Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia

Chương 38: Trò chơi tốc độ




Ôn Đình Vực chưa từng yêu đương, cùng một chỗ với Chiêm Lạc, từ lúc chào đời cho đến nay, đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc như thế, hắn hoàn toàn không biết làm thế nào mới đúng, như có chút mạo hiểm, có chút lo sợ, thế nhưng trên mặt lúc nào cũng chỉ lãnh đạm, thờ ơ, vẻ mặt này của hắn có gì đó giống như tự vệ, không để lộ ra vẻ hỗn loạn của bản thân thì sẽ không dễ dàng bị nắm bắt.

Chiêm Lạc ở nhà hắn không chịu đi cũng đã hơn một tháng, thời gian cũng không phải dài, nhưng một tháng săn sóc này cũng đã đủ để Chiêm Lạc hòa hợp với sinh hoạt của hắn. Mỗi một lần hắn về nhà trễ một chút, mở cửa đều có chút chần chừ, hắn phảng phất sợ hãi, sợ người kia đã rời đi, không còn ở trong phòng nữa.

Thế rồi, sự lo lắng của hắn có một ngày trở thành sự thật. Mỗi một ngày trôi qua hắn đều dùng biểu tình lạnh lùng, len lén chăm chú hưởng thụ khoảng thời gian ở cùng một chỗ với người kia.

“Ôn luật sư, có người tìm ngài.”

“Ừ, mời họ vào đi.” Hắn thiếu chút nữa thì ngủ gật ở Sở.

Không sai, buổi tối có Chiêm Lạc nằm bên cạnh, hắn ngủ rất ngon, thế nhưng vấn đề là, miệt mài quá độ dễ dẫn đến tinh thần ủ rũ, dĩ nhiên, Chiêm Lạc, cái loại tinh lực dư thừa suốt ngày, đồ quái vật vẻ mặt rất sáng láng ấy không giống người thường.

“Ôn luật sư!”

Ôn Đình Vực ngơ ngác nhìn người đẩy cửa bước vào, thiếu niên ấy dáng người cao gầy, vẻ mặt tươi cười có hơi chút ngượng ngùng. Mái tóc đen cắt ngắn, gương mặt sạch sẽ tươi đẹp, đôi mắt sáng, trên người khoác một chiếc áo lông màu xanh da trời, cùng với chiếc quần màu vàng nhạt, tinh thần phấn chấn.

“À, xin chào.” Là người mới đến nhờ sao? “Xin hỏi cậu có chuyện gì?”

“Ôn luật sư, là tôi này.” Thiếu niên kinh ngạc mở to mắt, sau đó cười rộ lên, “Anh không nhớ tôi ư?”

Luôn tự hào rằng có trí nhớ tốt, thời điểm này, hắn đành chịu thua.

“Là tôi tiểu Vũ, Nhan Vũ đây, anh thực sự không nhớ sao?”

Trước mắt lập tức hiện ra gương mặt lòe loẹt son phấn, Ôn Đình Vực hoa mắt, bất chợt nghĩ thực sự nên đề cử cậu nhóc này đi tham gia lễ hội hóa trang, có các loại tiết mục kinh hãi thế giới.

“Cậu, cậu không giống với trước đây.” Ôn Đình Vực có điểm trách móc, “Tôi làm sao mà nhận ra được.”

“À.” Nhan Vũ nghe được đánh giá của hắn thì thật cao hứng, “Sắp tốt nghiệp, cho nên phải ăn mặc chỉnh chu một chút.”

“Hả?” Ôn Đình Vực há mồm, “Tốt… nghiệp?”

“Đúng vậy, Ôn luật sư, tôi có học Đại học mà, Chiêm luật sư chưa nói qua cho anh sao?”

“Chẳng qua là trước đây trường học muốn đuổi tôi.” Nhan Vũ thè lưỡi, bộ dáng nói không nên lời thật đẹp, “May mà có Chiêm luật sư giúp đỡ, bảo đảm tư cách học sinh cho tôi, hiện tại tôi đi học rất đầy đủ, rất nhanh là có thể lấy được giấy chứng nhận rồi.”

