Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia

Chương 42: Sự đau khổ của Mạc Thiển




Hôm sau.

Khi nàng đau đầu mệt mỏi tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm trong một căn phòng xa lạ, hơn nữa nó dị thường xa hoa.

Một người đàn ông nàng không biết tên đang lộ ra vẻ mặt cười trào phúng nhìn nàng.

“Tỉnh?” Âm điệu dày, bạc môi tà ác hơi hơi giơ lên.

Nàng kinh hoàng luống cuống nhìn hết thảy bốn phía xa lạ, bao gồm nam nhân tuấn mỹ tà ác trước mắt, “Đây là nơi nào? Ngươi là ai? Ta sao lại có thể ở nơi này?”

Mơ hồ từ nãy giờ nàng mới chú ý tới cả người mình trần trụi, Hồ Phi Phi đột nhiên cả kinh, nhanh chóng đem chăn kéo đến tận cổ.

“Ngươi, tên hỗn đản này ngươi làm gì với ta vậy?”

Vẻ mặt nàng đề phòng, trừng mắt nhìn người đàn ông kia toàn thân đều tràn ngập hơi thở nguy hiểm, ngũ quan thâm thúy nhìn hơi hơi quen mắt, nhưng nàng lại chẳng thể nào nhớ ra đến tột cùng gặp qua hắn ở nơi nào.

Hoắc Dĩnh Thần tao nhã cúi thấp xuống, đem ngũ quan tuấn mỹ mị hoặc lòng người của mình tiến sát mặt nàng, hai người tiếp xúc gần gũi như thế làm trái tim Hồ Phi Phi không chỉ kinh hoàng mà còn hoảng hốt.

Người thanh niên này không chỉ tuấn mỹ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra thần thái quý tộc cùng ngạo mạn, mà ngay cả khuôn mặt tươi cười đều thuộc cái loại cực phá hư này.

Hai tay hắn chống xuống giường, hơi ác ý đe dọa tiến gần đến khuôn mặt nàng, “Ân? Tên hỗn đản là ta đã làm gì với ngươi vậy?” Hắn cười khẽ ra tiếng, ánh mắt phủ kín một tầng ái muội, “Ngươi sao không hỏi chính mình, ngươi là nữ nhân mà đêm qua làm gì với ta thế?”

Nàng theo bản năng lui lui về phía sau, ý muốn né xa hơi thở ác ý trên người hắn, “Lời này ngươi nói có ý gì?”

Nàng đã làm gì với hắn vậy?

Hắn là một đại nam nhân, hơn nữa dáng người to lớn, nhìn dọc nhìn ngang thì nàng chỉ là một thiếu nữ còn có thể làm gì hắn chứ?

“Tối hôm qua ngươi giống như sói đói bổ nhào lên người ta cường hôn ta, đem áo cùng quần của ta cởi bỏ hết thảy, còn đối với ta làm ra cái loại này……”

Hắn cố ý dừng lại, ánh mắt gắt gao khóa trụ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang tránh hắn, rõ ràng nhìn đến gương mặt nàng tái nhợt nhưng giờ hai má nàng ửng đỏ.

Tiếng cười tà ác lại vang lên, “Có cái gì phải thẹn thùng thế, đêm qua ngươi cũng chẳng nhã nhặn như vậy, ta còn nhớ rõ thời điểm ngươi bổ nhào vào ta rồi ngã trên giường, cởi quần áo của ta……”

“Này, đủ!” Nàng lấy một tay tiến đến trước mặt hắn như muốn che mồm hắn, thuận tay chộp lấy gối quăng đến người hắn. “Ngươi nói bậy! Ta làm sao có thể làm ra cái loại hành động này đối với ngươi? Ta còn là xử nữ……”

Thốt ra hai chữ cuối cùng kia, nàng nhất thời câm mồm, xấu hổ, sắc mặt càng đỏ thêm.

Hoắc Dĩnh Thần nhịn không được cười ha ha, trong tiếng cười tràn ngập sự cuồng vọng không kiêng nể gì.

Nàng tức giận trừng trừng nhìn hắn, cảm thấy chính mình ở trước mặt hắn xấu hổ vô cùng.

