Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia

Chương 30: Hung hãn chính là như thế này




“Khống Phương luật sư, đề nghị luật sư chú ý lời nói. Đây là tòa án, chứ không phải chợ búa, đề nghị chuẩn mực.”

“Vâng.” Nữ luật sư trẻ tuổi ý thức mình vì quá kích động mà thất thố, trấn định lại, hướng về phía quan tòa khẽ gật đầu, một bên hung hăng trừng Ôn Đình Vực.

Ôn Đình Vực đắc ý mỉm cười, cao ngạo ngẩng cao đầu, ánh mắt nhẹ chuyển qua chính đối thủ của mình ——– mặc dù có thực lực, thế nhưng vì mới ra nghề, danh tiếng không được bao nhiêu, kinh nghiệm từng trải thiếu phong phú, tính tình nóng nảy.

Đứng thẳng lưng. Hắn tuyệt đối sẽ không thua! Hiện tại, hầu như tất cả những bằng chứng có được đều bất lợi cho bị cáo. Đương sự của hắn có khả năng bị tuyên án chung thân, chỉ có khoảng 8% có khả năng được thả ra.

Thế nhưng, trên tòa, luật sự biện hộ lại thất thố thế này không có trong dự đoán của hắn.

“Nạn nhân bị giết hại buổi tối hôm đó, tuy rằng đương sự của tôi có mặt tại hiện trường…” Tiếng nói của hắn cất lên không hề luống cuống, vẫn như ngày thường, bình tĩnh, đầy kiềm chế và cao ngạo.

Từ lúc vụ kiện mưu sát diễn ra cho đến bây giờ, hầu như mọi người đều suy sụp, nhưng hắn vẫn như cũ, duy trì ở trạng thái tốt nhất, tư duy nhạy cảm, ngôn từ sắc bén.

So sánh với người đó, luật sư Khống Phương đích thực là thiếu kiềm chế, cứ như vậy mà vụng về, cứ như vậy mà tức giận. Tuy rằng cô ấy có bằng chứng xác thực, nhưng tên kia lại có cách biến bằng chứng trong cuộc biện hộ trở thành “bằng chứng giả”.

Vì thế chúng đều trở nên không đáng tin, và không hiệu lực.

“…Từ những suy luận trên có thể đi tới kết luận, chỉ có một khả năng, đó chính là ——– hung thủ chính là bị cáo!” Luật sư đối phương kích động không ngớt, thanh âm vang lên có chút run rẩy.

Có ích lợi gì cơ chứ, với vẻ bình tĩnh và trí thông minh của mình, hắn rõ ràng đang thắng thế.

“Tòa tuyên bố, bị cáo Lý Uy tội danh mưu sát không thành lập…”

Tiếng những người dự thính tại tòa nhất thời vang lên nghị luận.

Ôn Đình Vực mỉm cười đứng dậy, trận này biện hộ gặp nhiều khó khăn như vậy hắn vẫn thắng.

“Ba ba, ba ba!” Lý Uy hưng phấn không ngớt, chạy lên phía trước ôm lấy cha mình, “Quá tuyệt vời! Con biết mà, con biết nhất định là sẽ không có việc gì! Con đã sớm nói rồi, con sao có thể ngồi tù được cơ chứ!”

Lý Uy năm nay tuổi không quá hai mươi, đúng chất công tử nhà giàu, bên ngoài anh tuấn, vẻ mặt thì kiêu ngạo, khinh khỉnh, lại còn thêm cái tính hỗn láo, Ôn Đình Vực vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ con người của nó.

Một thằng ngu… mà đâu chỉ là thằng ngu, nó chính là đồ cặn bã, là kẻ sát nhân.

“Nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước.”

Hắn buổi tối còn có cuộc hẹn quan trọng với bạn gái, không nên ở chỗ này lãng phí thời gian, nói chuyện vớ vẩn với kẻ thối nát này.

Lúc đi ra khỏi tòa án, hắn nhìn thấy thoáng qua đối thủ của mình, vẻ mặt cô ấy thật đẹp nhưng mà vì phẫn nộ cùng thất vọng mà vặn vẹo. “Anh sẽ gặp báo ứng!”

Ôn Đình Vực cười khẩy. Buồn cười, hắn thế nào mà bị báo ứng! Hắn không có mua bằng chứng ngụy tạo, không có hối lộ quan tòa, những lời nói và việc làm của hắn phát luật đều chẳng thể nào chỉ trích, như vậy thì có cái gì báo ứng?

