Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia

Chương 2: Cô đào mắng người




Bởi vì bị phong hàn thật sự khó chịu, khí trời lại rất oi bức, A Uyển trong khi dưỡng bệnh cũng chỉ quanh quẩn ở trong phòng chưa từng đi nơi nào khác, mà Bạch Lộ vì muốn giúp A Uyển nhanh chóng khá lên lại sai người đem khối băng vốn dùng để hạ nhiệt độ trong phòng mang xuống, chỉ có Bạch Lộ và Thanh Sam thay phiên nhau nhẹ nhàng quạt chiếc quạt để cho A Uyển mát mẻ chút.

Trong cung vốn cũng không có gì để tiêu khiển, lúc đang chờ dùng cơm trưa A Uyển đã buồn chán đến nỗi dùng cả tay trái cùng tay phải chơi cờ, còn Thanh Sam đứng ở bên cạnh tháp quạt cho A Uyển, nhìn chủ tử tự mình chơi đùa với mình.

Nhưng Bạch Lộ vốn nên đang nấu thuốc cho A Uyển lại vội vã đi đến. Sau khi hướng về A Uyển đang ở trên tháp hành lễ liền nói: ”Chủ tử, lúc mới vừa rồi nô tỳ đang nấu thuốc, Hoàng Ly liền cầm thứ này qua, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

Nói xong liền mở cái bọc trong tay ra, bên trong chưa một búp bê vu cổ màu vàng sáng, mà còn dùng kim châm lộ ra mảnh giấy viết tên người, không ngờ lại chính là tên của Hoàng thượng Tề Diễn.

Các nô tài dưới trướng A Uyển đều là do Bạch Lộ cai quản, Bạch Lộ là người hầu của mình, bất luận là về mặt năng lực hay lòng trung thành đều đáng để tín nhiệm. Bình thường các nô tài có chuyện gì quan trọng đều bẩm báo với Bạch Lộ, nếu Bạch Lộ không xử lý được, lúc này mới đưa cho nàng quyết định.

A Uyển phất phất tay để cho Thanh Sam mang bàn cờ xuống, lại sai Bạch Lộ đem cung nữ kia đưa tới chính sảnh, còn mình thì khoác ngoại sam (áo choàng) chậm rãi bước tới chính sảnh.

A Uyển ngồi ở trên chiếc ghế tròn năm chân bằng gỗ lim khảm ngọc, trong tay vuốt cái chén tinh xảo, chẳng qua trong chén cũng không có trà ngon, chỉ là nước lọc Bạch Lộ rót cho mà thôi, Bạch Lộ từ khi nàng sinh bệnh tới giờ, mọi chỗ đều trông chừng rất nghiêm khắc. Bởi vì những hành động của Bạch Lộ đều vì muốn tốt cho nàng, ở điểm này A Uyển dù thế nào cũng không muốn ngược lại ý của Bạch Lộ.

Đứng cách trước mặt A Uyển không xa là một cung nữ mặc cung trang màu xanh lam, hơi hơi cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào A Uyển, có lẽ là vì sau khi thỉnh an thật lâu mà chủ tử vẫn chưa mở miệng khiến cho nàng có chút khẩn trương, động tác trên tay lộ vẻ có hơi bứt rứt. A Uyển cũng không biết cung nữ Hoàng Ly này muốn báo chuyện gì, nhưng nếu muốn đích thân bẩm báo nàng cũng cần phải kinh sợ nàng một phen để tránh có bẫy.

Bạch Lộ tất nhiên là nói qua với A Uyển thái độ làm người của Hoàng Ly này tuy có chút nhát gan nhưng ngày thường làm việc đều cần cù chăm chỉ, cũng không có hành vi gì khả nghi. Theo tình huống hiện giờ, biểu hiện của Hoàng Ly lúc này theo như lời nhát gan của Bạch Lộ cơ bản ăn khớp, nếu ngày thường theo bản năng làm chuyện mờ ám chắc là sẽ không thể gạt người.

Thời gian ước chừng nửa khắc đồng hồ*, A Uyển mới từ từ mở miệng: ”Nghe Bạch Lộ nói, ngươi có việc muốn chính miệng bẩm báo với ta?”

*Một khắc khoảng 15 phút

A Uyển vừa mới mở miệng, cung nữ kia sắc mặt vốn đã trăng bệch lại càng thêm xấu, viền mắt cũng bắt đầu rịn ra vài giọt nước, lập tức liền quỳ gối trước mặt A Uyển: ”Nô tỳ, nô tỳ cầu chủ tử khai ân, mau cứu nô tỳ với.”

