Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 7: C7: Đoạn 7




Kỳ Kỳ luôn luôn ăn được ngủ được, đặc biệt là phương diện ngủ luôn là cực kỳ "Được", bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể ngủ say không bị quấy nhiễu, ví dụ như trên ghế salông, trên đất, trên bàn học, trên băng ghế, nghe đâu lúc mới biết bò nó còn ngủ ở ổ chó của lão Uông, thế nhưng bọn Lâm Đông không nghĩ ra nó có thể ôm thân cây, đứng mà ngủ, điều này quá thần kỳ.

Bọn Lâm Đông nỗ lực đánh thức Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ôm chặt thân cây rầm rì hai tiếng rồi không phản ứng, Tưởng Tiểu Quân lay cũng bất động.

Tưởng Tiểu Quân lớn tiếng gọi: "Kỳ Kỳ!"

Kỳ Kỳ rút cổ lại một chút, ngủ tiếp.

"Kỳ Kỳ, mày có đi học hay không hả?"

"..." Kỳ Kỳ ngủ rất say.

"Kỳ Kỳ, bọn tao đi đây, không mang theo mày đi học nữa."

"..." Kỳ Kỳ ngủ cực kỳ sâu.

"Kỳ Kỳ, tao đi gọi chú thím rồi đó!"

"..." Kỳ Kỳ ngủ mười phần đặc biệt và phi thường sâu.

Tưởng Tiểu Quân rất tức giận, nhưng không thể để Kỳ Kỳ ở lại chỗ này, quay đầu nói một tiếng cùng Lâm Đông, cất bước chạy về phố đông lớn, ba đứa nhỏ Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Hạ Tiểu Xuyên thì ở lại canh Kỳ Kỳ, bọn họ thử gọi Kỳ Kỳ vài tiếng, Kỳ Kỳ thật sự là kiểu sét đánh cũng không nghe được.

Mãi đến tận khi trong phố đông lớn truyền đến tiếng gào của ba Kỳ Kỳ: "Tưởng Kỳ Kỳ! Mày còn dám ngủ nữa hả!"

Kỳ Kỳ ngay lập tức đứng thẳng người, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái nhìn thấy ba mình đang khom lưng, nó dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ba đang lấy cành cây làm vũ khí, chuẩn bị trừng trị nó, nó sửng sốt.

Lâm Đông bị ba Kỳ Kỳ làm cho giật mình.

Mục Hưng Hà nghiêng đầu nhìn ba Kỳ Kỳ.

Hạ Tiểu Xuyên cực kỳ có kinh nghiệm nhắc nhở Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, mày còn không lo chạy đi, ba mày cầm cành cây sắp đánh tới mông mày rồi đó!"

Trong nháy mắt Kỳ Kỳ như "ngộ ra chân lý", co cẳng bỏ chạy, kết quả chạy sai phương hướng, được Lâm Đông nhắc nhở nhanh chóng quay đầu lại, chạy trốn theo hướng tiểu học Cẩm Lý, trên cái mông mập chắc mẩy đã trúng một cành cây, nó lập tức gào khóc lớn, một bên khóc một bên bưng cái mông chạy về phía trước: "Oa a a a, con không muốn học lớp hai, con không muốn học lớp hai đâu, con không được ngủ ngon, con muốn về lớp vỡ lòng, con phải trở về lớp vỡ lòng."

Ba Kỳ Kỳ đuổi theo phía sau rống: "Tao thách mày dám về lớp vỡ lòng đấy!"

"Oa a a a..."

"Đừng chạy, mày có gan thì đứng lại cho lão tử, đứng lại nói chuyện mày muốn về lớp vỡ lòng xem!"

"Con không đứng con sẽ không đứng lại, con đứng lại ba sẽ đánh con, oa oa oa."

"Đứng lại cho tao!"

Ba Kỳ Kỳ càng nói đứng lại, Kỳ Kỳ kiên trì phình bụng chạy càng nhanh hơn, hai cha con một người chạy ở phía trước một người chạy ở phía sau, một người khóc một người rống, cùng nhau chạy tới gần tiểu học Cẩm Lý, ba người Lâm Đông đứng ở giao lộ trố mắt ngoác mồm, một hồi lâu, Lâm Đông đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, vội vàng nói: "Không xong, chúng ta bị muộn rồi!"

