Khi Chàng 17 Nàng 19

Chương 41




Ban đêm, bầu trời đầy sao, cô ôm bé ngồi ở bên ngoài, Hoàng Nhi và Tri Vũ đứng ở một bên, từ sau khi quay về nhân gian, lòng cô đầy bắn khoăn, thỉnh thoảng vẫn nhớ chuyện lúc trước.

“Mẫu hậu, đừng nên suy nghĩ nhiều quá.” Bé hiểu được tâm sự của cô, ngồi ở ghế bên cạnh, bập bẹ nói, miệng còn hút nước trái cây.

Cô phục hồi tinh thần, cười cười với bé, sờ sờ khuôn mặt đáng yêu, gật gật đầu: “Mẫu hậu biết, chỉ là đôi khi đời người thật sự rất bất đắc dĩ, có khi là thân bất do kỷ.”

Thân bất do kỷ, thật đáng buồn xiết bao, thế nhưng đời người chính là do rất nhiều thân bất do kỷ như vậy hình thành nên, đâu phải do cô co thể chi phối được, có khi đành phải thừa nhận thôi.

“Mẫu hậu, cứ sống đúng với mình, không thẹn với lương tâm ạ.” Bé con say sưa uống nước trái cây, dáng vẻ hệt như ông cụ non, cái gì cũng biết hết.

Cô nở nụ cười, như thế nào mà cục cưng còn hiểu chuyện hơn cô vậy? Ngược lại lắm lúc tư tưởng cô rất nặng nề, không hề nghĩ thông suốt bằng cục cưng.

“Mẫu hậu biết rồi, cứ sống như bình thường đi.” Từ nay về sau, sẽ chỉ có bé là người thân của mình, sống nương tựa lẫn nhau.

Bé gật gật đầu, bàn tay nắm chặt ly nước trái cây không buông, cái miệng nhỏ nhắn uống đến ngon lành, chụt chụt không ngừng, cuối cùng uống một hơi hết cả ly nước mới vừa lòng buông ra.

“Mẫu hậu, đồ uống của nhân gian ngon thật, cục cưng thích lắm.” Bé đã thôi uống sữa rồi, có thể ăn được vài đồ linh tinh, tối nay Tri Vũ nhờ quản gia Lâm chỉ dạy mới làm được loại nước trái cây này, làm cho bé con yêu thích không buông tay, thích vô cùng.

Lý Quả cảm thấy buồn cười, chì mấy thứ đó đã thu phục được tên nhóc này rồi, như vậy mấy đồ ăn ngon ngọt khác cũng đâu tính là gì, nghĩ vậy cô không khỏi cưng chiều nói: “Ngày mai, mẫu hậu dẫn mọi người đi dạo các cửa hàng ở nhân gian, chỉ có điều con phải nghe lời, không được chạy loạn khắp nơi, càng không thể tùy tiện lấy đồ của người ta, biết chưa?”

Bé lập tức cao hứng gật gật đầu, đứng lên trên ghế, đôi chân ngắn cũn hơi mở, tay nhỏ bé không ngừng vung vung, bập bẹ reo lên: “Thật tốt quá, ngày mai đi chơi, ha ha ha...”

Tri Vũ và Hoàng Nhi cũng rất cao hứng, hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được sự hưng phấn trong mắt đối phương.)()()(truyendiendanlequydon-***___))(((

“Tiểu thư, chúng em có thể đi không ạ?”

“Mọi người cùng đi đi, lát nữa em báo cho mọi người biết, chỉ là hi vọng mọi người đừng quá rêu rao, lại càng không thể dọa người ở đây.” Cô dặn dò, trong lòng hơi lo lắng, không biết bọn họ đi tới thế giới loài người này có thể kịp thích ứng không nữa, đừng tạo thành phiền phức cho con người.

“Tiểu thư, hóa ra nhân gian mỹ lệ quá.” Tri Vũ cứ nhìn phong cảnh dọc đường đi, còn có chuyện, vật mới mẻ, không khỏi cảm thán, vẻ mặt rất hưng phấn.

“Tiểu thư, nhân gian thần kỳ quá, thật nhiều đồ vật ly kỳ, cổ quái.” Có người sợ hãi than, nhìn chằm chằm người đi đướng, kiến trúc bên ngoài xe không chớp mắt.

“Tiểu thư, nhân gian thật sự tốt lắm, chúng ta đến đúng chỗ rồi.” Vào một phút này, có người đã hạ xuống được tâm tình thấp thỏm, bất an, trong lòng chỉ cảm thấy đã theo đúng người rồi.

Cô buồn cười nhìn dáng vẻ như nhà quên lên tỉnh của nhóm người này, có chút lo lắng, sợ bọn họ sẽ làm ra hành động kỳ quái hù dọa người ở đây.

“Mọi người cố gắng đừng quá ngạc nhiên, bằng không sẽ khiến người ta hoài nghi thân phận của các người,-llelequydon--- hơn nữa rất dễ dẫn tới người qua kiểm tra, mọi người hãy cố gắng tự nhiên chút nhé.” Cô nhắc nhở, sợ bọn họ còn tù mù hơn người nhà quê lên tỉnh, nếu như dẫn cảnh sát tới là toi đời.

