Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.
Thẩm Mặc bị những tiếng mưa rả rích đánh thức, nhưng y không vội mở mắt mà chăm chú lắng nghe tiếng giọt nước tí tách ở bên ngoài. Y biết mùa xuân đã tới rồi, vì gió không cắt da nữa, nước sông bắt đầu tan chảy, ánh mặt trời trở nên ấm áp, mọi người đa bỏ đi những chiếc áo dày, nhưng y thủy chung không thể xóa mờ đi dấu ấn mùa đông, vì còn thiếu một trận mưa xuân.
Nhắm mắt, y có thể tượng tượng ra làm mưa bụi li thi nhu hòa, làm ướt cảnh lá, thấm nhuần đất đai, làm cả thế giới trở nên tươi mát, còn bọn bóng mây âm u đầy rời. Đám mây u tối đó chắc là tích chưa toàn bộ thổng khổ ưu phiền của mùa đông.
Hiện giờ ưu phiền đã tan thành nước mưa rơi xuống, mùa xuân đẹp nhất tới rồi.
Không kiềm chế được sự kích động trong lòng nữa, Thẩm Mặc xoay người xuống giường, hoạt động tứ chi tê mỏi, đi dày, đẩy cửa phòng. Nhìn hạt mưa liêu xiêu trong gió, trên mặt đất, trên cảnh cây đều manh nha có một tầng lá xanh non mềm, mỏng manh. Cái màu xanh âm thầm đó, như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, khóe miệng y cũng nổi lên nụ cười từ tận đáy lòng.
- Lão gia, ngài tỉnh rồi.
Một tiếng hô yêu kều vang lên, Thẩm Mặc đưa tầm mắt nhìn vào giữa đình viện, chỉ thấy Nhu Nương tay cầm ô, một tay xách hũ xứ, nàng không chải tóc, mặt không son phấn, tóc xõa ngang vai, phối hợp với chiếc váy màu xanh nhạt mộc mạc càng tôn dáng người mềm mại yếu đuối, ánh mắt long lanh ngấn lệ nhưng đầy hân hoan nhìn mình.
Thẩm Mặc gật đầu, mỉm cười hỏi:
- Ta ngủ bao lâu rồi?
- Đúng mười ngày rồi.
Nhu Nương cười khẽ:
- Lão gia thật giỏi ngủ.
Thẩm Mặc gãi đầu:
- Mười ngày ư?
- Đúng thế, từ sau khi uống rượu của Lý thần y , ngủ tới tận bây giờ mới tỉnh lại.
- Ông ta chuốc say ta có ý đồ gì?
Thẩm Mặc hoạt động chân tay, cảm thấy mạnh mẽ vô cùng, đầu óc cũng sáng khoái chưa từng có, nhưng cảm giác vẫn mơ màng.
- Lão gia đừng oan uổng cho Lý thần y.
Nhu Nương đặt hũ sữ xuống, che miệng cười khẽ:
- Lý thần y nói, ngài lo lắng sợ hãi quá độ, sức khỏe lại bị tiêu hao nghiêm trọng, đã tới mép của một trận bệnh lớn. Hôm ấy thần y cho ngài say không dậy nổi nữa .. Thần y nói ngủ là cách dưỡng thân tốt nhất, so với linh đan thần dược còn hiệu quả hơn nhiều.
- Ồ...
Vừa nghe tới "Lý Thời Trân" thẩm mặc tỉnh ra thật sự:
- Nhược Hạm sao rồi?
- Lão gia tự nhìn đi.
Nhu Nương mỉm cười tránh đường.
Thẩm Mặc hướng theo phía nàng cười, xông qua làn mưa phùn, tới tây sương phòng. Thấy một đôi đèn bàn tinh xảo hoa quý đặt trên chiếc bàn trà bằng gỗ đàn hương ở đầu giường, ngọn lửa lung linh ánh lên một thiếu nữ đang nằm nghiêng tựa trên gối, nàng chỉ mặc một thân áo lụa trắng, trên người không hề có một loại trang sức gì, nhưng càng uyển chuyển mê người, nổi bật hơn tất cả vật dụng đắt tiền trong phòng, hơn tất cả nàng đang cười ngọt ngào với y.
Giây phút đó nước mắt Thẩm Mặc không kiềm chế được chảy xuống, y thấy xấu hổ đưa tay lau, nhưng càng lau nước mắt càng nhiều. Hai mắt mênh mông nước, khóc tới không còn nhìn thấy gì nữa.
Thẩm Mặc vội ôm lấy vị hôn thê của mình, ôm thật chặt, như sợ đánh mất nàng, như muốn đem nàng hòa vào lòng thành một.
Rất lâu, rất lâu, lâu như trời đất, ngoài cửa vang lên tiếng ho khan không hợp cảnh, hai người vội tách nhau ra. Thẩm Mặc khẽ vén mái tóc Nhược Hạm, đắp chăn lên cho nàng, cười khẽ:
- Ta đi ra ngoài xem một chút.
