Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 42: C42: Đoạn 41




Bởi vì em cũng thích anh —— những, những, những lời này là Lâm Đông nói sao? Mục Hưng Hà hoài nghi mình nghe nhầm, nghe nhầm cũng quá thật rồi, tim cậu đột nhiên căng thẳng, âm thanh phát ra cũng cứng nhắc, không nhịn được hỏi: “Đông Đông, lời mới vừa nãy là em nói sao?”

“Ừ.” Lâm Đông đáp.

“Em nói cái gì?”

“Em nói —— “

“Chờ một chút, chờ một chút rồi nói.” Mục Hưng Hà hơi hạ người, nhẹ nhàng buông Lâm Đông ra, quay người đối diện Lâm Đông, bên trong đôi mắt đen láy nhìn Lâm Đông tràn đầy căng thẳng, hỏi: “Em, em mới vừa nói cái gì?”

Lâm Đông nhìn chằm chằm Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà căng thẳng cuống họng có chút khô.

Lâm Đông rốt cục mở miệng: “Em nói em cũng thích anh.”

“Ầm” một tiếng, như là có thứ gì đó trong đầu Mục Hưng Hà nổ tung, làm cậu choáng váng, đầy đủ năm giây, biểu tình trên mặt trở nên rõ ràng, trong mắt dần dần có ánh sáng, toàn bộ tập hợp vào trên mặt Lâm Đông, rốt cục không nhịn được mừng như điên, cậu lớn tiếng hỏi: “Em thích anh? Em nói em thích anh?”

Lâm Đông gật đầu: “Ừ.”

“Anh, anh —— “

“Anh làm sao vậy?” Thấy Mục Hưng Hà vẫn không nói ra được lời nào hoàn chỉnh, Lâm Đông hỏi.

“Anh, anh, ” Mục Hưng Hà cười nói: “Anh vui muốn chết luôn!”

Lâm Đông cùng cười vui vẻ, trong đêm tuyết cực kỳ trong suốt tốt đẹp.

Mục Hưng Hà đứng ở trước mặt Lâm Đông, không biết phải làm thế nào mới tốt, liền vò đầu, rồi xoa tay, cuối cùng ôm lấy Lâm Đông, làm Tưởng Tiểu Quân ở phía sau sợ hết hồn, hắn vốn đang đau lòng cho tấm lòng và tình cảm của Mục Hưng Hà, bị câu nói “ Em cũng thích anh” của Mục Hưng Hà làm cho thức tỉnh, vừa nhấc mắt liền thấy Mục Hưng Hà ôm Lâm Đông vào trong lòng, đây là tình huống gì vậy?

Tưởng Tiểu Quân ngẩn ra, tỉ mỉ mà nhìn Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông, phát hiện khi Mục Hưng Hà ôm Lâm Đông, Lâm Đông cũng ôm lại Mục Hưng Hà, chuyện, chuyện, chuyện này… Đây là tình huống gì, Tưởng Tiểu Quân đang tính đi lên đằng trước tỉ mỉ nhìn, sân thể dục truyền đến tiếng quát của bảo vệ tuần tra ban đêm: “Mấy người các trò? Đang làm gì? Lớp nào?”

Tưởng Tiểu Quân cả kinh.

Lâm Đông Mục Hưng Hà bị doạ nhanh chóng tách ra.

Bảo vệ tuần tra ban đêm cầm đèn pin cầm tay đi đến hỏi tình hình, Mục Hưng Hà lập tức tiến lên giải thích tình hình của bọn họ, bảo vệ tuần tra ban đêm mới không quát lớn nữa, hỏi bệnh tình của Lâm Đông xong, cầm đèn pin cầm tay, đưa ba người Lâm Đông đến cửa tòa ký túc xá, nói: “Được rồi, vào đi thôi, trời lạnh, chú ý đắp kín chăn.”

“Cám ơn chú ạ.” Lâm Đông nói.

“Ừ, vào đi thôi.”

Bảo vệ tuần tra ban đêm cầm đèn pin cầm tay rời đi, Mục Hưng Hà lập tức nắm chặt tay Lâm Đông, Lâm Đông sững sờ, quay đầu nhìn về Mục Hưng Hà, trên mặt Mục Hưng Hà có loại cảm giác nhảy nhót không che giấu được, nói: “Đường trơn, anh sợ em bị ngã.”