Mới đi được vài bước thì có một lực mạnh kéo lấy cánh tay hắn, “Ôn luật sư!”

Kéo tay hắn là một người đàn ông mái tóc hoa râm, vẻ mặt đau thương, chính là cha của nạn nhân, chịu đả kích từ đám tang đứa con gái, rồi lại đến kết luận tòa án đưa ra khiến cho vị giảng viên đại học có danh tiếng này thoáng chốc trở thành kẻ như bệnh tâm thần.

“Cậu xem, con gái tôi chết thảm biết bao! Nó thật oan uổng quá! Nó năm nay mới có mười chín tuổi thôi! Nó cũng chỉ vừa mới thi đỗ Đại học, gia đình tôi còn chưa kịp chúc mừng! Ôn luật sư, cậu hãy nhìn những bức ảnh này xem!”

“Nó thật xinh, thông minh lại đáng yêu, nó trông rất có tương lai, Ôn luật sư…”

Khuôn mặt Ôn Định Vực hơi nhăn lại, chán ghét hẩy tay người đàn ông kia ra, tiếp tục bước về phía trước.

Người đàn ông gần như ở trạng thái điên loạn, xông lên túm lấy hắn, “Ôn luật sư, cậu xem con gái tôi, nó bị chết thật là oan uổng, nó vô tội, nó từ trước tới nay đều rất ngoan, các giáo viên và bạn học ai cũng thích nó.”

Nó, tất cả mọi người đều thích nó, nó là một đứa trẻ tốt, thế nhưng nó đã chết! Ôn luật sư…

“Cậu vì sao lại muốn biện hộ cho kẻ sát nhân kia! Cậu biết rõ tên kia là kẻ giết người, vì sao còn muốn biện hộ cho hắn, hăn là hung thủ, là kẻ đã giết chết con gái tôi…”

Ôn Đình Vực nghiêm túc, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, đẩy người đàn ông ra, “Lương tiên sinh, cái pháp luật muốn là bằng chứng.”

“Người là bị sát hại, mày còn muốn vì tên đó là nói láo! Mày không phải con người, mày là đồ súc sinh, mày sớm muộn cũng gặp báo ứng…”

Ôn Đình Vực bước nhanh, bỏ mặc ông già kêu gào tên hắn đến thảm thiết đằng sau.

Hắn không phải là không có tim, thật phiền chán. Loại chuyện như thế này từ lúc ra nghề tới nay vẫn luôn xảy ra, tim hắn cũng dần chết lặng, hắn là luật sư, hắn chỉ phụ trách làm sao để chiến thắng trong phiên tòa, mọi thứ khác với hắn đều không quan hệ.

Quan hệ.

Hắn thế nào không biết đương sự của hắn là hung thủ, thế nhưng có quan hệ gì? Hắn nếu đã tiếp nhận thì nhất định phải thắng, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ hắn sẽ thua, hắn như vậy thì có gì để chỉ trích chứ, đúng không?

Với hắn mà nói, tòa án là khởi kiện và biện hộ, cũng chỉ dùng ngôn ngữ để áp đảo ngôn ngữ, biện luận mà thôi chứ cùng với đạo đức thì chả có quan hệ gì cả.

Đạo đức thì đáng giá bao nhiêu tiền một cân, à, được rồi, nghĩ đến tiền, hắn ngoại trừ thành công ra thì còn yêu nhất là thứ đó, Ôn Đình Vực nghĩ đến vấn đề này thì tâm tình đang phiền muộn liền đỡ hơn chút ít.

Mở cửa chiếc Lamborghini, hắn bước vào cửa hàng hoa mua lấy một bó lớn hoa Bách hợp cùng với nước hoa, phóng đến khách sạn đã đặt trước. Hôm nay là sinh nhật bạn gái, hắn tự tay đặt trước nhà hàng, rồi chọn mua quà, tất cả đều rất vừa lòng, đương nhiên rồi.

Bản thân hắn lại càng thỏa mãn hơn.

Ôn Đình Vực cao lớn, anh tuấn, phong thái hơn người, được cho là phóng khoáng, mặc dù có người nói hắn bề ngoài vô cùng bảo thủ, nhưng hắn nghĩ cái này phải gọi là nghiêm chỉnh mới đúng, hắn là luật sư nên phải mặc nghiêm túc như vậy.