Quản gia Lâm biết nỗi lo lắng của cô, lập tức nói với mọi người: “Mọi người không hiểu thì cứ qua hỏi ta, trăm ngàn lần không được tự chủ trương, đưa tới phiền toái không cần thiết.”

“Đã biết thưa quản gia Lâm.” Mọi người đương nhiên hiểu rõ sự lợi và hại trong đó, người người đều rất nghe lời đáp ứng, âm thầm đốc thúc chính mình.

Chỉ chốc lát sau, đoàn người dã tiến vào nội thành, vì được nhắc nhở trước đó, tuy rằng mọi người cảm thấy hết sức kinh ngạc với những thứ ở đây nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, không hề lộ ra điều gì, đi theo tuần tự từng bước một, có gì không hiểu đều lặng lẽ hỏi quản gia Lâm.

Một đám người cứ như vậy đi lại suốt một ngày trong nội thành, cũng ăn khá nhiều thứ, cuối cùng còn xách theo rất nhiều túi to, bên trong đều là những thứ mà mình thích.

“Ta thích nhân gian.” Trên đường trở về, có người vô cùng hưng phấn kêu lên như vậy.

“Về sau mọi người có yêu cầu gì cứ nói với ta, ta sẽ thống nhất mua đồ, cố gắng đừng đi ra bên ngoài, thật ra thế giới nhân loại cũng không khác biệt mấy so với Xà quốc, có kẻ xấu cũng có người tốt, vậy nên đừng rước phiền toái tới.” Quản gia Lâm lại sắp xếp lần nữa, thuận tiện thông báo một chút.

Trong lòng mọi người đều rõ ràng, cho nên không ai nói thêm gì, biết rằng đó cũng là vì muốn tốt cho bọn họ, mặc dù nhân gian rất tốt nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể xằng bậy, mọi người đều rất tự giác.

“Đã biết thưa quản gia Lâm.”

Quản gia Lâm vô cùng vừa lòng gật gật đầu, hiện tại trong nhóm người này, ông ta có địa vị cao nhất, với lại vẫn quản lý mọi người như trước, trừ bỏ tiểu thư và tiểu chủ nhân ra, mọi chuyện đều do ông ta xử lý.

“Vậy đành phiền toái quản gia Lâm, ông ấy có vẻ khá quen thuộc với nhân gian, mọi người cứ nghe ông ấy đi.” Cô thản nhiên cười, tiếp lời, thật vừa lòng mọi người nghe theo.

“Cục cưng, ngày mai mẫu hậu muốn về lại trường học lúc trước để xem qua.” Buổi tối, cô nhìn bé con nằm bên cạnh mình đang khoa tay múa chân nghịch nghịch quả bóng nhỏ, liền nói.-lqdn- Tuy rằng hôm nay không đến được trường học lúc trước, nhưng cô vẫn luôn vướng bận trong lòng.

Bé nghịch bóng, sử dụng cả tay chân, đùa đến quên cả trời đất, vừa nghe thấy cô nói như vậy, cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm quả bóng lăn tới lăn lui, bi bô nói: “Không phải mẫu hậu trở về là vì muốn đi xem sao? Mẫu hậu cũng định tìm nhóm người dì Lan đúng không ạ?”

Lý Quả nghe xong, nhất thời khiếp sợ vạn phần, sau đó ngẫm nghĩ lại bỏ qua, đâu phải cô không biết năng lực của bé, bé biết suy nghĩ trong lòng mình cũng là chuyện bình thường, vì thế cô thành thật gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, mẫu hậu rời đi đã hơn một năm, không biết các cô ấy thế nào, có tìm được việc hay không, hoặc là đang sống ở nơi nào.”

“Mẫu hậu không cần lo lắng, cục cưng tin tưởng nhóm người dì Lan nhất định sống rất khá, mẫu hậu sẽ gặp được họ thôi.” Bé cười hì hì nói, quả bóng chuyển từ tay sang chân, tốc độ rất nhanh.

“Con ấy à, tuyệt không giống trẻ con mới sinh được mấy tháng, nếu như không phải mẫu hậu sinh, mẫu hậu thật sự hoài nghi con chính là một thần đồng đó.” Cô sờ sờ đầu nhỏ đáng yêu của bé, yêu chiều nói.

Lúc này, rốt cục bé con cũng quay đầu nhìn cô, hai mắt nhíu lại, cười đến vô cùng vui vẻ, đáng yêu, nói: “Mẫu hậu, cục cưng là thiên hạ vô địch, phụ vương cũng không phải là đối thủ của cục cưng, về sau cục cưng sẽ giúp người đối phó với phụ vương.”

“Ha ha ha, mẫu hậu mới không quản hắn, hắn thích thế nào thì kệ.” Cô vừa nghĩ tới Mặc Nhật Tỳ, tâm tình liền xuống dốc, tên nam nhân đó tồn tại rất đặc biệt trong cuộc đời cô, đặc biệt đến nỗi thay đổi cả số mệnh của cô.

