Khi Chàng 17 Nàng 19

Chương 42




Hả! Bé con lại có thể nói chuyện ư? Mộc Tử Tuấn trợn mắt há hốc mồm nhìn bé ở đối diện đang cười tủm tỉm với mình, trên khuôn mặt khôi ngô đầy vẻ kinh ngạc, tạm thời chưa biết đáp lại thế nào.

“Chú à, cục cưng gọi là Mặc Hiên Viên, chú thì sao?” Bé còn cảm thấy phần kinh hãi đó chưa đủ dọa người sao? Vậy mà còn tỏ ra vô cùng đáng yêu bỏ thêm một câu, ý muốn hù chết người.

“Mộc Tử Tuấn.” Anh ta bật thốt ra, sau đó nở nụ cười, tay kia thì vuốt ve đầu bé, trong lòng rất thích cục cưng đáng yêu này.

“Cục cưng, chú rất thích con, quá thông minh, thật đáng yêu.”

“Cục cưng cám ơn chú ạ.” Bé cười đến mặt mày hớn hở, giọng nói ngọt ngào non nớt vô cùng dễ nghe, hơn nữa thân thể nhỏ ngập đầy hương sữa, càng thêm mê người.

Mộc Tử Tuấn kích động ôm bé, thật sự không nhịn được hôn 'chụt' một cái thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, có một loại xúc động muốn thương bé đến tận xương tủy.

Lý Quả im lặng nhìn dáng vẻ giống như rất là ăn ý của hai người một lớn một nhỏ kia, nếu người ngoài không biết còn thật sự cho rằng bọn họ là hai cha con đấy, ai bảo tình cảm tốt như vậy chứ.

“Chú rất đẹp trai.” Bé bị hôn một cái như vậy lại chẳng hề tức giận, ngược lại là đắc ý hả hê híp đôi mắt nhỏ nhìn anh, nịnh nọt nói.

Mộc Tử Tuấn vui mừng khôn xiết, coi như con trai bảo bối của mình, lần này hạ quyết định không bao giờ buông tay nữa, ôm bé làm cho anh ta thật tự hào, kể cả trên đoạn đường này, vô số người hướng ánh mắt hâm mộ về phía mình.

“Cục cưng thật đáng yêu, chú rất thích con.” Anh ta cười tít mắt nói, từ tay trái đổi sang tay phải ôm.***-***truyện độc quyền của lelelequyyydoooonn*&*&*&*

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ kia cứ thế mà tâng bốc nhau sao? Cô có chút không dám tin, nhưng hai người đó rất dễ ở chung, vô cùng hòa hợp, cảm giác tựa như một đôi cha con vậy.

“Bé rất nghịch ngợm, thầy đừng để ý nhé.” Cô không thể không phá vỡ không khí vui vẻ giữa hai người họ, xấu hổ nói.

Bởi vì dọc đường đi, vô số người ném ánh mắt 'hai người này chính là vợ chồng' về phía cô và anh ta, làm cho cô cảm thấy hơi khó chịu.

Mộc Tử Tuấn lắc đầu, nhìn chằm chằm vào bé, cũng không quay đầu lại, đáp: “Không phải đâu, cục cưng thật đáng yêu, anh rất thích, nếu con trai của anh cũng như vậy thì tốt biết bao, cả đời này liền thỏa mãn rồi.”

Ánh mắt bé con xoay vòng nhanh như chớp, không hề trả lời, vẫn cười mỉm như cũ, dáng vẻ rất là cao hứng.

Cô cười gượng, cũng không biết đáp lại anh ta như thế nào, sợ sẽ dẫn tới hiểu lầm không cần thiết. Cô đã không còn là một học sinh đơn thuần nữa, là mẹ của một đứa bé, phải chú ý hình tượng của mình, hơn nữa, hiện tại cô không thể có tâm tư khác.

“Vào trong ngồi đi, đừng khách sáo.” Ở ký túc xá của Mộc Tử Tuấn, anh ta vẫn ôm bé, quan tâm cô như cũ, sau đó anh ta liền tự nhiên chơi đùa với bé.