Khóe miệng Lâm Đông hơi nhếch lên, gật đầu: “Ừ.”

“Vậy đi thôi.”

“Ừ.”

Hai người đồng thời đi vào trong tòa ký túc xá.

Tưởng Tiểu Quân theo ở phía sau, liên tục nhìn chằm chằm vào hai người, từ ngoài ký túc xá vào trong túc xá, vào lúc này bạn bè cùng phòng đều đang ngủ, Mục Hưng Hà cũng để cho Lâm Đông lên giường, cậu thì lại huýt sáo đi phòng vệ sinh lấy nước lạnh, Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng đi cùng ra ngoài hỏi tình huống, Mục Hưng Hà không chỉ không che giấu, còn đắc ý mà tỏ vẻ Lâm Đông thích mình.

Tưởng Tiểu Quân không thể tin được mà hỏi: “Lâm Đông thích mày á?”

Mục Hưng Hà cao hứng miệng cũng không đóng lại được: “Tất nhiên!”

Tưởng Tiểu Quân lại hỏi một lần nữa: “Lâm Đông nói em ấy thích mày à?”

Mục Hưng Hà tốt tính hiếm thấy: “Chứ gì nữa!”

“Đừng nói là em ấy vẫn luôn thích mày nha?”

“Không biết, dù sao thì hiện tại em ấy thích tao.”

“Cho nên hai người đang yêu?”

“Ừ!”

“Có quá sớm không?” Tưởng Tiểu Quân giống như những người khác, cảm thấy yêu đương ở cấp ba thuộc về phạm vi hơi sớm.

Mục Hưng Hà không phản đối hỏi ngược lại: “Sớm sao?”

“Sớm, rất sớm, cần phải đến đại học rồi hãy nói chuyện yêu đương.”

“Không còn sớm đâu, Đông Đông bị người khác cướp được thì làm sao bây giờ?”

“…” Tưởng Tiểu Quân không còn gì để nói với Mục Hưng Hà, thì ra Mục Hưng Hà đã tính toán như vậy, hắn vẫn bày tỏ sự lo lắng của chính mình, nói: “Nói chuyện yêu đương sớm như vậy sẽ làm lỡ học tập.”

Mục Hưng Hà liếc Tưởng Tiểu Quân một cái: “Mày đang nói mớ à?”

Tưởng Tiểu Quân bị Mục Hưng Hà chặn họng á khẩu không trả lời được, ở độ tuổi này, người khác nói chuyện yêu đương có thể sẽ ảnh hưởng đến học tập, thế nhưng đối với Lâm Đông và Mục Hưng Hà mà nói, điều này căn bản là không tồn tại, hắn nhấc mắt nhìn về phía Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà cao hứng điên rồi, lấy nước lạnh rồi về ký túc xá, đổ thêm nửa bình nước nước nóng, vừa ngâm chân vừa tán gẫu với Lâm Đông.

Cậu vốn tính kéo tay nhỏ, thế nhưng chu vi xung quanh đều là bạn học, còn có Tưởng Tiểu Quân không biết xấu hổ nhìn chằm chằm, cậu đành nhịn.

Cùng Lâm Đông hàn huyên một lúc, thấy Lâm Đông có chút mệt mỏi, có thể là do tác dụng của thuốc, vì thế cậu dừng đề tài, chà xát chân, đổ nước, đứng ở trước mặt Lâm Đông hài lòng nhìn gương mặt khi ngủ của Lâm Đông, sau đó tắt đèn, đắc ý nằm ở trên giường, dựa vào màu tuyết ngoài cửa sổ, cậu nằm nghiêng nhìn Lâm Đông, trong lòng ngọt như rót mật, cậu chưa từng có cảm giác giống như bây giờ, cảm thấy cuộc sống tươi đẹp như vậy, nhìn Lâm Đông không nhịn được liền nở nụ cười, còn cười ra tiếng.

“Nhìn vẻ mặt đê tiện của mày kìa.”

Trong bóng tối truyền đến tiếng trào phúng của Tưởng Tiểu Quân, Mục Hưng Hà vươn tay rút gối đầu ra, chửi một câu “Bà mẹ mày”, chuẩn xác đập về phía giường Tưởng Tiểu Quân, đập xong ôm gối trong tay, tiếp tục nằm nghiêng nhìn Lâm Đông, mãi đến tận khi mí mắt đánh nhau cậu mới ngủ.