Lúc này bé con chỉ im lặng, chơi một hồi, lại đổi sang chơi cái khác, chơi hồi lâu mới chịu ngừng, dưới sự khuyên bảo của cô ngoan ngoãn cùng cô ngủ.

Ngày hôm sau, cô và bé con ăn bữa sáng xong, liền nói với quản gia Lâm, Tri Vũ và Hoàng Nhi là muốn quay lại trường học lúc trước để xem xét một chút, quản gia Lâm vội vàng đi sắp xếp, Tri Vũ và Hoàng Nhi cùng đi theo.

Đoàn người ngồi trên xe quản gia Lâm sắp xếp, chạy một mạch về phía trường đại học cũ của cô, nhìn con đường, kiến trúc quen thuộc, cô không khỏi lo lắng, có chút khẩn trương.

“Mẫu hậu, đây là trường học của người ạ?” Bé con ở trong lòng cô hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn những kiến trúc đô sộ, trong lòng tràn ngập tò mò, ngọt ngào ngây thơ hỏi.

Cô chỉ gật đầu không nói tiếng nào, vô cùng kích động, lại hết sức khẩn trương bất an,-leleq- nhưng cô biết chắc chắn nhóm người Lý Lan đã tốt nghiệp rồi, -=-qu4=-uy- đã rời đi, cô trở về chỉ muốn thăm lại một chút trướng học quen thuộc trước kia thôi, vốn không hy vọng nhiều lắm.-d--đonn-on0n

“Em là...Lý Quả.” Đột nhiên, một giọng nói hơi chần chừ vang lên sau lưng cô, dường như không thể tin được, hơn nữa còn ẩn ẩn sự kinh ngạc khó phát hiện.

Cô nhanh chóng xoay người lại, lọt vào trong tầm mắt là một người đàn ông cao lớn tuấn tú, đang nửa mừng nửa lo nhìn cô, lúc ánh mắt dừng lại trên người bé con ở trên tay cô liền có chút kinh ngạc.

“Em, kết hôn rồi sao?” Người đàn ông hơi bối rối, thậm chí cảm thấy khó có thể tin được, anh ta nhìn chằm chằm bé con đáng yêu, lắp bắp nói, anh mắt lần nữa dừng trên khuôn mặt bình tĩnh của cô.

“Ách, kết hôn rồi song lại ly hôn.” Cuối cùng cô đã nhận ra người đàn ông trước mắt, hóa ra là thầy giáo dạy kinh tế học năm tư của cô, là người mới điều động tới, cô và anh ta vốn không thân quen, chỉ là học qua vài tiết mà thôi.

Anh ta khôi phục lại vẻ mặt bình thường, lộ ra tươi cười: “Đã lâu không thấy em, nghe nói em rời trường trước thời hạn, chỉ nộp luận văn bảo vệ tốt nghiệp rồi biến mất vô tung, các cô ấy đều nói không biết em đi nơi nào, hóa ra là kết hôn, sinh con rồi.”

Các cô ấy dĩ nhiên là chỉ Lý Lan, Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình, các cô ấy dĩ nhiên là không biết cô đi đâu, có điều chắc sẽ nghĩ rằng cô và Mặc Nhật Tỳ ở cùng một chỗ.truyện chỉ đăng trên diedaleqydon-

“Thầy Mộc, hiện tại các cô ấy có tốt không? Không biết bây giờ họ đang làm việc ở đâu? Tôi quay về là muốn thăm bọn họ.” Cô rất sốt ruột và nghiêm túc nhìn anh ta, có lẽ anh ta hẳn là biết họ ở nơi nào.

Mộc Tử Tuấn gật gật đầu, nói với cô: “Đi thôi, đừng đứng đây, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Nói xong, anh ta mỉm cười, vươn tay muốn ôm bé.

Bé nghiêng đầu nhìn anh ta, thấy anh ta vươn tay qua, nghĩ nghĩ, sau đó cũng dang hai tay để anh ta ôm, trên mặt cười tủm tỉm.

Lý Quả hơi kinh ngạc, bé đã bị anh ta ôm lấy, nhìn dáng vẻ vui sướng của anh ta khi ôm bé con, không biết vì sao mũi cô có chút đau xót.

“Cục cưng, con tên là gì vậy?” Thật ra Mộc Tử Tuấn rất thích trẻ con, vốn là thấy cô ôm đứa nhỏ trông khá mệt mỏi mới vươn tay qua ôm, nhưng biểu hiện của bé lại khiến anh ta rất thích, ôm vào trong ngực càng khiến anh ta cảm thấy cao hứng còn có một loại cảm giác hạnh phúc, không khỏi nhẹ nhàng hỏi.

Vốn là không mong chờ bé sẽ đáp lại mình, anh ta muốn hỏi chính là Lý Quả, song không ngờ bé lại mỉm cười đáng yêu với anh ta, ngọng ngịu há mồm nói: “Mặc Hiên Viên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.