“Hơn nữa cũng đã tìm được nơi làm việc.” Nhan Vũ dường như có điểm không tiện. “Cái kia… lúc trước có ở nhà một thời gian, nên cũng không liên lạc với mọi người…”

“Và giải hòa?” Ôn Đình Vực nhớ rõ, trước tên nhóc này trước quậy phá, quậy đến ác liệt, người cha có địa vị của nó thế nào có thể dễ dàng tha thứ cho đứa con trai tính hướng không bình thường, lại còn múa cột ở trong PUB chứ.

“Ừm… cũng khá tốt… hơn nữa, đều là công lao của Chiêm luật sư, lần trước bị đuổi, cũng là anh ấy cho tôi ở nhờ.” Nhan Vũ xấu hổ gãi gãi đầu, “Ừm… là anh ấy mua quần áo cho tôi, rồi đưa tôi về nhà nói chuyện với gia đình, bằng không ba nhìn thấy quần áo tôi mặc lúc trước, có khi sớm đã tức chết rồi.”

Ôn Đình Vực cười rộ lên, “Nói như vậy, hiện tại cậu rất tốt? Chúc mừng nhé!” Nhan Vũ ngượng ngùng vẻ mặt thực sự rất đáng yêu, “Được rồi, cậu đến tìm tôi có chuyện gì?”

“À…” Nhan Vũ vừa rồi còn sang sảng, giờ lại ấp a ấp úng, “Cái kia…”

“Ăn cơm trưa chưa?” Hắn nhìn thời gian, cũng đã đến thời gian nghỉ trưa, “Tôi mời cậu ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Được.” Nhan Vũ cười lộ ra hai cái răng nanh, dáng cười rất thú vị.

Hắn đứng lên mới phát hiện Nhan Vũ kì thật cũng rất cao, hơn nữa tuổi còn trẻ, cậu ta so với hắn cùng Chiêm Lạc thì cao hơn một chút.

Ôn Đình Vực chọn nhà hàng hắn thường lui tới, hai người vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại của hắn reo.

Bên kia đầu dây là Chiêm Lạc với giọng điệu thật buồn nôn, “Học trưởng, anh ở đâu? Sao không đợi tôi mà đã chạy đi đâu mất, có phải anh lén đi dục —— “

Ôn Đình Vực đoan trang ngay thẳng mặt đỏ lên, lập tức nghiêm mặt, “Cậu đừng có buồn cười như thế, tôi đi ăn trưa!”

Lén lút cái gì chứ, đồ biến thái cuồng dâm! Hắn đương nhiên nhớ câu nói mà tên kia thường hay nói “Không được đi lén lút nhé!” nói đến nỗi hắn cũng chẳng làm gì được.

“Có hẹn sao?” Chiêm Lạc có điểm tức giận, “Với ai?”

“Tiểu Vũ.”

“Sao?” Chiêm Lạc ngừng một chút, “Đợi một chút, hai người đang ở đâu? Tôi cũng muốn đi.”

Giọng điệu của y có chút vội vã, khiến Ôn Đình Vực ngực hơi nhói nhói.

Chiêm Lạc quả nhiên rất nhanh đã tới, ngồi xuống ngay bên cạnh Ôn Đình Vực, trừng mắt nhìn Nhan Vũ, “Tiểu tử thối, trở về mà không nói với tôi một câu trước, liền chạy đi tìm anh ta ngay?”

Nhan Vũ nở nụ cười, “Ừ, tiện đường mà…”

Cùng nhau ăn cơm, cũng chỉ có đôi ba câu, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, nhưng trong lòng Ôn Đình Vực luôn có điểm bất an, Chiêm Lạc cùng Nhan Vũ thỉnh thoảng đưa mắt hướng tới đối phương, hiển nhiên là có một số chuyện bọn họ không tiện nói ra trước mặt hắn, điều này khiến cho hắn có chút xấu hổ, nghĩ mình dường như là chướng ngại vật.

“Học trưởng, đừng có kén ăn như thế.” Chiêm Lạc nhìn đĩa salad trong lòng hắn, nhịn không được than, “Nấm, rau xanh… nói cái gì khỏe mạnh, anh ngay cả thịt còn chả có.”

“Dạ dày của tôi không ăn được nhiều dầu mỡ.” Ôn Đình Vực trả lời tự nhiên, không chú ý đến Nhan Vũ đang dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ.

Chiêm Lạc dùng miệng lưỡi của cô vợ yêu.