Mục Hưng Hà nghiêm mặt: "Chạy mau!"

Bốn đứa nhỏ cất bước đuổi theo ba Kỳ Kỳ, đuổi theo Kỳ Kỳ đến cửa trường học, nhưng ba Kỳ Kỳ không vào thẳng trường, hắn thấy Kỳ Kỳ lau nước mũi tiến vào phòng học lớp hai, ném cành cây trong tay xuống, phủi vụn gỗ trong tay, bảo bọn Lâm Đông đi học cho giỏi, rồi hắn đút tay vào trong túi quần, lết dép lê tiêu sái rời đi.

Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân xem không ít phim võ hiệp, bị ảnh hưởng sâu sắc, giờ khắc này nhìn bóng lưng của ba Kỳ Kỳ, đột nhiên nghĩ đến đại hiệp trong phim võ hiệp, đại khái chính là giống như ba Kỳ Kỳ đi.

"Này, bốn đứa còn không vào trường học đi, làm gì thế hả?" Trong sân trường truyền đến một tiếng quát lớn.

Bốn đứa nhỏ quay đầu nhìn lại là chủ nhiệm phòng giáo dục, bị doạ nhanh chóng chạy về phòng học của từng người, dù vậy, bốn đứa nhỏ cũng đã chậm rồi, buổi sáng khi đi học, thêm Kỳ Kỳ ở bên trong, năm đứa nhỏ đều bị phạt đứng.

Đứng ở cửa phòng học của từng người.

Cách một phòng học năm lớp ba, năm đứa nhỏ tao nhìn mày mày nhìn tao, sau đó đều đem cừu hận dồn hết lên người Kỳ Kỳ, sau khi tan học cùng nhau dạy dỗ Kỳ Kỳ một trận, uy hiếp Kỳ Kỳ không cho mách lẻo.

Lần này Kỳ Kỳ không mách lẻo thật, bởi vì nó không có thời gian mách lẻo, từ sau lần ôm cây ngủ, ba Kỳ Kỳ sợ Kỳ Kỳ lại làm thiêu thân, bắt đầu mỗi sáng sớm mặc áo ngủ lết dép lê đưa năm đứa nhỏ lên tự học sớm.

Từ đầu mùa xuân áo ngủ bông và dép lê, đến đầu hạ áo ngủ mỏng và dép lê, cho tới quần đùi áo ba lỗ dép lê, thường xuyên híp mắt đưa bọn Lâm Đông đi học, bất tri bất giác đã qua một học kỳ.

Tuy rằng Kỳ Kỳ học tập vẫn kém, thế nhưng khi thi giữa học kỳ môn ngữ văn, được sáu mươi mốt điểm trong thang điểm một trăm, điều này làm cho Kỳ Kỳ đắc ý rất lâu, lập tức tới ngày thi cuối học kỳ.

Kỳ Kỳ nói với Lâm Đông: "Lâm Đông, tao thi học kỳ lần này nhất định sẽ tiến bộ."

Lâm Đông nói: "Tao cũng tin tưởng mày sẽ tiến bộ."

"Ừ, tao có thể thi học kỳ môn ngữ văn được sáu mươi hai điểm."

"Nhiều hơn lần trước một điểm!" Lâm Đông cổ vũ Kỳ Kỳ: "Rất lợi hại!"

Kỳ Kỳ cao hứng quá trời, dường như nó đã thi được sáu mươi hai điểm thật rồi vậy..

Mục Hưng Hà tiếp một câu: "Lúc đó đừng có thi được năm mươi điểm đấy."

Kỳ Kỳ nhanh chóng nói: "Sẽ không, hiện tại không giống nhau."

Hạ Tiểu Xuyên hỏi ngược lại: "Ai nói với mày là không giống nhau?"

"Mẹ tao nói."

"Mẹ mày nói chỗ nào của mày không giống nhau?"

Kỳ Kỳ nghiêm túc nói: "Mẹ tao nói sự khôn ngoan trong đầu nhỏ của tao đang phát sáng."

Mục Hưng Hà nhanh chóng lại gần nói: "Thứ gì, thứ gì phát sáng cơ?"