Như thế này đối với hắn cũng là một cách để tự tin.

Giống như một đồng nghiệp ở Sở tên Joan của hắn, mỗi ngày đều trang điểm, quần áo thì màu mè như loài bướm bay tới bay lui, người không biết còn tưởng cô ấy bị điên.

“Đình Vực.” Đúng giờ một cô gái với nụ cười thuần khiết, mặc bộ đồ tây màu cánh sen xuất hiện trước mặt hắn, cô gái này là bạn gái hắn được một năm, cô ấy vừa đến thì có không ít người quay đầu lại nhìn, còn có chút ngẩn người nữa.

Đó là đương nhiên, Tô Di là vị hôn thê mà hắn thiên thiêu vạn tuyển, trên cơ bản, đi cùng với hắn thì là hoàn mỹ, không chê vào đâu được. Cô gái ấy đẹp, dịu dàng, thông minh, là người tốt bụng, hiểu ý người khác, xuất thân cao quý, phẩm hạnh tốt, cha cô ấy là quan tòa có tiếng. Nói chung, nếu như có người có thể đáp ứng được tất cả những yêu cầu của một người đàn ông, thì chỉ có thể là cô ấy.

Đây thực sự là một người yêu xuất sắc, cho dù người hay bắt bẻ như Ôn Đình Vực đối với cô ấy cũng là không có gì không bằng lòng, tình cảm hai người phát triển ổn định, dự định cuối năm kết hôn. Tất cả đều thuận lợi như theo kế hoạch của hắn.

Thẩm phán Tô sau này có thể sẽ giúp được hắn rất nhiều.

“Em đến muộn không?” Tô Di láu lỉnh nheo mắt mỉm cười, sau đó ngồi xuống đối diện hắn.

Ôn Đình Vực nhìn kĩ khuôn mặt trang điểm của hôn thê tương lai, khen, “Hôm nay em thật xinh đẹp.”

“Cảm ơn.” Tô Di cười chớp chớp mắt. Để chuẩn bị cho buổi tối ngày hôm nay, cô ấy đã phải mất cả ngày để đi làm tóc, chọn quần áo, trang sức, túi xách, giày dép, tất cả từ đầu đến chân đều tỉ mỉ chải chuốt.

Có một người bạn trai khó lấy lòng như vậy thật sự là chẳng dễ dàng gì.

“Khuyên tai rất tinh xảo, chưa thấy em đeo bao giờ, là đồ mới sao?”

“Đúng thế.” Cô cười sờ sờ đôi khuyên đá quý trên tai, “Là Annle giúp em chọn.”

Ôn Đình Vực bỗng nhiên nhíu mày, “Là cô gái model kia? Em vẫn qua lại với cô ta sao?”

Tô Di bị giọng điệu của hắn hù dọa, có phần đáng thương nhìn hắn.

“Đã nói với em nhiều lần, đừng quá thân thiết với người nào quá, đặc biệt là người phụ nữ kia, tính cách xấu như vậy, em cùng cô ta một chỗ rồi có ngày thất thân!”

“Nhưng cô ấy thật sự là người tốt, tính cũng thẳng thắn…”

Ôn Đình Vực nghiêm mặt, “Em không nghe anh nói gì sao?”

Tô Di có chút tủi thân, nhưng lại chẳng thể làm gì khác hơn là cúi đầu.

“Được rồi.” để thay đổi không khí, Ôn Đình Vực đưa ra bó hoa to cùng với chai nước hoa được đóng gói đặc biệt chút nữa bị bỏ quên, “Đây là quà cho em.”

“Cảm ơn anh…” Tô Di lộ ra dáng cười, cô ấy kỳ thực là người rất dễ thỏa mãn, “Thật đẹp… Nhưng, em vốn nghĩ là anh sẽ tặng em hoa hồng… Chúng ta quen nhau lâu như thế rồi, anh cũng chưa từng tặng hoa hồng cho em…”

Ôn Đình Vực nhăn mặt, “Nó thật tầm thường, tấm lòng của anh em hiểu là được rồi.”

“Ừ…”

Bữa cơm coi như là diễn ra trong một bầu không khí hòa hợp, nếu như không có sự xuất hiện đột nhiên của người kia.

“Ôn học trưởng.”

