như vậy. Giao Tông cuốn cho sư phụ bảo hộ. Dù Thiên Long Ngọc gia nắm giữ cây quạt nhưng không có Tông cuốn thì cũng không thể biết chìa khóa được cất giấu ở chỗ nào."Nhạc Thiên Tuyết thầm nghĩ: Hoàng đế tiền triều có thể nhìn thấu sự việc đến như vậy, quả thật tài trí hơn người. Nếu để cho lão Hoàng đế lấy được bảo vật đó thì Thiên Long vương triều sẽ tồn tại suốt thiên thu.

Nơi Vạn Thi Cốt này đã lâu không có ai đi qua, nhưng thật may vẫn còn vài dấu vết. Văn Trí đại sư đi phía trước dẫn đường. Đi mãi cũng chỉ thấy vài bộ hài cốt mà thôi. Bỗng, đụng phải một bộ treo ở trên cây khiến Nhạc Thiên Tuyết tuy không sợ nhưng có chút nhíu mày. Tử Dạ phản ứng dữ dội hơn, lập tức núp sau lưng Nhạc Thiên Tuyết, còn kéo nàng lùi về phía sau.

Nàng trừng mắt liếc hắn: “Ngươi sao có thể nhát gan như vậy. Đừng có đùa giỡn nữa." Tử Dạ cười gượng: "Đã bị ngươi phát hiện rồi."Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ tự mình tiếp tục đi theo Văn Trí đại sư-đang cẩn thận dò đường, không có tâm tình quản bọn họ. Sau khi đi xuyên qua khu rừng rậm, một hồ nước rộng lớn xuất hiện.

"Để ta đến xem." Tử Dạ bước lên phía trước một bước, xem xét. Nhạc Thiên Tuyết quan sát xung quanh thấy bốn bề toàn núi. Đoán chừng hồ nước này rất sâu bởi nước từ trên núi quanh đây đều tập trung chảy xuống dưới này. "Chẳng lẽ không phải ở đây."-Văn Trí đại sư cau mày,nghi hoặc. Độ Tiên sông còn tồn tại ở chỗ khác nữa sao? Tử Dạ chăm chú nhìn hồ nước, phát hiện dưới kia có cái gì đang chậm rãi hóa lớn: "Phía dưới nước hình như có gì đó."

Văn Trí đại sư cùng Nhạc Thiên Tuyết quay đầu nhìn xuống trông thấy vật kia ngày càng khổng lồ, bỗng nhiên từ trong nước vọt ra ngoài. Bọt nước tung tóe khắp nơi. Nhạc Thiên Tuyết kinh sợ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu thì thấy một thủy quái khổng lồ. Thủy quái hướng về phía ba người bọn họ rít lên hung ác hí…iii…
Nhạc Thiên Tuyết trừng to mắt: Đây là con gì vậy?...Văn Trí đại sư cũng rất sững sờ. Bất quá, hắn nhanh chóng đảo mắt khắp nơi thấy được trên đầu con thủy quái kia có buộc một hộp sắt nhỏ, cũ và gỉ sét, nhưng có thể lờ mờ nhìn ra được ấn ký trên đó.Hắn lập tức nói: "Cái chìa khóa nằm ngay ở trong cái hộp kia." Nàng cùng Tử Dạ ngẩng đầu nhìn lên. Cứ coi như là chìa khóa nằm ở trong cái hộp kia thật, nhưng để lấy được nó e rằng phải đánh đổi cả tính mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.