Khỉ Con, Tao Yêu Mày

Chương 18




Văn phòng tổng giám đốc Đế Hào.

Lúc này tổng giám đốc Đế Hào cho người quản lí cung kính đứng ở một bên, mà hắn ngồi ở vị trí cao một thân cũng có khác.

Người này mang mặt nạ hoàng kim, mặc tây trang màu trắng xám, quần áo cắt may khéo léo phù hợp với hình thể thon dài của hắn, trông vô cùng tao nhã. Trên tay hắn cầm quyển sổ sách chậm rãi lật xem, động tác rõ ràng rất im lặng, nhưng lại làm quản lí mồ hôi lạnh ứa ra, giống như rất sợ người này.

“Lợi nhuận tháng này cao hơn tháng trước, nhưng vẫn còn vài chỗ sơ suất, cậu vẫn chưa xử lý tốt. Rốt cuộc là cậu không có năng lực, hay là đối phương mạnh hơn cậu?”

Thanh âm người đàn ông trầm thấp, nhưng là quản lí nghe toàn thân đều run rẩy, trên trán mồ hôi lạnh gần như sắp rơi vào mắt. Cảm giác đau đớn đó là người ta khó chịu, nhưng hắn không dám lau, vội vàng nói: “Xin lỗi thủ lĩnh, là lỗi của tôi.”

“Tôi không hy vọng có lần sau. Nơi này là Las Vegas, mà chúng ta cũng không phải nhà từ thiện, hiểu chưa?”

“Rõ, tôi đã hiểu.”

Mặt nạ nam tử (mình gọi thế này cho ngắn nhé ^ ^) không thèm nhắc lại, cúi đầu xem tài liệu khác. Lúc này, có tiếng gõ cửa. Quản lí nhìn hắn, thấy hắn không phản đối, mở miệng nói: “Vào đi.”

Tiến vào là bốn người đàn ông, chính là nhóm người vừa cùng Tần Vi Nhiên giằng co. Bốn người nhìn mặt nạ nam tử, trong mắt đều là cung kính: “Thủ lĩnh.”

Hắn thản nhiên ừ một tiếng, liền không thèm nhắc lại.

Người đàn ông đứng ở trước nói: “Thủ lĩnh, hai mươi vạn đó đã lấy lại được rồi.”

Quản lí sửng sốt: “Không phải nói chỉ có một đứa trẻ vị thành niên làm việc căn bản là không thể hoàn thành sao?”

“Chúng tôi cũng không biết thằng nhóc kia là có lai lịch gì, chúng tôi có lẽ đi trái thời điểm. Đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông bảo vệ thằng nhóc đó, còn nói chờ chủ tử của bọn họ đến rồi nói sau. Sau đó chúng tôi chờ ở đó. Một lát sau xuất hiện một trưởng quan, chưa nói mấy câu liền đem hai mươi vạn lấy ra.”

Mặt nạ nam tử nâng mắt, nhìn thoáng qua người vừa nói chuyện, trong mắt có nghi hoặc, nhưng cũng không có mở miệng. Quản lí hiểu ý, lập tức hỏi: “Nói rõ ràng, cái gì trưởng quan?”

“Là một nữ trưởng quan, mới hơn hai mươi tuổi, vẫn là thiếu tá. Nữ nhân kia lái xe Hummer đến, khí thế rất mạnh, giống như…”

Nói tới đây, người đàn ông không dám tiếp tục nữa, mà là đưa mắt nhìn mặt nạ nam tử.

Mặt nạ nam tử khóe môi khẽ cong, lộ ra một nụ cười tà mị, thì thào lầm bẩm: “Nữ thiếu tá? Thú vị!”

Quản lí cười làm lành, sau đó nhìn về phía người đàn ông, quát: “Chi phiếu đâu?”

Người đàn ông cuống quít “Nga” một tiếng, lập tức đem chi phiếu lấy ra, cung kính đưa cho quản lí. Người quản lí tiếp nhận, người đàn ông kia đang muốn thu hồi tay, lại nhìn thấy mặt nạ nam tử đột nhiên ngồi dậy. Hai người đều dừng lại động tác, không dám lộn xộn.