Kỳ Kỳ cường điệu một lần: "Sự khôn ngoan trong đầu nhỏ."

Mục Hưng Hà liếc mắt nhìn đầu Kỳ Kỳ, tiếp một câu: "Đầu mày không nhỏ một chút nào cả."

Tưởng Tiểu Quân "Xì" một tiếng nở nụ cười.

Hạ Tiểu Xuyên cũng cười.

Lâm Đông hé miệng nín cười.

Kỳ Kỳ giải thích nói: "Tao thật sự có đầu óc khôn ngoan, tao sẽ tỏa sáng, tao sẽ học giỏi, tao có thể thi học kỳ được sáu mươi hai điểm, tao —— "

Kỳ Kỳ nói chưa xong, quảng cáo trong TV kết thúc, phim võ hiệp "Thiên long bát bộ" bắt đầu mở màn, Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời quát Kỳ Kỳ: "Ngậm miệng! Xem ti vi!"

Kỳ Kỳ tự giác không nói, nhích đến trước mặt Lâm Đông, chen chúc ngồi cùng một chỗ với Lâm Đông xem ti vi, sau đó chen quá lợi hại, bị Mục Hưng Hà dùng chân đạp qua một bên, nó liền nhanh chóng bò đến bên cạnh Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân nói: "Đừng nói chuyện, tập trung xem TV, tập này có đại hội võ lâm, Kiều bang chủ sẽ sử dụng Giáng long thập bát chưởng!"

Kỳ Kỳ trịnh trọng gật đầu.

Bởi vì là phim cuối tuần, cho nên một ngày phát sóng bảy tập liên tục, năm đứa nhỏ xem mê mẩn, ngay cả bữa trưa cũng không để ý ăn, chờ khi phát xong xuôi một tập, nhanh chóng về nhà cầm bánh màn thầu bưng thêm một bát đồ ăn, tiếp tục ngồi trước TV nhà Mục Hưng Hà xem, không quản phụ huynh đang gào thét thế nào bên ngoài, năm đứa nhỏ đều xem say sưa ngon lành, ai cũng không để ý.

Mục Hoài An không có cách nào, len lén cúp công tắc nguồn điện trong nhà, lúc này năm đứa nhỏ mới không hứng thú lắm mà ăn cơm, sau đó chạy ra ngoài chơi, phát hiện nhà khác đều không bị cúp điện, vậy là do điện nhà Hưng Hà bị hỏng, năm đứa nhỏ liền chạy sang nhà Kỳ Kỳ xem, bị ba Kỳ Kỳ đuổi ra.

Lại chạy đến nhà Tưởng Tiểu Quân xem, thế nhưng TV nhà Tưởng Tiểu Quân bị nhiễu, xem không thoải mái, năm đứa nhỏ tính đến nhà Tiểu Xuyên, nhưng trong lòng có chút sợ thầy giáo Hạ – Hạ Thanh Chương, còn sợ bà nội vẫn luôn ở nhà Tiểu Xuyên, cho nên chạy đến nhà Lâm Đông.

Lâm Đông mới vừa mở ti vi, "Thiên long bát bộ" phát xong tập cuối, năm đứa nhỏ trợn tròn mắt.

Kỳ Kỳ thất vọng nói: "Ôi, chiếu xong mất rồi."

Hạ Tiểu Xuyên hỏi: "Không phải còn một tập nữa sao?"

Lâm Đông nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay nói: "Không có, ngày hôm nay hết rồi."

Kỳ Kỳ nhanh chóng hỏi: "Ngày mai còn nữa không?"

Lâm Đông nói: "Không có, ngày mai phải lên lớp, ngày kia bắt đầu thi, thi xong rồi hẵng xem, được rồi, em tắt ti vi đây."

Mục Hưng Hà nhanh chóng nói: "Đừng tắt, còn tóm tắt tập tiếp theo nữa."

Năm đứa nhỏ cùng ngồi xuống xem tóm tắt, sau đó ngồi ở trong sân nhà Lâm Đông thảo luận về nội dung của "Thiên long bát bộ", lúc thì thảo luận xem Kiều Phong và Hư Trúc ai võ công cao hơn, xong lại thảo luận xem Lăng ba vi bộ có thể thoát khỏi Giáng long thập bát chưởng hay không, lúc sau thì thảo luận xem rốt cuộc thì Quách Tĩnh cùng Kiều Phong ai sử dụng Giáng long thập bát chưởng lợi hại hơn...

