Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 48: C48: Đoạn 47




Lâm Đông và Mục Hưng Hà xem như là phát hiện —— giang sơn dễ đổi, Kỳ Kỳ vẫn là Kỳ Kỳ, vẫn là Kỳ Kỳ thích mách lẻo kia, bọn họ thập phần lo âu nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân nói: “Giao cho tao đi.”

Mục Hưng Hà hỏi: “Chắc chắn chứ?”

Tưởng Tiểu Quân gật đầu: “Chắc chắn.”

Lâm Đông và Mục Hưng Hà không tin Kỳ Kỳ, thế nhưng đối với năng lực làm việc của Tưởng Tiểu Quân, bọn họ vẫn có chút tự tin, Mục Hưng Hà kéo Lâm Đông đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tưởng Tiểu Quân, nói: “Vậy bọn tao đi về trước.”

Tưởng Tiểu Quân “Ừ” một tiếng.

Lâm Đông và Mục Hưng Hà đồng thời trở lại ký túc xá, sau khi rửa mặt, hai người nằm vào giường của từng người, trong lòng có chút lo lắng Kỳ Kỳ sẽ nói lộ ra hết, bị phụ huynh biết thì phải làm sao bây giờ? Thế hệ của bọn họ có thể tiếp thu được chuyện đồng tính luyến ái, nhưng còn phụ huynh?

Những phụ huynh nghĩ như thế nào?

Hai người lẳng lặng mà nằm, ai cũng không ngủ, Lâm Đông đột nhiên nghe Mục Hưng Hà gọi mình, cậu quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà nói: “Đông Đông, đừng nghĩ nhiều như thế, trước tiên chúng ta cứ thi đại học cho tốt đã, thi đại học xong, chúng ta cùng nhau đối mặt.”

Một câu nói rất đơn giản rất bình thường, Lâm Đông lại cảm thấy đặc biệt an tâm, cậu nhìn Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà càng lớn càng soái, đường nét lập thể ngũ quan rõ ràng càng ngày càng có mùi vị, sau này trải qua thời gian mài giũa của xã hội thì khẳng định càng thêm anh tuấn, thời điểm đó nhất định sẽ có rất nhiều nam nam nữ nữ đếm không hết yêu thích Hưng Hà, thế nhưng cậu biết, bởi vì cậu gặp được Hưng Hà rất sớm, chiếm được tình cảm thuần túy nhất, cho nên ai cũng không vượt qua được cậu, cậu nhìn Mục Hưng Hà nói: “Được.”

“Vậy đi ngủ sớm một chút đi.”

“Anh cũng vậy.”

Mục Hưng Hà ấn ngón tay lên môi của mình, sau đó phất về hướng Lâm Đông, đại biểu “Hôn gió”, Lâm Đông nở nụ cười.

Mục Hưng Hà nở nụ cười.

Hai người nằm thẳng người, còn chưa ngủ, Tưởng Tiểu Quân trở lại, nhỏ giọng bảo đảm với hai người rằng Kỳ Kỳ sẽ không mách lẻo cũng sẽ không nói lung tung, ngay cả Hạ Tiểu Xuyên cũng sẽ không nói, khiến cho Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà yên tâm, nếu nói ra thì cả ba người bọn họ đều thảm.

Lâm Đông và Mục Hưng Hà vẫn không yên tâm, mỗi lần về trấn Cẩm Lí đều quan sát tình huống của nhóm người lớn, đặc biệt là nhìn ba Kỳ Kỳ cùng mẹ Kỳ Kỳ, sợ rằng trong mắt của ba Kỳ Kỳ cùng mẹ Kỳ Kỳ có chút gì khác thường, hai người mỗi lần về nhà đều cẩn thận, ngay cả hẹn hò cũng kinh hồn bạt vía, thế nhưng bên trong kinh hồn bạt vía cũng có một loại ngọt ngào khác.

Ví dụ như ngày hôm nay Mục Hưng Hà lại muốn tìm Lâm Đông, cầm một quyển sách đi đến nhà Lâm Đông, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy trước cửa tiệm tạp hóa nhóc con đứng một vòng người lớn, cậu đem sách ôm ở trước người, để người ta biết cậu đến học bài.

“Hưng Hà, tìm Đông Đông học bài à.” Lâm Lệ Hoa mở miệng trước nói.

Mục Hưng Hà nói: “Dạ, Đông Đông có ở nhà không ạ?”

Lâm Lệ Hoa nhìn phía Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Ở nhà đó, cuối tuần sau sẽ phải thi tốt nghiệp cấp ba, đang ôn tập, chỉ có một mình nó, ôn tập từ giữa trưa, Hưng Hà, con mau đi đi.”