“Cũng tốt thôi, với tôi mà nói cũng không sao, nhẹ một chút cũng được.” Ôn Đình Vực chuyên tâm vào đĩa salad của mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt mở lớn của Nhan Vũ, “Hử?”

“Ôn luật sư…” Nhan Vũ giật mình, “Hai người… hai người…”

“Đang hẹn hò.” Chiêm Lạc thản nhiên.

“Cái gì?” Nhan Vũ thoáng cái buông lỏng dao nĩa trong tay, dường như rất tức giận, “Chiêm luật sư, khi đó anh rõ ràng nói với tôi rằng hai người không phải là… Anh gạt tôi!”

“Tiểu quỷ.” Chiêm Lạc vẻ cười tao nhã có hơi chút chật vật, “Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi không có lừa cậu… thử một thời gian, sau đó, tôi và học trưởng ở cùng một chỗ, cậu đừng quấy rầy.”

Vành mắt Nhan Vũ đỏ lên, “Anh gạt người… Anh rõ ràng nói… sớm biết thế tôi đã không tin anh…”

Ôn Đình Vực cảm thấy nuốt phải gì đó nghẹn ngang cổ, có điểm khó chịu.

Sự tình suy nghĩ kĩ một chút thì thật rất đơn giản, thời gian trước, hẳn là Chiêm Lạc đã hẹn hò với Nhan Vũ, hiện tại chẳng qua là Chiêm đại thiếu gia lại cũ ái tân hoan, thế nên mới khó xử mà thôi.

“Tiểu quỷ, ngoan, ăn đi!” Chiêm Lạc chú ý tới người đàn ông trầm mặc bên cạnh, xấu hổ gõ gõ dĩa ăn, “Đừng nói bậy.”

“Tôi ăn xong rồi.” Ôn Đình Vực đứng lên, “Còn có chút việc, tôi về trước, các cậu cứ chậm rãi mà trò chuyện.”

Lúc hắn xoay người, có nghe thấy Nhan Vũ tủi thân gọi, “Ôn luật sư…” sau đó Chiêm Lạc thấp giọng đe dọa, “Câm miệng lại cho tôi!”

Ôn Đình Vực cau mày đi ra khỏi nhà hàng, thở dài.

Tình cảnh hiện tại, hắn nghĩ có chút không khỏe, hơn nữa lại bất an.

Lần gặp mặt tiếp, Chiêm Lạc không ở trước mặt hắn đề cập đến Nhan Vũ, tuy rằng cũng đã dăm lần bảy lượt nhấn mạnh với hắn, “Tôi với tiểu Vũ không có gì, anh đừng có nghĩ lung tung.”

Nhưng chuyện của y cùng Nhan Vũ hắn không biết, y giải thích tựa như chỉ là để cho có lệ, Ôn Đình Vực cũng không truy vấn, chỉ là có chút nản lòng.

Hắn biết, Chiêm Lạc cố gắng không cho hắn cùng Nhan Vũ có cơ hội ở chung một chỗ, có vẻ như sợ Nhan Vũ nói sai gì đó, vừa nghĩ chính mình là một “tân hoan” thay thế vị trí của Nhan Vũ lúc trước, hắn liền thấy chán ghét.

Hôm nay về nhà trễ, mở cửa đi vào, Chiêm Lạc vốn nên về sớm lại không có trong nhà.

Ôn Đình Vực ngẩn người, mờ mịt nửa ngày, theo bản năng lại muốn đi lên trên tầng trên nhìn.

Hắn có chìa khóa nhà của Chiêm Lạc, là Chiêm Lạc đưa cho hắn, tuy rằng không cần, những cũng cần phải xác minh.

Cửa mở ra, ngồi trong phòng khách quả nhiên là Chiêm Lạc, còn có Nhan Vũ.

Hai người chỉ ngồi, không có những cử chỉ gì khác… nhưng thấy hắn, Nhan Vũ kinh hãi, rồi mặt đỏ lên.

Ôn Đình Vực vốn muốn tùy ý hỏi một câu “Có muốn cùng nhau ăn cơm không?” các loại, nhìn thấy Nhan Vũ cúi đầu, ngượng ngùng cũng khiến hắn cảm thấy xấu hổ.