“Cục cưng thích cái gì, chú mua cho con nhé?”

Bé vô cùng đáng yêu vươn đôi tay nhỏ bé, ở trên mặt anh ta sờ sờ, cười tủm tỉm, lắc đầu, bi bô đáp: “Cục cưng chẳng cần gì cả.”

Trời ạ, người đàn ông này quá nhiệt tình, nhiệt tình yêu thích đến mức bé hết chịu nổi, bé cũng biết bản thân là siêu cấp đáng yêu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, nhưng cũng chưa đến mức thế kia đi.

“Cục cưng thật ngoan.” Mộc Tử Tuấn cực kỳ yêu thích đứa bé này, chết cũng không buông tay.

“Này, thầy Mộc, tôi muốn hỏi một chút, nhóm người Lý Lan ở đâu vậy ạ?” Cô thấy tình hình bất thường, lập tức hỏi ra chuyện bản thân luôn muốn biết.

Lúc này Mộc Tử Tuấn mới dời sự chú ý tới chỗ Lý Quả, nhã nhặn cười cười với cô: “Em xem tôi rất thích con của em,-lelequyd--o-onn=-= tôi còn chưa từng gặp qua cục cưng đáng yeu như vậy đâu, em dạy dỗ quá tốt.”

“Không có chi, bé vẫn luôn như vậy. Thầy à, hiện tại các cô ấy đang làm việc ở đâu?” Cô sợ người đàn ông kia lại quên, vội hỏi thêm lần nữa.

“Các cô ấy à, Lý Lan còn ở lại trường học tập, chỉ có điều cô ấy học làm nghiên cứu sinh, Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân đã đi làm, tất cả đều làm việc ở đây, lát nữa tôi đi gọi Lý Lan qua đây.” Anh ta mỉm cười nói, ánh mắt nhìn về phía cô còn thêm một chút gì đó.

Trời ạ, đây là sự thật chăng? Thật tốt quá, vậy mà cô vẫn có cơ hội gặp lại bọn họ, thật sự là hơi bất ngờ, chỉ là đã qua hơn một năm, cảnh còn người mất, không biết cảm giác hội ngộ sẽ ra sao? Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân có tha thứ cho mình không?

“Các cô ấy đã không còn giận em nữa, Lý Lan vẫn rất nhớ, thường xuyên nhắc tới em đó.” Anh ta đặt bé ngồi lên trên đùi mình, cuối cùng đối mặt với cô, an ủi nói.

Đôi mắt cô đã hơi ươn ướt, cô cũng rất nhớ Lý Lan, bởi vì em họ luôn luôn đối xử tốt với cô.

“Không nghĩ tới cô ấy sẽ tiếp tục ở lại trường, có phải khó tìm được việc lắm đúng không?”

“Cô ấy muốn tiếp tục tu nghiệp.” Anh ta cười cười, tiếp tục trêu chọc bé con, sau đó lấy đi động ra bấm một dãy số, gọi một cuộc cho Lý Lan, chỉ nói là qua chỗ anh ta một lúc, có chuyện quan trọng.

Chỉ chốc lát sau, Lý Lan liền vội vã đến đây, tiến vào liền thấy được một phòng người, nhưng lại có âm thanh của trẻ con, cô không khỏi sửng sốt, nhìn kỹ, nước mắt đã rơi xuống.

“Quả Quả, thật sự là chị sao?” Lý Lan nghẹn ngào hồi lâu, mới run rẩy kêu lên, rồi nhào về phía Lý Quả.

Lý Quả cũng lệ nóng doanh tròng, ôm chặt lấy cô, không ngừng gật đầu, giọng điệu đều thay đổi: “Là chị, là chị, Lan Lan, chị đã trở về, em vẫn khỏe chứ?”

“Em khỏe lắm, em khỏe lắm, vẫn luôn không tìm được chị, còn nghĩ chị đã xảy ra chuyện đó.” Lý Lan kích động một hồi lâu, rốt cục nhịn xuống xúc cảm, từ trên xuống dưới đánh giá cô.