Mục Hưng Hà gật đầu, cầm sách vở đi vào nhà Lâm Đông.

Nhóm người lớn đồng thời nói đến chuyện thi đại học, có mười phần tự tin với Lâm Đông và Mục Hưng Hà, đồng thời cũng cảm khái bọn nhỏ lớn thật là nhanh, hiện tại cũng sắp thi đại học, nhưng vui mừng nhất chính là đến bây giờ tình cảm của năm đứa nhỏ vẫn tốt như thế.

Trong khi người lớn đang nói chuyện trên trời dưới đất, Mục Hưng Hà đã đi đến cửa phòng Lâm Đông, cậu vươn tay gõ cửa một chút, bên trong truyền đến giọng nói ôn hòa của Lâm Đông: “Mời vào.”

Cậu không tiến vào, tiếp tục gõ cửa.

Lâm Đông ở bên trong nói: “Cửa không có khóa, vào đi.”

Mục Hưng Hà vẫn không vào.

Lâm Đông hết sức tò mò, là ai vậy? Thoáng nghĩ, cậu cúi đầu nở nụ cười, dịu dàng hết sức, cậu để cây viết trong tay xuống, đứng dậy, đi tới trước cửa, mở cửa phòng, nhìn thấy Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nhìn vào phía trong một chút.

Lâm Đông cười nói: “Còn không tiến vào sao?”

Mục Hưng Hà đi vào.

Lâm Đông đóng cửa lại, quay người lại liền bị Mục Hưng Hà áp ở trên cửa, cậu cười hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Mục Hưng Hà nói: “Cả một buổi sáng không gặp em.”

“Chỉ một buổi sáng thôi mà.” Lâm Đông nói.

“Chỉ một buổi sáng thôi mà?” Đôi mắt Mục Hưng Hà đen nhánh, thâm tình nhìn Lâm Đông, hỏi: “Em không nhớ anh sao?”

Lâm Đông dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Mục Hưng Hà, cười không nói.

Mục Hưng Hà hỏi lại: “Thật sự không nhớ anh sao?”

Lâm Đông nhìn Mục Hưng Hà chằm chằm.

Mục Hưng Hà nói: “Em thật sự không nghĩ tới anh à? Chúng ta đã không gặp từ tối hôm qua, thêm vào trưa hôm nay, đã mười bốn, mười lăm tiếng, em không nhớ anh một chút sao? Mỗi giờ anh đều muốn gặp em mấy lần, sao em —— “

Mục Hưng Hà còn chưa dứt lời, Lâm Đông hơi nhón chân lên, đột nhiên hôn một cái lên mặt Mục Hưng Hà, nhẹ giọng nói: “Nhớ anh, rất nhiều.”

Mục Hưng Hà lại vui vẻ, nụ cười căng ra không kềm được, ôm Lâm Đông.

Lâm Đông nói: “Cầm sách vở lại đây, không phải chúng ta nên thảo luận việc học tập sao?”

Mục Hưng Hà nói: “Không cần thảo luận, chúng ta nhất định có thể thi rất tốt, chúng ta cứ ôm như vậy, ôm cả đời.”

“Mỗi ngày anh đều nói cả đời, cả đời, nói thật là hay.”

“Anh không chỉ nói, anh còn biết làm.”

“Được.” Lâm Đông cười nói: “Em tin tưởng anh, nhưng mà, trước tiên chúng ta học tập có được hay không? Cho dù có cả đời, chúng ta cũng phải đi tốt con đường phía trước, mới có thể có tốt cả đời, đúng hay không?”

“Đúng, học tập.”

Mục Hưng Hà thả Lâm Đông ra, hai người ngồi cùng một chỗ làm đề, chỉ chốc lát sau Tưởng Tiểu Quân cũng lại đây, ba người vây quanh bàn học của Lâm Đông bổ sung một chút điểm yếu của từng người, đầu hạ ánh nắng lặng yên không một tiếng động chiếu vào gian phòng, rơi vào mấy khung ảnh trên bàn sách, bên trong khung ảnh chính là từng tấm hình, một tấm trong đó là ảnh tốt nghiệp lớp 12 (1).

Không sai, ảnh tốt nghiệp của ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đã chụp xong rồi, đồ đạc trong ký túc xá cũng đều chuyển về nhà, cũng viết xong lưu bút cho các bạn học, cứ nói lời từ biệt như vậy đấy.