Ngày hôm qua sau khi bị bắt phải rời khỏi xí nghiệp Đại Vũ, nàng một mình ở trên đường loạn choạng suy sụp hồi lâu, trong lòng luẩn quẩn chạy đến quán bar, vốn nơi nàng chưa bao giờ tiếp xúc quá lần nào để mua rượu uống say.

Sau đó chuyện gì đã phát sinh cũng hoàn toàn không để lại ấn tượng nào trong đầu nàng, chỉ nhớ rõ chính mình một hồi khóc một hồi cười, đầu óc rối loạn, không có một đoạn trí nhớ dù ngắn để có thể đầy đủ nhớ lại.

Kẻ đối diện nàng vừa nói rằng nàng đêm qua làm hắn……

Không thể nào? Hồ Phi Phi rất muốn biện hộ vì chính mình, có điều nàng một chút trí nhớ cũng chẳng có.

Chỉ có điều thấy hắn càng cười càng tà ác, nàng liền tức giận không có chỗ nào trút, “Cho dù ta thật sự làm gì ngươi thì người chịu thiệt cũng là ta đi, mà ta là……”

Nàng còn muốn tiếp tục cường điệu chuyện chính mình thật sự là ‘Xử nữ’, nhưng lại cảm thấy như vậy thì nàng thực xuẩn ngốc.

Một bên trốn tránh cái nhìn chăm chú của hắn, một bên lấy chăn che, cầm lên quần áo của mình bị vứt trên sàn,, nàng thật vất vả mới vơ hết chỗ quần áo đó lại.

Sau khi chuẩn bị xong, nàng lập tức vội vàng nhảy xuống giường, giống như trên đó có cái gì bẩn, “Này, ta báo trước rằng ta không có tiền, nếu ngươi muốn bắt ta bồi thường tổn thất tinh thần hay cái gì của ngươi, thì kể cả một đồng tiền cũng đều không lấy được từ ta đâu……”

“Ta cũng không có……”

“Không có là tốt nhất!” Nàng vội vàng tiếp lời, “Dù sao loại sự tình này cho dù đã xảy ra, ngươi cũng không chịu thiệt……”

“Ai nói? Dáng người của ngươi gầy như vậy, toàn thân đều là xương cốt, ôm cũng chẳng cảm thấy có một chút thịt nào cả……” Người nào đó được tiện nghi còn khoe mã. (Sia: lúc này hơi giống câu vừa ăn cướp vừa la làng a ^.^).

Hồ Phi Phi tức giận đến nỗi mắt trợn trắng, rất muốn cầm lấy chiếc gậy bóng chày dựng ở góc tường rồi ra sức đánh tên hỗn đản này một chút.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ta cũng không muốn thế nào, chẳng qua……”

“Không muốn thế nào chính là sẽ không có thế nào cả, ta cảnh cáo ngươi không cần càng dựa gần vào ta nha……”

Vẻ mặt nàng đề phòng, hận chết chính mình tối hôm qua say rượu làm càn.

Thấy hắn thật sự ngoan ngoãn nghe lời đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, rốt cục thu thập hết đồ của mình, nàng cấp tốc chạy ra phía cửa.

“Ngươi…… Ta nói cho ngươi biết, những chuyện giữa chúng ta trong lúc đó đã phát sinh, khi ra khỏi cánh cửa này thì hết thảy không còn gì, hai ta gặp nhau thì xem như ai cũng không biết ai, cho dù đụng mặt ở trên đường, ngươi cũng phải coi ta trở thành người qua đường xa lạ, không được chào hỏi ta, không được nói với bất luận kẻ nào ngươi quen biết ta, không cho phép đem chuyện của ta nói cho người khác nghe, hơn nữa không cho phép ngươi đem chuyện tối hôm qua tuyên dương ra ngoài, nếu không……” Nàng làm một động tác tự vận hung ác, “Ta liền tự sát, biến thành ác quỷ, mỗi ngày quấn quít lấy ngươi.” (Sia: Động tác đưa tay xoẹt qua cổ sao?! >.< haha)

Thấy hắn lộ ra vẻ mặt buồn cười khi nghe lời nàng nói; nàng cảnh giác như cũ, người không có thả lỏng, “Ngươi không nói lời nào thì ta coi như ngươi đáp ứng rồi.”

