Khi Chàng 17 Nàng 19

Chương 53




Cũng không biết Trang Thừa dùng cách gì, cư nhiên có thể khiến người của đại ca phái tới đồng ý mang theo Trang Thừa cùng trở về. Thế là đôi tiểu phu phu mới cưới dắt tay nhau cùng về nhà ra mắt phụ mẫu.

Hai người vừa đến cửa phòng khách, thiếu chút nữa đã bị cái gạt tàn lão gia tử Lâm gia ném tới đập trúng.

Sắc mặt Lâm Diễn lập tức biến đổi, đen không thua dân tị nạn châu Phi là mấy. Trực tiếp kéo Trang Thừa xoay người đi — sau đó, một hai ba bốn năm sáu bảy, bảy tên vệ sĩ đồng loạt chắn trước mặt họ.

Lâm lão gia tử sắc mặt không thân thiện nhìn nắm tay của hai người, hừ lạnh một tiếng: “Thằng bất hiếu, lại còn trở về.”

Lâm Diễn liền cười to: “Ui du, té ra không phải mấy người phái người bắt tôi về sao?”

Lâm Diễn từ nhỏ đã phản nghịch, mà hết lần này tới lần khác hai ông bà Lâm gia đều cưng chìu cậu, mãi đến khi Lâm Diễn come out với nhà mới thôi.

Trang Thừa bước về trước một bước, ngăn trở đường nhìn giết chóc giữa hai cha con này, lễ phép mở miệng: “Bác trai, cháu là bạn trai của A Diễn, cháu mong được nói chuyện với bác một chút.”

Lão gia tử Lâm gia chả thèm liếc mắt, “Tôi không có gì để nói với cậu.”

Lâm Diễn đang tức nên liền nổi cáu, lại bị Trang Thừa cản lại.

Trang Thừa tiếp tục bảo trì nụ cười mỉm, nhìn lão gia tử Lâm gia: “Tốt nhất là bác nói chuyện với cháu thì hơn, dù sao có chút chuyện cháu vẫn thấy nên cho bác biết thì tốt hơn.”

Lão gia tử Lâm gia ngẩn ra, một hồi lâu mới ung dung đứng dậy, mang theo Trang Thừa đi thư phòng.

Lâm Diễn có chút lo lắng nhìn hai người vào thư phòng, muốn đi theo thì bị đại ca của mình kéo lại.

Khoảng chừng qua một tiếng hay hai tiếng gì đó? Lâm Diễn ở bên ngoài không ngừng đi tới đi lui, có mấy lần thiếu chút nữa đã muốn một cước đạp bung cửa.

Xoay vòng vòng đến nỗi đại ca Lâm Lăng của cậu đầu váng mắt hoa.

Ngay khi Lâm Diễn đã hạ quyết tâm đạp cửa, cửa xoát một cái mở ra, Lâm Diễn bị dọa nhảy dựng, trọng tâm không vững một cái liền ngã ra sau.

Dọa Trang Thừa vươn tay ôm cậu lại.

Gõ đầu: “Làm gì đấy? Tính đạp cửa hử?!”

Lâm Diễn thở phào một hơi: “Anh không sao chứ? Lão đầu tử kia không có làm gì anh chứ? Hả?! Anh mau nói a anh muốn em gấp chết hả!”

Trang Thừa buồn cười nhìn Lâm Diễn lo lắng kiểm tra tới kiểm tra lui trên người anh, chìa tay cầm lại móng vuốt không an phận của ai đó: “Làm gì, làm như anh giống bị đánh một trận vậy!”

Sau đó vươn tay sờ sờ đầu: “Ba mình đã chấp nhận rồi ~”

Lâm Diễn chú ý đến xưng hô của Trang Thừa, có phần không thể tin được mở to mắt nhìn anh.

“Làm sao anh thuyết phục được lão già ngoan cố đó?Ây da!”

Lời vừa ra, trên đầu liền trúng một cú đánh mạnh. Lão gia tử Lâm gia đứng phía sau Lâm Diễn trừng cậu: “Tiểu tử thúi, có phải còn muốn bị đánh một trận hay không!”

Tiếp đó huỵch một cái, Lâm Diễn liền trốn ra sau lưng Trang Thừa.

Trang Thừa cùng lão gia tử Lâm gia hiểu ý cười một tiếng, cái nụ cười cho cảm giác… rất bỉ ổi?

Dù đến cuối cùng mặc cho Lâm Diễn ép hỏi Trang Thừa ra sao, Trang Thừa cũng không chịu nói khi đó trong thư phòng nói cái gì với lão gia tử Lâm gia mà cư nhiên có thể khiến lão ngoan cố đó tiếp nhận chuyện tình của hai người.

Lại một lần ép hỏi thất bại, Lâm Diễn không cam lòng dùng móng vuốt cào a nháo trên người Trang Thừa, hậu quả chính là bị đẩy lên giường ăn sạch sẽ.

Năm ngày nữa chính là sinh nhật của Trang Thừa, Lâm Diễn cho rằng Trang Thừa còn chưa biết chuyện mình chính là Diễn Diễn nhất tức, còn tự cho là rất thần bí làm một món quà tặng anh.

Fan của Trang Thừa làm một cái ca hội mừng sinh nhật cho anh, Lâm Diễn chính là một trong những người tổ chức.

Hai người trở lại thành phố S, nhưng vẫn bảo trì cách sống láng giềng, có đôi khi Trang Thừa thú tính đại phát sẽ chạy sang cách vách ăn sạch sành sanh người nào đó rồi ngủ lại bên đó luôn.

Bây giờ là phân đoạn Trang Thừa ca hát.

Trang Thừa thử mạch, mỉm cười mở miệng: “Hát một bản tình ca, để tặng cho tiểu thụ nhà tôi.” Fan trên khung trò chuyện nào là cầu tiểu thụ cùng lên mạch, nào là cầu hợp thể.

(Tui! Có! Nên! Paste! Lời! Bài! Hát! Lên! Để! Tăng! Lượng! Từ! Dài! Thêm! Hông! Đây?!)

Một bản tình ca ngọt ngào bao hàm vô hạn tình ý, trên công bình tung hoa hồng và lời bày tỏ đầy màn hình.

Lâm Diễn nghe khúc hát, khóe môi giương độ cung càng lúc càng lớn.

Hình như mình chưa có bày tỏ với Trang Thừa nhỉ? Lâm Diễn đỏ mặt, nhập vào khung đối thoại: Trang Thừa, em thích anh.

Sau khi gửi đi rồi lại thầm khinh bỉ chính mình, người ta ở sát vách mà mình chỉ dám thông qua phương thức kiểu này để tiến hành bày tỏ.

Không lâu ngay sau khi nhấn gửi đi, trên mạch của đại thần bỗng dưng hoàn toàn yên tĩnh, tiếp theo chính là cửa phòng Lâm Diễn bị mở ra.

Lâm Diễn có chút sững sờ nhìn Trang Thừa tràn đầy ý cười nơi cửa.

“Người ta ở sát vách, nếu muốn bày tỏ vẫn là đến trước mặt thì tốt hơn.”

= || END || =

Đao:

– Hoàn thêm 1 bộ nhỏ hihi!

– Đừng hỏi ta rốt cuộc Trang Thừa nói gì với lão bố, có lẽ chỉ có 2 người trong cuộc biết (tác giả chắc cũng hổng biết luôn =.=)

*xắn tay áo* hố kế là Dược biệt đình, kéo dài quá lâu rồi *ôm mặt*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.