“À… tôi chỉ nhìn xem cậu có nhà hay không… cứ chậm rãi trò chuyện đi.” Hắn xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi đó, đột nhiên nghĩ mình là kẻ quấy rầy bọn họ, so với hai người đó, hắn thật chịu không nổi!

Ngồi một mình tùy tiện ăn xong cơm tối, đi vào thư phòng, đóng cửa, bắt đầu làm việc. Khí trời chuyển sang ấm áp, thì không có Chiêm Lạc ở bên nữa, cũng sẽ không có vấn đề gì.

“Đình Vực?” Chiêm Lạc trở lại thấy gương mặt hắn lạnh lùng, có chút hoảng hốt, ôm chặt lấy hắn, “Làm sao vậy? Anh không vui?”

“Không có.”

“Bởi vì tiểu Vũ? Anh đừng nên hiểu lầm, cậu ấy chỉ là đến lấy đồ để ở chỗ tôi lúc trước mà thôi, tôi cùng cậu ấy không có gì cả.”

Vậy Nhan Vũ đỏ mặt vì cái gì?

Ôn Đình Vực đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, ghen tức suy nghĩ linh tinh thực sự chả giống đàn ông tẹo nào, hắn không muốn như thế.

May mà công việc bề bộn, Chiêm Lạc sẽ không khiến hắn tốn thời gian miên man suy nghĩ, lo được lo mất nữa.

“Ôn luật sư.”

“Ừ?” Nhìn thấy vẻ mặt của trợ lí, hắn liền đoán ra được lại có việc, liền đem chuyện kia quên đi.

“Công tử nhà Lý nghị sĩ vừa đưa ra yêu cầu, muốn anh làm luật sư biện hộ cho cậu ta.”

“Ừ.” Thật bình thường, Lý Uy là khách cũ của hắn, quanh năm suốt tháng, lớn nhỏ không biết bao nhiêu lần đến thăm hắn.

Trước không nói thay người này biện hộ sẽ chỉ làm hắn có tiếng xấu, chỉ là đối với tên đại thiếu gia dáng vẻ kiêu ngạo kia hắn cảm thấy phiền, nhưng hắn cần Lý nghị sĩ giúp đỡ một chút, hiện tại nói từ chối, thì những mối quan hệ từ trước tới nay đều uổng phí.

“Lúc này là chuyện gì?” Ôn Đình Vực cầm tách cà phê uống một ngụm.

“Cùng người khác cãi nhau, rồi tên đó ra tay đánh người kia chết tại chỗ.”

Ôn Đình Vực nhíu nhíu mày, hắn kì thật đối với bản án dính tới mạng người có chút bài xích, “Ai?”

Tay Ôn Đình Vực run lên, non nửa tách cà phê đánh đổ lên người.

“A! Ôn luật sư!”

“Không có việc gì, chỉ là không cần thận chút thôi…” Rút khăn giấy ra, chật vật lau vết cà phê dính trên áo đang bắt đầu loang ra, tay hắn có chút cứng ngắc.

Mơ hồ như thấy tiếng của một người đang phát điên.

“Ôn luật sư, ngài xem, con gái của tôi chết thảm biết bao! Nó oan uổng quá!”

“Nó năm nay mới có 19 tuổi! Nó vừa mới đỗ Đại học, gia đình chúng tôi còn chưa kịp chúc mừng nó!”

“Ôn luật sư, ngài xem những bức ảnh này! Nó thật xinh, vừa thông minh vừa đáng yêu, nó rất có tương lai, Ôn luật sư…”

“Nó là một đứa nhỏ tốt, thế nhưng nó chết rồi! Ôn luật sư!”

Người đàn ông trong một đêm tóc bạc trắng chính là một vị giáo sư, lúc đó hắn cũng không để trong lòng, hiện tại nhớ tới, một đêm đầu bạc trắng, kì thực là chuyện đáng sợ cỡ nào.

Cha của cô gái đã chết kia… hiện tại cũng…

“Ôn luật sư, ủy thác lần này anh có nhận không?”

Ôn Đình Vực lấy lại bình tĩnh, “Đem mọi chuyện kể lại cụ thể cho tôi.”