Lý Quả lắc đầu, cũng nhìn cô, nín khóc mỉm cười: “Chị không sao, chỉ là không kịp nói cho em, để em lo lắng, thật xin lỗi, cuối cùng chị cũng có cơ hội quay về tới tìm em rồi.”

Lý Lan lau nước mắt, liên tục gật đầu, cuối cùng trái tim vẫn luôn lơ lửng trong suốt một năm qua đã ổn định rồi,-leqllee- cả người đều thoải mái hơn nhiều, tiếp theo đánh thân thể Lý Quả một cái, trách cứ: “Chị nên nghĩ cách báo cho mọi người một tiếng chứ,-quyq1uyuy- chúng em vẫn rất lo lắng, còn tưởng rằng...” Cô không nói nên lời, lại muốn khóc nữa.-đônn-

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, chị thật sự không biết nên nói với em thế nào, luôn không có cơ hội.” Cô rất áy náy, một năm qua đã khiến em họ luôn lo lắng cho mình, nhưng thật hết cách, cho dù là hiện tại cô cũng không thể nói cho Lý Lan biết một năm qua mình đã ở đâu, sống như thế nào, vì sao không thể liên hệ với cô ấy.

“Được rồi, thấy được chị trở về thật vui mừng, nhưng sao thầy Mộc tìm được chị vậy?” Cô rất ngạc nhiên, vì sao Mộc Tử Tuấn có thể ở cùng Lý Quả chứ, ngoài ra đứa bé đáng yêu này là ai thế? Thoạt nhìn thầy Mộc rất thích bé.

“Là tôi gặp cô ấy ở cổng trường, liền dẫn vào, sau đó báo cho cô qua đây.” Ở bên cạnh, Mộc Tử Tuấn đang chơi đùa hết sức vui vẻ với bé chợt nghe Lý Lan nhắc tới mình, không khỏi cười nói.

Lý Lan chợt hiểu ra, thì ra là như vậy, hại cô còn tưởng rằng Lý Quả và thầy Mộc có gì gì đó, chỉ có điều cô tò mò nhìn bé con, liếc mắt một cái liền thích cậu nhóc đáng yêu đó, nhưng bé là ai vậy ta?

“Thầy Mộc, đây là con nhà ai thế? Sao tôi chưa từng gặp qua nhỉ?” Cô là nghiên cứu sinh của trường, quen biết khá nhiều thầy cô giáo, bao gồm cả trẻ con trong trường, nhưng cô thật sự chưa từng gặp qua bé con khiến cho người ta liếc mắt một cái đã thích rồi.

“Là của chị.” Không chờ Mộc Tử Tuấn trả lời, Lý Quả đứng ở bên cạnh, mỉm cười nói cho cô.

Là của Quả Quả? Vẻ mặt Lý Lan lập tức khiếp sợ, khó có thể tin nhìn cô, một năm thôi mà Quả Quả đã sinh con, Lý Lan không khỏi há hốc mồm, nhìn Lý Quả.

“Chị và anh ta...” Lý Lan không nhịn được khiếp sợ kêu lên, cô lập tức nghĩ tới người đàn ông năm đó, cũng từng nhớ rất rõ ràng Quả Quả đã ở cùng với anh ta. Sau khi Lý Quả mất tích, cô từng vô số lần sợ hãi nghĩ rằng có phải tên đó lừa gạt Lý Quả hay không, nhưng sau đó lại có người đưa bằng tốt nghiệp và các tài liệu khác tới nên cô đoán rằng chị họ mình có thể đang sống tốt, chính là không ngờ rằng, từ biệt đã hơn một năm, Lý Quả vậy mà sinh đứa nhỏ rồi.

Lý Quả mỉm cười, không biết trả lời như thế nào, hơn nữa hiện tại cũng không quá thuận tiện. Nhưng có người lại giành trước giải đáp giúp cô, Mộc Tử Tuấn nhìn thoáng qua cô, sau đó nói với Lý Lan: “Quả Quả ly hôn rồi, cô ấy mang theo đứa nhỏ tới tìm nhóm các cô đấy.”