”Được, trước tiên đừng khóc, đem sự việc nói ra từ đầu đến cuối, ta nhưng có thể cất nhắc một ít.” Cái trường hợp này trong phim truyền hình từ kiếp trước cũng đã xuất hiện, A Uyển không ngờ lại được tự mình trải nghiệm tới.

Tỳ nữ kia có lẽ cũng biết việc này nguy cấp, thu lại nước mắt liền đem sự việc từ đầu đến cuối từng việc một đều nói ra.

Thì ra là cũng nữ này sau khi tiến cung bởi vì bản thân nhát gan, cũng không được quý nhân nào nhìn trúng tuyển đi, chỉ có thể hầu hạ ở Kinh Hồng điện không người ở. Vào hai ngày trước tiểu thái giám mà mình quen biết truyền tin đến nói là đệ đệ ở bên ngoài cung của mình thiếu mấy trăm lượng khoản nợ đánh cược, nếu không kịp liền đem chân trái của đệ đệ mình chặt đứt.

Bản thân vốn không phải là cung nữ có năng lực gì, cho dù lương tháng ở chỗ này vài năm cộng lại cũng không đủ mấy trăm lượng, đang lúc bản thân gấp đến độ tưởng như kiến bò trong chảo nóng thì cung nữ Liên Nhi vốn có quan hệ tốt khi ở Kinh Hồng điện liền tìm nàng, nói là biết nàng khó xử, chỉ cần vì chủ tử của bạn nàng ta làm chút chuyện này thì nợ nần chủ tử của nàng ta tất nhiên là sẽ gánh chịu thay Hoàng Ly.

Hoàng Ly bình thường cũng không có chủ kiến, lúc này nhất thời nóng não liền đồng ý, nhưng khi chứng kiến điều mà mình phải làm thì tự bản thân cũng sợ ngây người, đây chính là thuật vu cổ a, một khi tra ra chính là tội chết. Tuy rằng Hoàng Ly nàng lá gan hơi nhỏ nhưng đầu óc cũng không xấu, cân nhắc hai ngày, đem chuyện này xâu chuỗi lại suy nghĩ liền biết việc này có chút kỳ lạ, sau một phen rối rắm vẫn quyết định bẩm báo việc này với A Uyển.

A Uyển nghe xong cảm thấy thật quen thuộc a, nhưng là thủ đoạn áp chế cung nhân tới tới lui lui cũng có đến vài loại như vậy, dùng để sử dụng cũng chính là như thế.

”Ồ? Chủ tử của nàng kia muốn ngươi làm thế nào?” A Uyển trái lại tò mò người này muốn dùng biện pháp gì gây sức ép cho mình.

Hoàng Ly đáp chi tiết đầu đuôi: ”Đó là nô tỳ phải lén đem thứ này chôn ở dưới gốc cây ngọc lan, về phần sau đó thế nào nô tỳ cũng không biết. Cầu chủ tử mau cứu nô tỳ, nô tỳ tuy nhát gan nhưng cũng biết nếu làm chuyện này tính mạng cả nhà đều khó giữ được!”

Chỉ là Liên Nhi kia không biết Kinh Hồng điện được Đại cung nữ Bạch Lộ cai quản gắt gao, ngoại trừ Thanh Sam và Bạch Lộ nhưng người khác đều không thể tới gần tẩm điện, mà riêng Tiểu Quế Tử, Tiểu Hòa Tử mỗi ngày đều phải bài tra (bài bố + kiểm tra) sân của Kinh Hồng điện từ trong ra ngoài một lần, nào có chỗ nào để nhân thời cơ thả đồ vật này nọ.

Cho dù cung nữ này không ngay thẳng, A Uyển chậm một chút cũng có thể tóm được thứ này, biết được chuyện này. A Uyển mặc dù không biết tại sao cũng nữ này lại lựa chọn báo cho mình biết, nhưng tranh đấu lần này coi như là đã mở màn, nếu như không duyên cớ gì lại bị ám toán, A Uyển thật sự là uổng công được Ôn phu nhân cùng Tống ma ma dạy dỗ.

”Liên Nhi kia hiện giờ là người hầu tại nơi nào?” A Uyển hỏi, nếu đã bị người theo dõi, dù sao cũng nên biết cặp mắt sau lưng là ai chứ?

”Hồi lời của chủ tử, Liên Nhi hiện giờ là người hầu ở Thừa Phong điện của Vĩnh Thọ cung.” Vĩnh Thọ cung? Nơi này A Uyển biết, là tẩm cung mà Đức phi ở, nhưng Thừa Phong điện A Uyển cảm thấy xa lạ.