Dường như sợ hắn đổi ý, nàng xoay người, mở cửa định chạy ngay ra ngoài, lại đột nhiên ngẩn người.

“Đó là toilet trong nhà của ta……” Phía sau truyền đến thanh âm mang theo ý cười trêu chọc. (>___.< dài quá ha)

Trong đầu nhất thời nhớ đến hơn tháng trước, ở quán bar gặp cô nàng điên dại đó rồi đưa về nhà.

Mà xét từ ngày đó tới nay, hai người trong lúc đó rốt cuộc cũng không cùng xuất hiện 1 chỗ.

Không nghĩ tới nàng nho nhỏ mặc váy xinh xinh, thế nhưng nàng cho hắn một cảm giác mới mẻ, ít nhất so với kẻ điên say rượu xong làm loạn lên, hiện tại xem nàng thuận mắt hơn.

Nhưng…… tại sao nàng có thể xuất hiện ở nơi này?

Hồ Phi Phi hết sức xoay người thì chợt thấy được hắn.

Ánh mắt giống như có thể biểu đạt tâm tình của nàng xuất hiện một tia kinh ngạc, nàng liền cẩn thận cúi đầu nhìn kỹ lại quyển tạp chí mình cầm chặt trong tay.

Sau một lúc lâu, lại giương mắt nhìn hắn, nhìn qua nhìn lại vài lần, cuối cùng nàng cố gắng lấy đủ dũng khí đến gần hắn.

“Ngươi, tên của ngươi là Hoắc Dĩnh Thần?”

Cô gái này dáng người thực không phải nhỏ gầy bình thường, căn bản chính là bộ dáng suy dinh dưỡng.

Hắn thế này mới thấy rõ tạp chí nàng cầm trong tay giống y quyển trong văn phòng của hắn.

Nàng chẳng lẽ bởi vì đọc qua mấy trang báo này mới biết được tên họ của hắn?

Cảm xúc thất bại nho nhỏ vừa mới vừa dâng lên, trước mắt hắn liền xuất hiện tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện.

Hắn bằng năng lực đọc nhanh như gió chi dùng hơn mười giây, liền đọc rõ hết nội dung trên tờ giấy. (Sia: Chậm thì có >___o”< sao thấy ảnh đáng ghét thí nhỉ)

Cho đến khi nàng ngốc dùng răng nanh cắn bờ môi của hắn, hắn mới ý thức được nữ nhân này vốn thanh thuần tựa như nữ thánh Cecilia*.

Nhưng mà càng khiến hắn ngoài ý muốn là khi đem thân thể mềm mại kia ôm trong ngực, hắn cư nhiên không thể khống chế được dục vọng, điều mà hắn vốn thường có thể áp chế được, rồi hắn không tự chủ được chuyển từ bị động sang chủ động, đem nàng trong trong ngoài ngoài ăn ngay cả xương cốt cũng không chừa.

Ngày hôm sau hắn đã chuẩn bị tốt nếu nàng xảo trá, thậm chí ngay cả chi phiếu đều chuẩn bị xong.

Không nghĩ tới nữ nhân này sau khi thanh tỉnh, cư nhiên đem hắn liệt vào nhân vật rất nguy hiểm (đứng thứ cuối cùng từ dưới lên >_< nên tránh xa), còn tuyên bố từ nay về sau hai người tốt nhất cả đời không qua lại với nhau.

Lúc đó hắn thực sự có chút ngoài ý muốn, nghĩ rằng trên thế giới thế nhưng còn nữ nhân có ý tứ như vậy.

Cho nên lúc nàng cầm giấy xét nghiệm xuất hiện ở cửa công ty, hắn không khỏi có chút thất vọng, hoàn toàn khẳng định nữ nhân trong thiên hạ đều giống nhau, chính là thủ đoạn trong trò chơi bất đồng mà thôi.

Nhưng giờ trước mắt hắn, thân thể nhu nhược mềm mại nằm ở trên giường bệnh kia làm cho người ta có một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu.