Ly hôn rồi? Lần này Lý Lan càng thêm kinh hãi, Lý Quả kết hôn mà không nói, sinh đứa nhỏ cũng không có nói cho các cô, hiện tại mọc ra một đứa nhỏ còn nói ly hôn nữa, cô cảm thấy như đang nằm mộng, tốc độ hành động cũng quá nhanh, cô có chút không kịp xoay xở rồi.

“Chào dì Lan.” Bé hướng về phía Lý Lan cười tủm tỉm nháy mắt mấy cái, đáng yêu ngọt ngào nói: “Cục cưng gọi là Mặc Hiên Viên, là cục cưng của mẹ.”

Cũng may lúc Lý Quả quay về nhân gian đã dặn dò bé vô số lần, không thể gọi mình là mẫu hậu nữa,-leqyd-n0nn- bằng không sẽ khiến cho người bên ngoài hoài nghi, tóm lại là nhân gian không có cách xưng hô đó, vì thế bé liền nhớ kỹ.

“Cục cưng ngoan quá, thật đáng yêu.” Sự khiếp sợ của Lý Lan lập tức bị đá bay bởi dáng vẻ đáng yêu của bé, cô không nhịn được vui sướng, vươn tay muốn ôm lấy bé.

Bé cũng vươn đôi tay nhỏ về phía cô để cho cô ôm mình. Đánh giá từ trên xuống dưới một lần, sau đó bởi vì quá thích bé con mà không nhịn được hôn lên mặt bé.

“Quả Quả, bé thật đáng yêu, rất đẹp trai đó.” Lý Lan hâm mộ nói, chỉ một khắc này bé con đã hoàn toàn chinh phục được cô làm cho cô rất là hâm mộ đố kỵ.

“Giống hệt ba nó, sau khi lớn lên nhất định sẽ mê đảo một đám lớn nữ sinh rồi.”

“Dì Lan cũng rất xinh đẹp, cục cưng thích dì lắm.” Miệng bé tựa như được lau mật, ngọt ngào ca ngợi cô, tuyệt không thẹn thùng.

Lý Lan được bé con ca ngợi mà xấu hỏ đỏ rần cả mặt, ôm bé lại không nhịn được hôn thêm vài cái, yêu thích không buông tay, nhìn trái nhìn phải, thích vô cùng.

“Cục cưng qua với chú nào.” Mộc Tử Tuấn vừa rời bé liền cảm thấy mất mát, chưa đầy một lát đã yêu cầu bé con quay về vòng tay mình, vươn tay muốn ôm bé trở về.- truỵenlequydonn-

Ai ngờ, Lý Lan không cho, vội vàng thoát khỏi phạm vi của anh ta, tươi cười đầy mặt nói: “Thầy Mộc, anh ôm cũng lâu rồi, nên để tôi ôm đi.”

“Tôi cũng vậy, vừa ôm chưa được bao lâu, không tin cô hỏi Quả Quả đi.” Mộc Tử Tuấn suýt chút nữa liền tiến lên ra tay cướp về, nhưng phong độ của đàn ông không cho phép anh ta làm như vậy, song anh ta cũng không muốn nhường bước.

Lý Quả nhìn hai người kia đang điên cuồng tranh cướp con trai của mình, không biết là nên cười hay nên khóc, song trong lòng vẫn có chút tự hào, bởi vì đứa nhỏ đó do cô sinh, vô luận người khác thích nó như thế nào thì vẫn là của mình thôi.

“Được rồi, thay phiên nhau ôm đi, mỗi người ôm một lúc, cho cục cưng tự mình quyết định.” Cô không thể không lên tiếng, chỉ sợ hai người kia làm bé con bị thương thôi.

Hai người lập tức cùng gật đầu, hai mắt tỏa sáng hướng về phía bé, đều mong mỏi, chờ đợi nhìn bé, trăm miệng một lời nói: “Cục cưng, con muốn cho ai ôm?”

Bé phát sầu nhìn hai người bọn họ, lập tức vì bản thân tỏ ra đáng yêu như vậy mà buồn rầu, không muốn giả vờ đáng yêu nữa đâu, khiến cho hai người kia phải tranh giành mình, thật khổ quá đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.