“Lý Uy kiên trì phủ nhận hắn cố ý giết người, hắn nói, Lương giáo sư nửa đêm lẻn vào nơi ở của hắn, xảy ra tranh chấp, sau đó vị giáo sư kia cầm dao lao vào hắn hành hung, vì để phòng vệ, hắn liền ra tay giết chết đối phương, nhưng mà tại hiện trường xem ra…”

Chờ cho trợ lí báo cáo xong lui ra ngoài, Ôn Đình Vực có chút mơ hồ tựa lưng vào ghế, ngồi đờ ra nhìn trần nhà.

Nảy sinh tranh chấp thì không sai, Lương giáo sư động thủ trước cũng có thể.

Chỉ là, một người hai mươi mấy tuổi, là thanh niên cường tráng, đối với một người trung niên yếu ớt hơn năm mươi mấy tuổi phòng vệ… Kì thật một đấm cũng đủ rồi.

Thật sự, không cần thiết phải đâm người kia nhiều nhát như vậy…

Điện thoại vang lên, Ôn Đình Vực cầm cái tách đờ đẫn, hắn không để ý, liền giật mình, trấn tĩnh lại một chút liền nhấc máy, “Xin chào… là tôi, xin chào, Lý tiên sinh.”

Ôn Đình Vực nhắm mắt, hờ hững thưởng thức tách cà phê trong tay.

“Vâng… sự tình tôi cũng biết qua.” Cà phê rớt vài giọt xuống áo, nhưng lúc này hắn lười lau, dù sao thì cũng đã bẩn, thêm một vài vết nữa thì có sao đâu, “Vâng… được…”

Hắn tự trách mình sao giọng có chút chần chừ, tâm trạng có chút không tốt?

Cùng người kia ở lâu một chỗ, bất tri bất giác cũng trở nên mềm yếu. Đừng ngốc thế, Ôn Đình Vực, mày.. cứ đi theo con đường mày đã chọn là được, người kia sớm muộn cũng sẽ rời bỏ mày.

Đừng làm cho người đó ảnh hưởng đến mày.

Thế nhưng hình như… không còn kịp nữa rồi, hắn đã bị y ảnh hưởng.

Ôn Đình Vực về đến nhà có chút trốn trốn tránh ránh, sợ Chiêm Lạc biết chuyện này, tuy rằng sớm muộn y cũng sẽ biết, nhưng hiện nay hai người hòa hợp không chút khắc khẩu, hắn thật mong muốn sẽ duy trì như vậy lâu một chút.

“Học trưởng, anh về rồi.” Chiêm Lạc đang thu dọn này nọ, “Ngày mai là cuối tuần…”

“Ừ, đúng vậy.” Bọn họ có hẹn cuối tuần hai người ra bờ biển, thời tiết cũng đã chuyển sang ấm.

“Ngày mai tôi không thể đi cùng anh, tôi có việc, anh đừng để ý nhé!” Chiêm Lạc giả vờ tốt bụng, hôn thật nhiều lên cái trán của hắn, “Tôi sẽ về trước buổi tối, anh chờ tôi rồi cùng ăn cơm.”

“Gì, cậu muốn đi lướt sóng sao? Ôn Đình Vực nhìn thoáng qua hành lí của y, kinh ngạc nói, “Thật hăng hái quá.”

“Đúng vậy, thỉnh thoảng vận động một chút.” Chiêm Lạc cười cười, ôm lấy thắt lưng hắn, “Tôi kĩ thuật rất tốt, chỉ có anh là không biết.”

“Vậy sao?” Ôn Đình Vực lầu bầu, “Vậy mang tôi theo đi.”

“Ừm, lần này là đi cùng với mấy đồng nghiệp trong Sở, anh chẳng phải là không hợp với bọn họ sao.”

Vẻ mặt Chiêm Lạc luôn là như thế, ưu nhã không màng danh lợi, hôn hắn một cái thoải mái, tràn đầy ý tứ, “Sau đó tôi sẽ đi cùng với anh, chỉ có hai chúng ta thôi.”

Ôn Đình Vực phát hiện, bản thân ngày càng ỷ lại người đàn ông này, trong lòng hắn, mọi kiên cường đều hóa thành mềm nhũn, cùng y một chỗ, nhớ tới trước đây vẫn nhớ mãi không quên phải báo thù, giờ thì hầu như không còn, đại khái là ở chung một thời gian với người như vậy, tự nhiên sẽ muốn quên đi hận thù.