Bên cạnh ảnh tốt nghiệp là ảnh chụp chung của năm người Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, ngũ quan năm người dần dần nảy nở, có dáng dấp của người lớn, cười rộ lên trông rất xán lạn dương quang, ánh mắt nhìn ống kính, giống như đang nhìn Lâm Đông Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân nghiêm túc ôn tập.

Ba người học tập hai ngày, nghỉ ngơi một ngày, cuối cùng đã tới ngày thi đại học, thi đại học không giống với thi cấp ba, là cửa ải quan trọng liên quan đến con đường nhân sinh, ba nhà Bùi, Mục, Tưởng cực kỳ coi trọng, trước đó rất nhiều ngày, ba nhà không chỉ đặt trước khách sạn, còn đặt trước một ngày ba bữa ở quán cơm bên cạnh, các mẹ ba nhà càng muốn tự mình đi cùng, ai cũng không thể ngăn cản.

Bùi Thức Vi nói: “Tâm Bình, hay là em ở nhà, để anh đi cùng cho?”

Nguyễn Tâm Bình nói: “Mẹ Hưng Hà cùng mẹ Tiểu Quân cũng đi, một mình anh là đàn ông lại đi, không hay cho lắm đâu? Hơn nữa công việc của anh bận rộn như vậy, ở nhà mà bận đi, em sẽ chăm sóc tốt cho Tri Nhiên.”

“Anh không yên lòng về em.”

“Em rất khỏe, đã nhiều năm như vậy không phải đều tốt sao?” Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Nói nữa, còn có mẹ Hưng Hà cùng mẹ Tiểu Quân ở đây, yên tâm đi.”

“Hay là cứ ở nhà đi, mỗi ngày anh hỏi tin tức cho em.”

“Không cần.”

Nguyễn Tâm Bình khuyên can đủ đường, rốt cục thuyết phục được Bùi Thức Vi, sau đó giúp Lâm Đông xác nhận các sự kiện liên quan đến việc thi đại học, tất cả chuẩn bị sắp xếp xong, người ba nhà ngủ rất sớm, sáng hôm sau, Bùi Thức Vi cùng Mục Hoài An mỗi người lái một xe đưa sáu người đi, Mục Hưng Hà không cùng Lâm Đông chen trên một chiếc xe, dọc theo đường đi đều nói đến chuyện sau khi thi đại học kết thúc, tim sắp bay luôn.

Đi đến hiện trường thi đại học, ba người không khỏi bình tĩnh lại, thi cử trở thành bản năng của ba người, mặc kệ là thời điểm nào đều có thể bình tĩnh trầm ổn, ngược lại mấy người Nguyễn Tâm Bình có chút khẩn trương.

Người tham gia thi đại học cực kỳ nhiều, nhìn qua cũng rất nghiêm ngặt, gần trường học cũng không cho chạy xe, cũng không cho bóp còi, ba người mẹ căng thẳng, lại an ủi bọn nhỏ đừng căng thẳng, giúp bọn nhỏ kiểm tra chứng minh thư và thẻ dự thi, nhìn theo bọn họ tiến vào phòng thi, ba người liền không có chuyện gì làm.

Lúc này chính là mùa hạ, mặt trời chói chang, mẹ Hưng Hà biết Nguyễn Tâm Bình yếu ớt, sợ Nguyễn Tâm Bình xảy ra chuyện gì, liền đề nghị mọi người về khách sạn xem ti vi trước, cũng bảo quán cơm chuẩn bị bữa trưa khỏe mạnh, đợi đến khi bọn nhỏ ra khỏi phòng thi, bọn họ lại tới đón.

Ba người mẹ trở về khách sạn, nghỉ ngơi một chút, trước khi cuộc thi kết thúc nửa tiếng, ba người cầm nước và khăn mặt chờ ở ngoài phòng thi, tiếng chuông vừa vang, ba người nhanh chóng nhìn vào trong trường học, nhìn thấy bọn nhỏ nhà mình đi ra, nhanh chóng gọi.

Lâm Đông chạy đến bên cạnh Nguyễn Tâm Bình, hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đứng ở chỗ này? Rất nóng.”

Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Mẹ không nóng, con nóng mới phải, mẹ mang nước cho con, nhanh chóng uống một chút, mệt không?”

“Không mệt, bọn con thi riết thành thói quen.” Sau khi vào lớp 12, Lâm Đông mới biết thi cấp ba gì gì đó thực sự là mưa phùn, lớp 12 mới là ma quỷ thì có? Trời chưa sáng liền rời giường đọc sách, đêm hôm khuya khoắt mới để sách xuống, thi cử càng là chuyện thường như cơm bữa, không đúng, thi cử còn thường xuyên hơn cả chuyện thường như cơm bữa, bây giờ cậu đối với việc thi cử đã thành thói quen.