Thanh Sam ở một bên nhân tiện nói: ”Chủ tử, Thừa Phong điện là tẩm điện của Dư thường tại.” Tính tình Thanh Sam tuy là hơi chân chất nhưng khả năng ghi nhớ lại không kém.

Dư thường tại? Dư thường tại cũng là phi tần mới tấn lần này, mà thân phận lại còn ngang bằng A Uyển, chỉ có điều A Uyển nghĩ bản thân mình gặp mặt Dư thường tại cũng không nhiều, nói cũng không quá ba câu, sao đột nhiên lại có tâm tư muốn hãm hại mình đây?

Không có vô duyên vô cớ yêu, tự nhiên sẽ không có vô duyên vô cớ ghét, A Uyển tự nhận mình đối với Dư thường tại có thể nói là người qua đường bình thường, quả thực không nghĩ ra nỗi hận của Dư thường tại với mình đến từ chỗ nào? Chỉ là thủ đoạn này đúng là cực kỳ độc ác, một chiêu toi mạng.

Các triều đại trong hoàng cung đối với thuật vu cổ, sự căm ghét với các loại phép thuật đều là ghét cay ghét đắng không thôi, minh lệnh (lệnh của vua) rõ ràng cấm chỉ, nếu một khi bị điều tra ra, chớ nói chính bản thân A Uyển không sống được, mà mọi người trong nhà từ trên xuống cũng bị liên lụy. Chỉ vừa mới vào cung thôi liền sử dụng thủ đoạn như thế với mình, mặc kệ có người xúi giục nàng ta hay không, cơn tức này A Uyển nuốt không trôi.

Mặc dù mình chiếm cứ Hoàng thượng mấy ngày nay đã nhận phải hận của của rất nhiều người, nhưng nếu có người đến cướp đoạt được ở ngoài sáng, A Uyển còn có thể kính nể hơn mấy phần, xem đối phương trở thành đối thủ ngang sức. Kết quả bản thân người này không tranh khẩu khí trước, suy nghĩ kỹ phải tranh thủ tình cảm như thế nào để giành được chú ý của hoàng thượng, ngược lại dùng thủ đoạn hạ cấp để mưu hại A Uyển, chẳng lẽ A Uyển này chết là Hoàng thượng có thể sủng ái ngươi?

Thật quá buồn cười, nhướng mày, A Uyển liền nảy ra ý hay: ”Ngươi trở về chỗ Liên Nhi kia, nói là sự việc đã làm tốt. Nếu ta sai người tra được chuyện tình của đệ đệ ngươi mà ngươi nói là thật, ta tất sẽ không để ngươi thua thiệt.”

Hoàng Ly nặng nề dập đầu trên mặt đất: ”Những lời của nô tỳ là thật, nếu có nửa phân nói dối sẽ chết không được tử tế.” Lời thề của cổ nhân lúc này vẫn còn đáng để tin, huống chi người này còn là cung nữ luôn luôn nhát gan, có thể thấy được việc này không phải là giả dối.

A Uyển gật gật đầu cho nàng ta đi xuống, trong điện chỉ còn lại Thanh Sam và Bạch Lộ. Dáng vẻ cao quý lãnh diễm vừa rồi của A Uyển ngay lập tức biến mất, trong nháy mắt liền là bộ dáng nhức đầu: ”Bạch Lộ Thanh Sam, các ngươi nói xem, chủ tử của các là ta chỉ mới tiến cung non nửa tháng đã có người muốn đẩy ta vào chỗ chết. Tại sao có thể như vậy chứ?”

Dáng vẻ phiền muộn còn kèm theo vẻ mặt có bệnh, thu vào trong mắt Thanh Sam và Bạch Lộ liền cảm thấy có chút đau lòng, A Uyển tuy là chủ tử nhưng ở tầm tuổi này còn nhỏ hơn so với các nàng ấy chứ.

Chỉ tiếc phần đau lòng này còn không duy trì liên tục được một lúc, A Uyển đứng lên với dáng vẻ đắc ý: ”Quả nhiên dáng đẹp gọi người đố kỵ a, ha ha ha ha!”

Có được chủ tử một chốc cao quý lãnh diễm một lát lại thần kinh hề hề như vậy, Thanh Sam cùng Bạch Lộ thật sự rất muốn che mặt a! Chủ tử ngài thật sự bệnh đến choáng váng sao? Tới giờ uống thuốc rồi a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.