Mặt nạ nam tử nhìn đến người đàn ông trước mặt, bắt lấy tay hắn, sau đó theo cổ tay áo hắn lấy ra một cái máy nghe trộm mini, mắt lạnh nhìn hắn: “Lần sau đừng có mang những thứ này về.”

Người đàn ông hoàn toàn ngơ ngác. Khi hắn có phản ứng lại, lập tức quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa nói: “Thủ lĩnh, tôi không biết, tôi thật sự không biết!”

“Đứng lên đi. Nếu anh biết, hiện tại đã là một cỗ thi thể. Xem ra vị trưởng quan này là muốn cùng ta chơi đùa.”

Dứt lời, mặt nạ nam tử đem máy nghe trộm bóp nát.

Tần Vi Nhiên lúc này đang ở trên xe, nghe một trận ù tai xong, thong dong đem máy trợ thính lấy ra. Nhưng ở một bên, Hà Giai Kiệt “di” một tiếng: “Tần tỷ tỷ, (khúc này không biết gọi sao, gọi chị Tần thì thấy khô khan quá nên mình để nguyên văn là Tần tỷ tỷ ^ ^) thì ra chị còn đeo máy trợ thính a! Tai chị không thoải mái sao?”

Tần Vi Nhiên cười cười: “Ân, hiện tại tốt hơn nhiều.”

Hà Giai Kiệt gật gật đầu, nhìn đường phía trước, chỉ chỉ: “Tần tỷ tỷ, phía trước rẽ trái là được.”

Tần Vi Nhiên theo lời rẽ trái, ở nơi Hà Giai Kiệt chỉ dẫn, đứng ở trước một căn nhà. Lúc này có lẽ chủ nhà đang ngủ trưa. Hàng xóm láng giềng nhìn Hà Giai Kiệt theo một chiếc xe Hummer cao cấp đến, lập tức chạy vào trong phòng kêu to: “Này, con trai ông Hà Giai Kiệt đã trở lại.”

Người ở bên trong chẳng hề để ý nói một tiếng: “Trở về thì nó sẽ tới nói, cần gì phải ngạc nhiên.”

Đột nhiên cảm thấy không đúng, liền lập tức nhảy dựng lên: “Cái gì, xú tiểu tử đó đã trở lại? Chẳng lẽ nó không đi làm, không đi kiếm tiền sao? Muốn cho chúng ta một nhà ăn không khí à? Xú tiểu tử này, hôm nay ta phải đánh chết nó.”

Dứt lời, liền đứng dậy tìm gậy gộc.

Hàng xóm lập tức giữ chặt hắn: “Không phải, Hà Giai Kiệt là ngồi xe trở về, cùng một nữ nhân trở về, là một nữ quân nhân.”

“Nữ nhân?”

Người đàn ông cân nhắc một chút, sau đó hai mắt sáng ngời, giữ chặt cánh tay hàng xóm: “Có phải có bộ dạng hai mươi tuổi không?”

“Đúng thế, ông làm sao vậy?”

“Thật tốt quá, thật tốt quá! Lần này được cứu rồi, chị gái nó đã trở lại. Hắc, lần này trở về thật là đúng thời điểm.”

Người đàn ông lập tức xông ra ngoài, làm cho hàng xóm không kịp suy nghĩ, đơn giản cũng đi theo ra ngoài.

“Ôi, đây nhất định là Văn Lệ đi. Nhiều năm như vậy không gặp, thật là không thể nhận ra nha.”

Người đàn ông nói xong liền muốn tiến lên cầm tay Tần Vi Nhiên.

Tần Vi Nhiên thoải mái tránh thoát, nói: “Tôi không phải Lý Văn Lệ, tôi là bạn của cô ấy. Hà tiên sinh, ông thiếu nợ tiền của Đế Hào tôi đã giúp ông trả. Hôm nay đến là muốn cùng ông nói chuyện một chút, về quyền nuôi nấng Giai Kiệt.”

“Quyền nuôi nấng?”