Nhược Hạm cười gật đầu, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
~~~~~~~~~
- Bệnh nhân đã khỏe rồi.
Một người trung niên mặc áo vải, mặt mày đen đúa, gầu gò đừng ngoài cửa, nói với Thẩm Mặc:
- Chỉ cần điều dưỡng thêm mười ngày nửa tháng nữa là hồi phục như ban đầu, không để lại một chút mầm bệnh nào.
Thẩm Mặc vội cám ơn luôn mồm.
Người trung niên đó tất nhiên là Lý Thời Trân, ông xua tay ý bảo Thẩm Mặc không cần đa lễ:
- Nếu hai người đều không sao nữa thì ta phải về rồi, nếu thực lòng muốn cám ơn thì phái loại ngựa khi tới đưa ta về là được.
Thẩm Mặc gọi Thiết Trụ lại hỏi, thẻ bài Cẩm Y Vệ đã bị Chu Thập Tam lấy về rồi, không dám khẳng định nói:
- Buổi tối sẽ có tin chính xác cho tiên sinh.
Lý Thời Trân cau mày lại, chỉ đành gật đầu:
- Được, có điều ta phải rời khỏi nơi này.
Nói xong chà tay nói:
- Ta đã tìm được chỗ ở khách sạn rồi, buổi tối bảo người đưa tin cho ta.
Nói xong liền đi ra ngoài.
- Tiên sinh...
Ông ta đi rất gấp, Thẩm Mặc gọi cũng không lại.
Thiết Trụ ghét tới, nói nhỏ:
- Dụ vương phủ biết tin tiên sinh tiến kinh, hôm qua phải người tới mời tiên sinh đi khám bệnh cho vương phi.
Thẩm Mặc gật đầu, khẽ nói:
- Chỉ có một Lý Thời Trân mà ...
Cảm khái xong lại hỏi Chu Thập Tam có bị liên lụy không, Thiết Trụ nói:
- Bị ăn ba mươi roi, còn phải người đặc biệt tới báo tin cho đại nhân yên tâm.
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiền viện có tiếng ầm ĩ, không bao lâu sau Lý Thời Trân hầm hầm hay lại, phía sau còn có một nam tử cầm ô theo sát nút.
Đi tới gần Thẩm Mặc mới phát hiện ra, người kia không ngờ là Trương Cư Chính, Tiểu Trương đại nhân cũng nhìn thấy y, lúc này mới thả cho Lỳ Thời Trân đùng đùng nổi giận quay về đông sương phòng, chắp tay với Thẩm Mặc xấu hổ nói:
- Chuyết Ngôn huynh ..
Thẩm Mặc đáp lễ:
- Thái Nhạc huynh đang diễn vở gì thế?
- Vở diễn này gọi là " tầm y nan".
Trương Cư Chính cười khổ:
- Không giấu gì huynh, vương phi có chút bệnh, cần Lý đại phu xem cho mới được. Hay Chuyết Ngôn huynh hỏi giùm tại hạ?
- Dụ vương có ân điển với tại hạ, Thái Nhạc huynh có tình nghĩa với tại hạ.
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Giúp đỡ là chắc chắn phải làm rồi ... Nhưng vị Lý tiên sinh này tính cách hơi lạ, ông ấy không muốn thì chẳng ai làm gì được.
- Không phải huynh mời được sao?
Trương Cư Chính mỉm cười:
- Cứ theo cách cũ mà làm là được mà.
- Không giấu gì huynh, mười lăm vạn lượng bạc tiền thuốc men và lương thực cứu tế mới mời được đấy.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Gia sản của nhà nhạc phụ tại hạ bị khoét rỗng rồi.
Chuyện này vốn không thể giấu được ai, cho nên y nói thẳng luôn.
Trương Cư Chính hơi choáng váng:
- Vương gia ngay cả con số lẻ đó cũng không bỏ ra nổi, hào phú Giang Nam quả nhiên lợi hại.
Lúc này bên trong truyền ra giọng nói của Lý Thời Trân:
- Vương gia các ngươi tìm ta làm gì, trong lòng ta biết rõ, mời ngươi chuyển cáo cho vương gia, chuyện đó ngoại trừ điều dưỡng trị liệu, còn phải tích âm đức ... Hiện giờ trời ấm lên rồi, dịch bệnh có khả năng bùng phát bất kỳ lúc nào, tới khi đó có thể chết chục vạn cả trăm vạn người, món nợ này khi ấy tính lên người hắn đấy.
- Ngươi ...
Trương Cư Chính không vui, nhưng mau chóng áp chế tâm tình , nói:
- Vậy tiên sinh muốn thế nào?
- Dùng thời gian ngắn nhất đưa ta trở về Thiểm Tây, đợi ôn dịch bị ngăn chặn rồi, ta tất nhiên sẽ quay lại.