Cuối cùng kết thúc trong sự ầm ĩ của năm đứa nhỏ, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân ai cũng không chịu thua, thở phì phò về nhà ăn cơm, Lâm Đông ngồi một mình ở cửa, nhìn bốn người Mục Hưng Hà quẹo ở cuối đường, bé mới thu hồi ánh mắt, đứng thẳng dậy, vừa quay đầu nhìn thấy hình mình vẽ nguệch ngoạc trên tường, còn có ghi chép chiều cao của mình, bé đi tới bên tường đứng một chút, bé thật sự cao lớn hơn.

"Tri Nhiên."

Lâm Đông nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình đi ra từ phòng khách, dịu dàng nói: "Bảo bối, ăn cơm tối nào."

"Dạ, con đến đây."

Hai mẹ con mới bưng cơm nước đến bàn cơm, điện thoại trong nhà vang lên, Lâm Đông nhanh chóng nhận điện thoại, không ngoài suy đoán là Bùi Thức Vi, từ lúc Bùi Thức Vi tìm được Lâm Đông, cộng thêm việc sức khỏe Nguyễn Tâm Bình cùng anh ta cũng không tốt, mấy năm qua, anh ta vẫn luôn ở cạnh Nguyễn Tâm Bình cùng Lâm Đông, hầu như chỉ ở nhà xử lý công việc.

Gần đây sức khỏe của anh ta và Nguyễn Tâm Bình đều tốt lắm rồi, Lâm Đông trưởng thành càng ngày càng khỏe mạnh, không khéo chính là công ty xảy ra chút vấn đề, cho nên gần đây anh ta phải đi công tác tương đối nhiều, dù vậy, mỗi ngày sáng trưa tối đều sẽ gọi ba cú điện thoại về nhà.

Lâm Đông cầm điện thoại gọi: "Ba ạ."

Bùi Thức Vi ở đầu dây bên kia trả lời: "Ôi, Tri Nhiên cùng mẹ ăn cơm chưa?"

Lâm Đông trả lời: "Mới vừa nấu xong, chuẩn bị ăn ạ."

"Ai nấu thế?"

"Mẹ nấu ạ."

"Nấu cái gì?"

"Có gà xào nấm, có canh cá, còn có món rau."

"Nhiều như thế cơ à, vậy con có phụ mẹ làm không?"

"Dạ có ạ, con rửa rau, con rửa sạch lắm."

"Tri Nhiên thực sự là quá giỏi luôn, Tri Nhiên biết giúp đỡ mẹ nữa." Bùi Thức Vi lại hàn huyên cùng Lâm Đông một lát, bảo Lâm Đông đi học bài, rồi mới hỏi: "Mẹ ở đâu vậy? Để mẹ nhận điện thoại được không?"

Lâm Đông đưa điện thoại cho Nguyễn Tâm Bình luôn đứng bên cạnh.

Nguyễn Tâm Bình nhận lấy rồi nói: "Bảo bối, con đi ăn cơm trước đi."

Lâm Đông đáp một tiếng, ngồi vào bàn cơm, đặt hai đôi đũa trên bàn cơm, một đôi cho mẹ, một đôi cho mình, sau đó múc hai bát cháo, một bát cho mẹ, một bát cho chính mình, thế nhưng bé không ăn trước, mà là ưỡn thẳng người, ngồi trên ghế, kiên nhẫn nhìn mẹ nói chuyện điện thoại với ba, bé đã không được gặp ba mấy ngày rồi, rất nhớ ba, nếu như tối nay ba có thể trở về thì tốt rồi, nhưng mà không có khả năng lắm.

Bởi vì nếu tối nay ba trở lại, nhất định sẽ không nói nhiều lời với mẹ như vậy, bé tiếp tục nhìn mẹ, nhìn một chút phát hiện sắc mặt của mẹ có chút không đúng, vừa nãy vẫn rất vui vẻ, hiện tại sao sắc mặt không dễ nhìn lắm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.