Người đàn ông cũng không ngốc. Nữ nhân này nếu là bằng hữu của Lý Văn Lệ, như vậy nhất định hiện tại Lý Văn Lệ đã có tiền đồ, cho nên muốn em trai quay về. Hừ! Không dễ dàng như vậy. Người đàn ông cười cười nói: “Trưởng quan, cô đã là bằng hữu của Văn Lệ, tôi cũng sẽ không gạt cô. Cô cũng biết, tôi không có con trai, cho nên tôi luôn xem Giai Kiệt là con trai của mình, về sau nó là người chăm sóc tôi trước lúc lâm chung. Tôi hiểu ý tứ của Văn Lệ, nhưng mà tôi thực sự luyến tiếc a, nuôi nó nhiều năm như vậy, cô nói…”

Tần Vi Nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi biết, cho nên ông nói cái giá đi. Bất quá tôi nghĩ nên nhắc nhở ông một câu. Bảy năm trước, Giai Kiệt là do Văn Lệ nuôi dưỡng, tôi nghĩ cô ấy mỗi ngày đều đưa cho ông tiền, không chỉ đủ cho phí sinh hoạt Giai Kiệt, còn có dư thừa. Cho nên ông ra giá, tốt nhất đừng loạn khai (khai sai sự thật ý), bằng không, tôi không ngại cùng ông đi pháp luật trình tự. (chắc đại khái là khai báo trước pháp luật)

Người đàn ông ánh mắt xoay tròn một vòng, nói: “Nếu trưởng quan nói như vậy, tôi cũng là người sảng khoái. Vậy, một trăm vạn.”

Nói xong, người đàn ông lộ ra ánh mắt tham lam.

“Anh, anh phải đi sao?”

Tần Vi Nhiên định trả lời, lại nhìn trong buồng đi ra một bé gái mười ba mười bốn tuổi. Cô bé vừa khóc thân mình vừa hơi nhúc nhích, tựa hồ nghĩ ra được là không dám lại đây.

Hà Giai Kiệt trong mắt có rõ ràng không tha cùng đau xót, đỏ hồng mắt nói: “Tiểu Tử, em về sau phải tự chiếu cố mình cho tốt. Chờ anh trưởng thành, kiếm tiền, sẽ đến đón em.”


Hà Giai Kiệt lời nói tự nhiên làm Tần Vi Nhiên hiểu ra chuyện, chỉ sợ không có Hà Giai Kiệt, cô bé này cuộc sống cũng không tốt. Hà Giai Kiệt muốn mang cô bé cùng rời đi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Tần Vi Nhiên người tốt làm được, nói: “Hà tiên sinh, tôi cho ông hai trăm vạn, con gái của ông cũng cùng tôi rời đi.”

Người đàn ông nhìn bé gái nhỏ, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, cuối cùng vẫn bị tiền tài dụ hoặc, ngoan quyết tâm tràng nói: “Được, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, giữ lại cũng vô dụng.”

Tần Vi Nhiên khóe miệng gợi lên một chút đạm bạc cười, xuất ra chi phiếu hai trăm vạn, để lại Vương Mãnh xử lí chuyện quyền nuôi nấng, đem hai đứa trẻ rời đi.

Tần Vi Nhiên mang theo người tới chuẩn bị tốt nhà ở. Nhà ở là Phong Vân tập đoàn khai phá, danh tiếng rất tốt, giá tự nhiên cũng không thấp. Bất quá Tần Vi Nhiên không cần này đó, nhìn nhà ở hư cảnh không tệ lắm, cũng có vẻ vừa lòng.

Phòng ở là ba phòng ngủ một phòng khách, tuy rằng không phải rất rộng, nhưng mà rất sạch sẽ, thoạt nhìn rất sáng. Bọn họ hai người ở lại, coi như là đủ lớn.

Hà Giai Kiệt nhìn nhìn phòng ở. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phòng ở đẹp như vậy, không khỏi có chút chần chừ, nhát gan nói: “Chị, chúng ta không cần phải ở phòng tốt như vậy, chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi.”