Nguyễn Tâm Bình dịu dàng nói: “Vậy được, vậy chúng ta trở về đi ăn chút cơm, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều thi tiếp, được không?”

“Dạ, mẹ, lần sau mẹ đừng tới đón con, lúc này trời quá nóng, mẹ cứ ở khách sạn chờ đi, con thi xong sẽ đi tìm mẹ.”

Lời này của con trai thật giống như gió lạnh giữa mùa hè, nghe thật thư thái, Nguyễn Tâm Bình cười đồng ý, nhưng thật ra là không nghe theo, vẫn cứ chờ từng buổi một, mãi cho đến buổi cuối cùng, cô và mẹ Hưng Hà, mẹ Tiểu Quân đi đến ngoài phòng thi trước nửa tiếng, nhìn thấy không ít học sinh nộp bài thi sớm, có người như trút được gánh nặng, có người tụ lại so đáp án với nhau, có người vẻ mặt đưa đám.

Không bao lâu, trong trường thi vang lên tiếng chuông, điều này đại biểu thi đại học kết thúc, ba người mẹ đứng ở bên ngoài phòng thi nhìn xung quanh, chợt nghe có mấy nữ sinh đang nói chuyện,hình như nhắc tới tên Lâm Đông.

“Bọn mày biết không? Môn thi ngày hôm nay, tao và Lâm Đông thi chung một phòng đó.”

“Vậy mày có thấy Lâm Đông không?”

“Thấy được! Bạn ấy thật soái thật đẹp trai! Trời ạ, tao liếc nhìn bạn ấy một cái, tim liền đập ầm ầm không ngừng, thiếu chút nữa đã thi không nổi, a a a, làm sao mà bạn ấy có thể đẹp trai tới như vậy chứ, đặc biệt là khi bạn ấy nghiêm túc làm bài, càng đẹp trai bạo.”

“Tao đã sớm nói bạn ấy dễ nhìn! Lớp chúng ta có thật nhiều nữ sinh theo đuổi bạn ấy đó.”

“Ước gì, nếu như tao có thể cùng một lớp với bạn ấy, mỗi ngày nhìn thấy bạn ấy liền thỏa mãn.”

“…”

Lời mà mấy nữ sinh vừa nói lọt vào trong tai ba người mẹ, mẹ Hưng Hà cùng mẹ Tiểu Quân nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình, đồng thời nói: “Đông Đông rất được nữ sinh yêu thích.”

Ai cũng thích con mình được khen, Nguyễn Tâm Bình cũng không ngoại lệ, cô cười vui vẻ.

Hưng Hà mẹ nói: “Đông Đông có yêu đương không?”

Nguyễn Tâm Bình nói: “Không có.”

“Cô không quản cái này à?”

“Tôi không quản.” Nguyễn Tâm Bình nói.

“Sao có thể không quản chứ? Yêu đương sẽ làm lỡ việc học tập.”

“Thật ra thì yêu đương không nhất định là làm lỡ học tập.” Nguyễn Tâm Bình nói: “Chờ nó lên đại học, tôi còn muốn cổ vũ nó yêu đương, không cần chờ đến khi tốt nghiệp đại học, nhìn người khác yêu đương, trong lòng hối hận vì người trong xã hội không tốt bằng trong đại học.”

“Nói cũng đúng.”

Nguyễn Tâm Bình cười cười.

Ba người mẹ không hề tiếp tục nói, đều đưa đầu nhìn vào trong trường thi, học sinh đen kịt, có người mặc đồng phục học sinh có người mặc thường phục, cao thấp đều không khác mấy, trong giây lát ba người không tìm được con trai mình, cứ nhìn quanh như vậy.

Chỉ chốc lát sau, Nguyễn Tâm Bình nhìn thấy Lâm Đông trong trường thi, ánh mắt cô dịu dàng, không gọi Lâm Đông, nhìn Lâm Đông đi ở trong đám người, khỏe mạnh, vui sướng, tốt đẹp giống những người khác, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc, an bình chưa từng có, đúng lúc này nhìn thấy Mục Hưng Hà từ bên cạnh chạy tới, ôm lấy Lâm Đông, hai người đều vui vẻ, Nguyễn Tâm Bình đang muốn gọi Lâm Đông, đột nhiên thấy Mục Hưng Hà hôn một cái lên mặt Lâm Đông, hôn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.