Tựa hồ nghe thấy bên tai có người gọi hắn, Ôn Đình Vực đột nhiên nghĩ đến, phía sau cả người lạnh đi, dao nhỏ trên tay trượt xuống, rơi mạnh lên bàn, tạo ra tiếng “Khương” thật to. Ánh mắt người bồi bàn vô ý lướt qua khiến hắn mặt hơi đỏ lên.

Lễ nghi trên bàn ăn hắn luôn luôn cẩn thận, kỹ càng, dùng dao nĩa tay cầm phải thật chuẩn, ăn canh dùng thìa to múc từ trong ra ngoài, nửa giọt cũng không để rớt ra ngoài, thế nhưng sự việc như thế này, với hắn thực sự là lần đầu.

Sau này nhất định sẽ không đến nhà hàng này dùng bữa nữa! Hắn âm thầm quyết định.

“Đã lâu không gặp, Ôn học trưởng.”

Lúc này nghe rõ rồi chứ, thực sự là thanh âm tuyệt vời, mềm nhẹ tựa như ý thơ, nho nhã lễ độ, quả thực là xoa dịu thần kinh người mà.

Ôn Đình Vực thế nhưng lại như bị niệm chú, toàn thân cứng ngắc, nắm chặt dao nhỏ, cổ đột nhiên như bị vọp bẻ, không thể quay về phía sau, vẫn duy trì cái tư thế kì quái như bức tượng.

“Đình Vực, là bạn của anh sao?”

“Ôn học trưởng, anh chẳng nhẽ không nhận ra tôi sao?” Tiếng cười khanh khách, “Giao tình của chúng ta trước đây rất tốt đấy.”

Ôn Đình Vực thật vất vả nâng mí mắt lên, hướng cái người đã muốn đi đến sau lưng hắn, cúi đầu mỉm cười, lộ ra vẻ mặt cứng đờ, “Chào, Chiêm Lạc.”

“Lâu như vậy không gặp, học trưởng anh vẫn là một bộ dáng ông già như vậy.”

Người gọi Chiêm Lạc là một thanh niên trẻ tuổi, thật sự là một chàng trai khôi ngô, ngoại trừ dáng vẻ cao cao, còn có khuôn mặt đẹp cổ điển, mái tóc dài lưng chừng màu đen như tơ lụa, đôi con ngươi đen, mà mũi cao nhỏ, bên miệng lúc nào cũng mang theo dáng vẻ tươi cười.

Y thường thường đều mang cái biểu tình tao nhã không thể nào bắt bẻ, ở bất cứ đâu, lúc nào cũng đều là như thế.

Ngay cả, ngay cả trước kia cũng là như vậy…

“Vốn về nước tôi nghĩ lập tức gặp học trưởng ngay, nhưng mà bởi vì có chút chuyện, lỡ mất vài ngày, học trưởng sẽ không để ý chứ?” Y cười tao nhã, thế nhưng Ôn Đình Vực cảm thấy trước mặt như kẻ thù giết cha, con mắt đỏ lên.

“Chiêm tiên sinh là bạn học cùng với Đình Vực sao?”

“A, tôi ở Harvard học kém anh ấy hai năm.” Chiêm Lạc mỉm cười, “Học trưởng tốt nghiệp trước thế nhưng lại là người rất nổi tiếng ở trường, tôi vừa vào học liền ngưỡng mộ, sau này lại may mắn theo học trưởng học hỏi.”

“Lần nào cũng vậy, đều nhớ mãi không quên, mới cố ý đi theo đến tận đây… A, học trưởng, anh làm sao vậy? Sắc mặt như thế nào khó coi vậy?”

“Không có việc gì.” Hắn không nói nhiều, cố gắng không để lộ gân xanh trên trán mình, “Anh ăn no rồi.”

“Đình Vực, đồ ăn chính còn chưa có mang lên…”

“Chúng ta đi thôi.”

“Đình Vực…” Tô Di cảm thấy khó hiểu, buông dĩa.

“A, thật ngại quá, học trưởng thấy tôi quấy rầy thời gian dành cho hai người sao, này tôi xin đi trước là tốt nhất. Ôn học trưởng, hai người cứ tiếp tục chậm rãi dùng cơm.” Chiêm Lạc rất quan tâm, “Nhà hàng này đắt như thế, món gì đó cũng sẽ rất tốn tiền, theo như tính cách của học trưởng, thì nhất định sẽ rất đau lòng.”