Tiểu Tử nghe vậy, lập tức gật đầu đồng ý: “Chị, em cùng anh có thể chịu khổ, chị không cần lãng phí tiền.”

Tần Vi Nhiên mím môi cười cười: “Hai ngày nữa chị của các em sẽ đến ở cùng, vừa đủ mọi người mỗi người một phòng, như vậy rất tốt rồi, an tâm ở đi.”

Hà Giai Kiệt cắn cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu. Tần Vi Nhiên đem hai người an bài tốt, sau đó lại tìm bảo mẫu chiếu cố họ, dặn dò Hà Giai Kiệt vài câu, cuối cùng liền rời đi.

Tần Vi Nhiên đi ra khỏi tòa cao ốc, nhìn lên bầu trời, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi, lẩm bẩm: “Làm người tốt cảm giác cũng không tệ lắm!”

Dứt lời, Tần Vi Nhiên mỉm cười lên xe, vừa lúc nhìn đến cái máy trợ thính màu trắng, khóe miệng lộ ra tia cười yếu ớt, hướng nội thành rời đi.

Lúc này, một chiếc thang máy khác của Đế Hào đang hoạt động, người bên trong thang máy lại là một người đàn ông mang mặt nạ. Bên trong thang máy không có webcam, nhưng nhìn bảng hiển thị trên tường thì cũng có thể biết điểm đến của thang máy là bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Lúc này bãi đỗ xe không một bóng người. Đúng lúc này, một tiếng phanh xe chói tai vang lên. Mặt nạ nam tử nhíu mày, lập tức nhìn theo một cô gái bước xuống từ trên chiếc xe Hummer vừa dừng lại. Cô gái một thân quân trang thiếu tá, tư thế oai hùng hiên ngang đứng ở trước cửa thang máy. Hắn tựa hồ biết có một người nữa cũng giống như vậy.

Mặt nạ nam tử khóe miệng gợi lên một chút tà tà cười, thời điểm thang máy đứng lại, hai người mặt đối mặt. Một cái cười tà, một cái cười lạnh, tức giận quỷ dị làm cho nhân tâm phát lạnh.

Mặt nạ nam tử đi ra khỏi thang máy, có hứng thú nhìn Tần Vi Nhiên: “Bảo bối, chúng ta lại gặp nhau.”

Tần Vi Nhiên phút chốc ra tay, hung hăng chế trụ cổ hắn, đem hắn đẩy lên tấm ván cửa thang máy, lạnh giọng hỏi: “Nói, anh rốt cuộc là ai?”

Người đàn ông trước sau như một tà tà cười, không thèm để ý uy hiếp của Tần Vi Nhiên, ái muội nói: “Bảo bối, anh biết em nhớ anh, nhớ tới mức có thể trực tiếp tới tìm anh. Người của anh tự nhiên sẽ nói cho anh biết, cần gì phải sử dụng máy nghe trộm này nọ, rất nguy hiểm, bảo bối, tai em không có việc gì chứ?”

“Anh rốt cuộc là ai?”

“Bảo bối, em không phải rất rõ ràng sao. Thủ lĩnh Diêm Hỏa, danh xưng Diêm Vương.”

“Cái đó chỉ là mọi người gọi anh. Tôi hỏi lại một lần nữa, anh rốt cuộc là ai?”

“Em là cảnh sát, anh là kẻ xấu. Bảo bối, nếu em muốn biết tên của anh, trước hết cởi quân trang của em ra, sau đó ngoan ngoãn nằm lên giường anh. Đến lúc đó, đừng nói là tên, cho dù là mật mã thẻ ngân hàng, anh cũng đều nói cho em biết.”

“Nếu anh không nói, tôi sẽ giết anh.”

Tần Vi Nhiên đột nhiên lấy ra khẩu súng, hung hăng chĩa vào cái trán của hắn.

Mặt nạ nam tử cười cười, phút chốc nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn cô: “Bảo bối, em xác định có thể giết anh?”

“Anh muốn thử xem?”

Tần Vi Nhiên đè mạnh khẩu súng. Đáng tiếc, cách một mặt nạ hoàng kim, người đàn ông chẳng cảm thấy gì là không khỏe.