Nhìn thấy hắn mở cửa bước vào phòng, Hồ Phi Phi nằm ở trên giường gian nan tự ngồi dậy, hai cánh môi đẹp thản nhiên mang sắc xanh tím, thoạt nhìn có chút giống bộ dáng thiếu máu.

“Bác sĩ nói tình huống trước mắt của ngươi không tốt lắm.”

Hắn đưa tay đóng cửa lại, chậm rãi đi thong thả đến bên giường, tao nhã ngồi xuống ghế bên cạnh, vắt chéo chân theo thói quen, lời nói và cử chỉ đều toát ra tự phụ cùng ngạo mạn.

“Kỳ thật ngươi cần gì phải thế, chỉ cần trực tiếp cầm lấy tiền của ta, về mặt kinh tế ta cũng không keo kiệt……”

“Ta không có!” Hồ Phi Phi phát hiện chính mình cùng nam nhân này trong lúc đó quả thực như ông nói gà bà nói vịt. “Ta đã suy nghĩ rất nhiều, nếu ta sinh tiểu hài tử này ra thì cuộc sống của ta có ảnh hưởng rất lớn, ngươi…… Ngươi có lẽ không biết ta là một cô gái thực hơi cổ hủ……”

Nhắc tới chuyện thật sự chưa kết hôn đã mang thai, nàng đột nhiên không thể thấy được đúng lý hợp tình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng một chút. “Tóm lại, nếu sai lầm đã xảy ra, chúng ta thân là đương sự phải…… Phải cùng nhau đối mặt vấn đề này, tuy rằng đêm đó khả năng thật là ta chủ động trước, nhưng ngươi……”

Nàng cố lấy dũng khí, trừng mắt nhìn khuông mặt anh tuấn có chút kiêu ngạo của hắn. “Nhưng ngươi thanh tỉnh, ngươi hoàn toàn có thể đẩy ta ra hoặc làm cái gì khác, nhưng ngươi chẳng những không có ngăn cản ta…… Còn, còn dung túng ta…… Cho nên chúng ta đều có lỗi……”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“……” Nàng bất an xoay nghịch hai ngón tay, “Tiểu hài tử này không thể giữ, nhưng…… Nhưng mà ta nghe nói sẽ rất đau, hơn nữa nếu không cẩn thận còn có nguy hiểm, chẳng may giải phẫu tiến hành không thành công, ta chết ở Đài Bắc cũng không có người biết, cho nên…… Cho nên……” Nàng nhỏ giọng, ngập ngừng, “Vậy hoặc là chúng ta cùng nhau đến đó, cho nên ngươi phải cùng ta đối mặt với nhau.”

Nàng một mình ở lại Đài Bắc, ngay cả một người quen thân cũng không có.

Đột nhiên phát sinh chuyện mang thai, nàng tất nhiên bị dọa tới chết khiếp.

Nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất có thể chộp tới để tăng cho nàng thêm can đảm, đương nhiên chỉ có cha của tiểu hài tử.

“Này, ngươi rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì?” Hoắc Dĩnh Thần nghe không hiểu ra sao, hoàn toàn bị nàng làm cho hồ đồ.

“Đương nhiên là muốn ngươi cùng tới bệnh viện giúp ta bỏ tiểu hài tử này a!” Biểu tình của nàng như thể hiện ‘Ngươi ngu ngốc’, nàng trừng trừng nhìn hắn, “Như vậy cho dù ta có xảy ra cái gì không hay, thì còn ngươi có thể báo người nhà của ta biết đến lĩnh (nhận) di thể; nha, đúng rồi, tài khoản ngân hàng của ta còn có 29800 tệ, đến lúc đó ngươi nhất định phải nhớ rõ rồi giao cho bố mẹ ta……”

“Câm miệng cho ta!” Hắn đột nhiên tức giận chặn ngang lời nhắc nhở như đang để lại di chúc của nàng. “Ngươi tốt nhất không nên định nói cho ta rằng ngươi đêm nay sở dĩ chờ ở cửa công ty của ta chính là vì muốn ta cùng ngươi đến bệnh viện phá thai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.