Lý Thời Trân ở trong phòng nói.
- Cần thời gian bao lâu?
Trương Cư Chính hỏi.
- Tối đa ba tháng.
Suy nghĩ một lúc lâu, Trương Cư Chính dậm chân nói:
- Được, ta quay về xin chỉ thị vương gia.
Thẩm Mặc tiễn Trương Cư Chính ra cửa, vốn định vẫy tay tạm biệt hắn thì bị Trương Cư Chính nắm lấy ống tay áo, nói:
- Chúng ta nói chuyện một chút.
Rồi làm động tác mời.
Thẩm Mặc gật đầu, liền theo hắn đi bộ trong ngõ vắng lặng lẽ.
Hai người cầm ô đi được một đoạn, Trương Cư Chính mới nói:
- Huynh phải cẩn thận đấy.
- Có gì không ổn à?
Nhìn từng giọt nước vỡ tung trên phiến đá xanh lát nền, Thẩm Mặc hỏi.
- Bệ hạ đem bài văn đoạt khôi thi hội của huynh phát cho nội các, lục bộ, cửu khanh, khoa đạo ngôn quan, bảo bọn họ đọc nó dâng thư.
Trương Cư Chính cười khẽ:
- Chúc mừng Chuyết Ngôn huynh, còn chưa hoàn thành khoa cử đã kinh động cửu khanh rồi.
Thẩm Mặc gãi đầu:
- Kỳ thực ta vô tội ...
- Chưa chắc đâu.
Trương Cư Chính cười:
- Nếu thực sự vô tội sao lại viết bài văn đó? Ta thấy huynh muốn một hòn đá khơi lên muôn tầng sóng.
- Lúc này khác lúc kia khác.
Thẩm Mặc thẳng thắn:
- Hiện giờ đấu chí của tại hạ quay ngược lại rồi, không muốn gây chuyện nữa.
Trải qua sinh ly tử biệt với Nhược Hạm, nhân sinh quan của y khó tránh khỏi thay đổi.
- Muộn rồi.
Trương Cư Chính cười vang:
- Lại bộ thượng thư Lý Mặc, tân nhiệm lễ bộ thượng thư Triệu Trinh Cát đều đã tuyên bố, muốn giảo huấn tên tiểu tử "vô tri sủa bậy" huynh rồi đấy.
- Triệu Trinh Cát?
Thẩm Mặc giật mình:
- Không phải ông ta ở Nam Kinh hay sao?
- Mười ngày trước tiến kinh rồi, Hoa Đình công một mình gánh cả nội các và lễ bộ, trọng trách quá nặng nề, liền tiến cử Triệu bộ đường san xẻ gánh nặng này.
" Lão già khốn kiếp này đúng là oan gia hẹp lộ." Thẩm Mặc thầm cau mày, hắn biết Trương Cư Chính và Từ Giai cùng một đường, cho nên không lộ oán giận ra ngoài.
Trương Cư Chính còn tưởng rằng y sợ, vỗ tay cổ vũ y:
- Hiện giờ tài chính Đại Minh đã đi vào đường cùng rồi, lần này động đất càng sát thêm muối vào chỗ đau, nghe nói có nơi thuế má đã trưng thu tới năm Gia Tinh thứ bốn mươi, nếu như không nghĩ cách, thật không biết năm sau sống tiếp thế nào? Hiện giờ cách huynh đề xuất ra đúng là có thể thực thi, là đường sinh tài của Đại Minh ta.
Trong mưa xuân, có một thanh niên tuấn ngạn khảng khái tuyên bố:
- Đám thanh niên chúng ta phải có ba phần hiệp khí, bảy phần đảm khí, lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình! Há có thể sợ hãi mà phải thuận theo dòng? Huống hồ hiện nay con đương vinh tiến hiểm trở gai góc, xấu xa ác độc. Nếu như học đám quan liêu đó, không biết đoàn kết, chỉ biết thỏa mãn dục vọng nhơ nhớp, theo để làm gì? Sao phải làm trái tiếng lòng, cứ độc đoán theo kế sáng, phá bỏ hủ tục xấu, khảng khái liều một trận làm kinh động thiên nhan.
Nói rồi chắp tay với Thẩm Mặc:
- Chuyết Ngôn huynh, chúng ta hay quyết chiến với đám hủ bại thối nát đó! Ta sẽ sát vai với huynh quyết chiến tới cùng.
Thẩm Mặc nhìn thanh niên nhiệt huyết này, y biết nếu như phong ba đã khơi lên, nếu còn rút lui thì hai phía đều không phải là người mình nữa, đành cười khổ nói:
- Thái Nhạc huynh, chúng ta hãy cùng nghịch thiên.
Trong cơn mưa xuân ở thành Bắc Kinh, có hai kẻ ngốc đang nói mộng ...