Ngay cả Tô Di cũng nhìn ra được, sắc mặt bạn trai mình đã khó coi đến thế nào.

“Đúng rồi, ngày hôm nay tại phiên thẩm, tôi cũng có đến xem, biểu hiện của học trưởng thật xuất sắc.” Chiêm Lạc cười đưa tay ra giúp hắn chỉnh lại cái áo không chút nghiêng lệch, tay lơ đãng khẽ lướt qua cổ hắn.

Lúc lướt qua, y khẽ nói, “Khiến sự hưng phấn của tôi trỗi dậy.”

Ôn Đình Vực ngay lặp tức trước mắt biến thành màu đen, nhưng trước mặt mọi người, lại chẳng thể tức giận, chỉ có thể giật giật khóe miệng, khuôn mặt vặn vẹo cũng không có nói câu gì.

Chờ Chiêm Lạc xoay người rời đi, tay của hắn cầm dao chết cứng cuối cùng cũng dần dần có cảm giác trở lại, sắc mặt thật sự không thể nào nhìn được. Kế tiếp Tô Di cũng không dám hỏi lại hắn nửa câu, kinh hãi dùng nốt bữa, một bên quan sát bạn trai khuôn mặt trông như kẻ giết người nhìn chăm chú vào gì đó trên bàn.

Không nghĩ tới, tên hỗn đản kia lại có thể về nước… Tên kia là vết nhơ lớn nhất của đời hắn…

Ôn Đình Vực cảm thấy thời gian tới, phảng phất trong nháy mắt bị dính phân chuột, khiến người ta phẫn uất rồi lại tiếc nuối, toàn thuân run rẩy.

Thanh toán xong, để Tô Di kéo tay hắn đi ra khỏi nhà hàng lại nhìn thấy bóng dáng của Chiêm Lạc, Ôn Đình Vực thở dài.

“Đình Vực…”

“Ừ?” Ngồi vào ghế trước cũng không có phát sinh tình huống dị thường nào, Ôn Đình Vực tâm tình có vẻ tốt lên một chút.

“Chúng ta tiếp theo là đi đâu?”

“Hử? Đương nhiên là đưa em về nhà.” Hắn thờ ơ nổ máy xe, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ.

“Thế nhưng… hôm nay là sinh nhật em…” Tô Di đỏ mặt.

“Ừ?”

“Đêm này ở lại với em được không?”

Ôn Đình Vực hiểu ý của cô ta, kiên quyết cự tuyệt, “Không được!”

Vành mắt Tô Di liền đỏ lên, dù gì cũng là một cô gái, nói ra những lời như vậy cũng là dùng hết cả dũng khí, hết lần này tới lần khác, người đàn ông này còn không động lòng.

“Loại chuyện này đương nhiên là anh muốn giữ lại đến khi kết hôn.” Ôn Đình Vực nghiêm túc, “Em cũng biết anh không tán thành việc quan hệ tình dục trước hôn nhân.”

Hắn kì thật là đối với người khác tiếp xúc thân mật… có phần bài xích.

Giải thích xong, hắn cũng không thèm để ý tới Tô Di lúng túng sắp phát khóc, lái xe chạy thẳng, nhìn không chuyển dời mắt.

Cô gái dùng khăn tay lau nhẹ đôi mắt, buồn bã nhìn gương mặt người đàn ông bên cạnh mình.

Kiểu người bảo thủ, lạnh lùng, kiên cường, tựa như phủ kín tầng bụi dày 1 inch chỉ có trong từ điển này, cư nhiên lại có thể xuất hiện ở xã hội hiện đại, thật sự là kì tích.

Cô hoài nghi việc mình đồng ý kết hôn với hắn rốt cuộc có đúng hay không? Người đàn ông này thực ưu tú, nhưng cũng chỉ là ưu tú mà thôi. Người ngoài đối với hành động lạnh lùng hà khắc của hắn cũng chỉ là phê bình kín đáo, không nói trước mặt hai người bọn họ.

Cho dù sau này có thành vợ chồng, thì cô cho tới bây giờ cũng không cảm nhận được nửa phần tình yêu của hắn.

Người đàn ông chỉ yêu chính bản thân mình như thế, đại khái, căn bản cũng chẳng hiểu thì nói gì đi yêu người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.