Đột nhiên hắn rất chán ghét phải giao tiếp với Lý nghị sĩ.

Thật muốn dừng lại, không hề muốn bản thân khó chịu vì án này, tất cả xấu xa gì đó đều nên đến đây mà kết thúc, chỉ cùng Chiêm Lạc, hai người cùng một chỗ, Chiêm Lạc đã từng nói thích hắn, đã nói sẽ không rời xa hắn, hiện tại nghĩ lại, đối thủ ngang cơ khiến hắn hận như thế, chỉ cần Chiêm Lạc là đủ rồi.

Có phải người rơi vào võng tình, đều sẽ trở nên yếu đuối như thế không, như vậy thật chẳng có tiền đồ? Không thể như vậy sao?

Ôn Đình Vực âm thầm thở dài, tùy ý để Chiêm Lạc đem hắn đặt trên sofa, “Này, chúng ta còn chưa ăn cơm tối.”

“Tôi hiện tại muốn ăn anh hơn… một lần là được rồi, có được không? Ngoan nhé, học trưởng… tôi thích nhất là anh…”

Ôn Đình Vực trở mình, cũng không đẩy người đàn ông đang hôn hắn không dứt. Hay là… ngày mai gọi điện thoại cho Lý nghị sĩ… như vậy được không?

.

.

Cuối tuần, Ôn Đình Vực ở nhà một mình có chút cô đơn, liền bước vào một cửa hàng sách, ôm liền mấy quyển sách đi ra thì thấy Vương luật sư hói đầu phì bụng, cũng đang cầm hai quyển sách đứng chờ tính tiền.

Đầu tiên hắn chẳng có phản ứng gì, mãi đến khi ngồi vào khởi động xe, nghĩ lại, Vương luật sư… chẳng phải là cùng Chiêm Lạc… đi lướt sóng sao?

Trong lòng không yên mà về nhà, nhẫn nại nửa ngày, chính là tự mình rước lấy nhục mà gọi điện cho Nhan Vũ.

“Tiểu Vũ? Cậu ta không ở nhà, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi.” Nhận điện thoại chính là John ở chung phòng với tiểu Vũ.

“A, cậu ấy đi đâu à? Tôi nghe nói cậu ấy muốn đi lướt sóng, đúng vậy, vậy nên mới nói, cậu ta đột nhiên hăng hái như thế… Một người? Đương nhiên không phải, ngồi xe bus rất chậm, rất phiền, là Chiêm luật sư lái xe tới đón cậu ta… Đúng vậy, tôi đương nghiên không nhớ nhầm, Chiêm luật sư ở dưới lầu bấm còi một lúc lâu, tôi bị đánh thức mới…”

Ôn Đình Vực quăng điện thoại xuống, đột nhiên rất muốn cười.

Hà tất phải tốn hơi lừa hắn? Đối với Nhan Vũ mãi không chịu nói, nói thẳng ra chẳng phải tốt hơn sao? Lẽ nào hắn còn có ý gì? Chả nhẽ hắn thà chết không chịu buông tay?

Ngồi trong phòng khách, dạ dày từng đợt quặn lên. Cảnh tượng Chiêm Lạc lần đầu tiên ôm hắn nói “Tôi thích anh” ngày càng xa, hết lần này tới lần khác hắn vẫn còn nhớ tựa như vừa mới nghe được tâm ý này.

Được rồi! Hắn nằm trên sofa tự giễu, dạ dày quặn đau, hắn thực sự là một thằng ngu. Chiêm Lạc trước đây rõ ràng ghét hắn đến như thế, hắn sao có thể cho rằng, Chiêm Lạc thực sự sẽ nói thích hắn, ở cùng hắn.

Chờ cho thở đều trở lại, hắn bắt đầu thu dọn mọi thứ, đem những thứ thuộc về Chiêm Lạc lấy ra, ngay cả một quyển sổ ghi chép cũng không chừa lại, miễn cho trong phòng còn lại chút vết tích gì liên quan đến người kia.

Vốn muốn vứt đống đồ đó ngoài cửa, nhưng thực sự có điểm khó coi, cũng không muốn già mồm cãi láo, liền khổ cực khuân đống đồ đó đem lên trên tầng, đóng cửa phòng người đó lại, hắn sẽ đem chìa khóa nhét vào khe cửa.