“Bảo bối, anh quên nói cho em biết, thân thể này rất kì quái, tựa hồ là bất tử.”

Tần Vi Nhiên khiếp sợ nhìn hắn, bất tử? Vì cái gì, cô từ trước tới giờ chưa hề nghe nói đến dạng dị năng này. Đây là cái dạng dị năng nào, hệ khôi phục sao?

Tần Vi Nhiên còn chưa phản ứng lại, mặt nạ nam tử liền cười nói: “Muốn thử xem không?”

Nói xong, hắn liền chế trụ tay cô, đưa khẩu súng chuyển sang hướng tim hắn, chế trụ ngón tay cô. Mắt thấy hắn muốn nổ súng giết chính mình, Tần Vi Nhiên lập tức phản ứng lại, buông ra cánh tay đang chế trụ cổ hắn, hung hăng đánh vào cổ tay mình. Họng súng nháy mắt nhắm ngay đỉnh, tiếng súng đồng thời vang lên, đánh vào trên đỉnh đầu.

“Anh điên rồi!”

Tần Vi Nhiên không kiềm chế được ức chế hét lớn một tiếng, cánh tay có chút run lên. Đó là vị trí cô đánh chính mình, rốt cuộc là ai điên rồi, cô cư nhiên vì một phần tử hắc đạo, đi đả thương chính mình.

Mặt nạ nam tử nhìn không ra biểu tình gì, nhưng giờ phút này thanh âm hắn phá lệ lạnh như băng, nói: “Em cư nhiên vì anh đánh chính mình, em yêu anh? Vì cái gì?”

Tần Vi Nhiên lắc đầu: “Tôi không có yêu anh, không có.”

Mặt nạ nam tử tiến lên, kéo áo Tần Vi Nhiên: “Không được yêu tôi, (chỗ này mình đổi thành tôi nhé ^ ^), tôi không cho phép em yêu tôi, nghe rõ chưa?”

Tần Vi Nhiên nhìn mặt nạ nam tử, đột nhiên nhấc chân đá hướng sườn thắt lưng hắn. Người đàn ông không kịp phản ứng, bị đá ngã xuống đất. Tần Vi Nhiên cũng không có vì vậy mà đình chỉ công kích, tiến lên hung hăng dùng đầu gối đè lên ngực hắn, không chút do dự nhằm ngay bả vai trái hắn nả một phát súng, nhất thời máu tươi nhiễm đỏ cả tây trang màu bạc.

Người đàn ông thét lớn một tiếng, lại đột nhiên nở nụ cười: “Bảo bối, em thực sự làm tôi yêu thích không muốn buông tay.”

Tần Vi Nhiên ngược lại đưa khẩu súng nhắm ngay vị trí vai phải của hắn, lạnh giọng quát: “Nói, anh rốt cuộc là ai!”

“Em vì cái gì muốn biết tên của tôi như vậy? Việc này đối với em cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù có biết, em cũng chẳng điều tra được gì.”

“Chuyện đó không cần anh quan tâm, anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh rốt cuộc tên là gì.”

“Tôi làm ăn chưa bao giờ chịu lỗ vốn. Bảo bối, không bằng em hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho em biết.”

Tần Vi Nhiên không chút do dự lại nả một phát súng: “Tôi không có thời gian rãnh rỗi cùng anh chơi đùa. Nếu anh không muốn thành phế nhân, tốt nhất lập tức nói cho tôi biết tên của anh, phát súng tiếp theo chính là ở chân của anh.”

Dứt lời, Tần Vi Nhiên đem họng súng nhắm ngay đùi hắn.

Người đàn ông vẫn là mang theo ý cười, không thèm quan tâm hai cái vai mình đang bị thương, nói: “Cô bé, đáp ứng tôi, không được yêu tôi.”

“Anh cho rằng tôi sẽ đối người mình yêu nổ súng?”

“Sẽ không, cho nên tôi thật cao hứng khi em nổ súng.”

“Bớt nói nhảm, nói cho tôi biết tên của anh, bằng không tôi lập tức nổ súng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.