Được rồi, sạch sẽ. Cũng không cần nói gì với Chiêm Lạc, y trở về nhìn rồi sẽ hiểu.

Lần này dạ dày đau thật lâu, hắn nhẫn nại bắt đầu chuyên tâm vào tư liệu án tử của Lý Uy, cũng không thể đem đau đớn này quên đi, mãi cho đến khi ngoài cửa truyền đến gõ cửa dồn dập, hắn mới thở sâu đứng lên.

Hắn mở cửa rồi đứng chắn ngay đó.

“Học trưởng? Anh ở trong sao? Làm sao vậy, anh không sao chứ?” Chiêm Lạc giọng có chút hoảng loạn.

“Đưa chìa khóa phòng cho tôi, Chiêm tiên sinh.” Ôn Đình Vực đứng cạnh cửa lạnh lùng mở miệng, “Phòng của cậu ở trên lầu, đừng nhớ nhầm.”

“Cái gì vậy.” Chiêm Lạc bắt đầu cười. “Tôi mệt mỏi một ngày, không cho tôi nghỉ ngơi, liền đuổi tôi đi sao? Anh chẳng biết chăm sóc gì cả, học trưởng.”

Ôn Đình Vực nghe âm thanh người nọ thoải mái, chỉ cảm thấy mệt mỏi, “Mệt mỏi một ngày, trở về nhà của câu mà nghỉ ngơi, ở lại nhà tôi làm gì? Tôi với cậu có quan hệ gì?”

Chiêm Lạc ở ngoài cửa im lặng một hồi, nghi hoặc vỗ vỗ cửa, “Học trưởng?”

Thực sự không muốn cùng người kia dây dưa nữa, Ôn Đình Vực đơn giản nói, “Đồ đạc gì đó của cậu, tôi cũng đã cho người dọn trở về rồi, về sau đừng tới tìm tôi nữa, chúng ta một chút quan hệ cũng không có, phiền cậu đi đi.”

Ngoài cửa an tĩnh một lúc đâu, sau đó là bước chân người rời xa.

Ôn Đình Vực ngồi xổm xuống đất, tập trung hết sức đối phó với cái dạ dày đang ngày càng quặn lên, đầu đầy mồ hôi.

Một lát sau, ngoài cửa lại có tiếng người, hơn nữa vừa kịch liệt vừa thô bạo, hiển nhiên là Chiêm Lạc đang tức giận, “Ôn Đình Vực, anh đi ra đây nói rõ cho tôi, anh đang làm cái gì!”

Ôn Đình Vực không nói một tiếng vỗ vỗ bụng.

Hắn nghĩ tới thời Đại học, là học trưởng, Chiêm Lạc là học đệ cùng một chỗ, quãng thời gian đó cũng tương đối hạnh phúc, kia học đệ mỹ lệ ưu nhã nhưng cũng không kém phần nam tính, là người bạn duy nhất của kẻ luôn một mình như hắn.

Hắn là kẻ không biết biểu đạt tình cảm, thông thường người khác nhìn vào sẽ thấy hắn lãnh đạm, nhưng đối với Chiêm Lạc lại thực ôn nhu, đó là tình cảm sâu sắc mà hắn đối với duy nhất một kẻ xa lạ, tuy rằng Chiêm Lạc vẫn luôn than rằng hắn lạnh lùng.

Hắn kì thực lúc đó, quả thật rất thích Chiêm Lạc.

Sinh hoạt một mình, duy nhất chỉ có một người cùng hắn.

Hắn đối với Chiêm Lạc là loại tin cậy cùng ỷ lại, chỉ cần hắn không nói, ai cũng không tưởng tượng được.

Nhưng chỉ có Chiêm Lạc, lúc đó tự nhiên lại đối với hắn như vậy! Biết rõ hắn tâm cao khí ngạo, tự tôn cùng cố chấp, còn dùng dùng phương pháp khiến tất cả đàn ông đều căm ghét mà nhục nhã hắn… Hắn nản lòng nên không một lời mà rời đi, còn tưởng rằng cả đời sẽ không để người nào phản bội nữa, vậy mà, lại vẫn là một người xúc phạm hắn hai lần.

Thực sự là được rồi, là hắn ngu ngốc.

–o0o–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.