Sáng hôm sau cậu tinh thần sung mãn mà tỉnh lại, thấy Lâm Đông vẫn chưa rời giường, cậu mặc quần áo tử tế đi đến nhà ăn, xếp hàng mua cơm, đến lúc mua xong trở về, Lâm Đông mới vừa đánh răng rửa mặt xong, dáng dấp tuấn tú vô cùng, liếc mắt nhìn liền cảm thấy toàn thân khoan khoái thế giới tốt đẹp, còn có một chút thẹn thùng nhỏ, cậu nói: “Đông Đông, em dậy rồi.”

Lâm Đông gật đầu.

“Đám Tiểu Quân đâu?”

“Đi nhà ăn ăn cơm rồi.”

“Sao em không đi?”

“Em đang chờ anh, không phải anh mua cơm cho em sao?”

Mục Hưng Hà nở nụ cười, tâm hoa nộ phóng, cực kỳ tươi đẹp.

Lâm Đông hỏi: “Chân của anh không có chuyện gì chứ?” Tối hôm qua Lâm Đông đã xem qua chân của Mục Hưng Hà, ngoại trừ bị lạnh nên đỏ chót ở ngoài, không có những vấn đề khác, hiện tại cậu lại nghĩ tới, sợ là qua một đêm, chân của Mục Hưng Hà sẽ xuất hiện vấn đề gì khác.

“Không có chuyện gì.” Mục Hưng Hà cười nói: “Anh rất tốt, khi còn bé anh đi chân trần giẫm lên tuyết không phải em không biết, lại đây, ăn điểm tâm.”

Lâm Đông gật đầu.

Hai người ngồi ở trước bàn đọc sách ăn bánh bao và tàu hũ, hết sức đơn giản nhưng hai người ăn đặc biệt ngọt ngào, Lâm Đông cười với Mục Hưng Hà một chút, Mục Hưng Hà liền không nhịn được vươn tay sờ bàn tay đặt trên bàn của Lâm Đông.

Lâm Đông rút tay lại, Mục Hưng Hà duỗi tay về phía trước.

Lâm Đông lại co tay về phía sau, Mục Hưng Hà lại duỗi tay tiếp.

Lâm Đông rụt tay lại năm centimet, Mục Hưng Hà duỗi tay về phía trước năm centimet.

Cuối cùng Mục Hưng Hà vẫn nắm được tay Lâm Đông tay, Lâm Đông không thể làm gì, bộ dạng phục tùng, đồng điếu ở khóe miệng chậm rãi hiện ra, dễ nhìn lạ thường, trong lòng Mục Hưng Hà vừa ngọt ngào lại thẹn thùng thêm kích động, cái cảm giác này thật sự là tuyệt không thể tả.

Tuyệt không thể tả.

“Khụ!”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, Lâm Đông và Mục Hưng Hà nhanh chóng thu tay lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Tưởng Tiểu Quân đi tới, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Lâm Đông hỏi: “Tiểu Quân, anh ăn xong điểm tâm rồi sao?”

Tưởng Tiểu Quân trả lời: “Ăn xong rồi.”

“Có muốn ăn thêm hay không?”

“Không được, không ăn được.”

Tưởng Tiểu Quân liếc mắt nhìn Mục Hưng Hà một cái, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ kia của Mục Hưng Hà, hắn liền hết chỗ nói rồi, ngày hôm qua Mục Hưng Hà vẫn còn là vẻ chó hoang không ai muốn, nản lòng vô cùng. Hiện tại lắc mình biến thành một con chó đắt tiền, còn rộng rãi vung cẩu lương đắt tiền, Tưởng Tiểu Quân nhìn mà chướng mắt, không thèm nhìn Mục Hưng Hà, không thèm ngửi vị chua của tình yêu, nhưng mà, đây không phải là điều mà hắn có thể khống chế.

Lâm Đông còn đỡ, Mục Hưng Hà nói đến chuyện yêu đương, lại như nước lũ vỡ đê, nhấn chìm Lâm Đông, không thể rời khỏi Lâm Đông, mỗi ngày cùng Lâm Đông ăn cơm, cùng đi vệ sinh, cùng bạn học cùng bàn của Lâm Đông đổi chỗ ngồi để ngồi cùng một chỗ, mọi thời khắc đều dính vào nhau, Tưởng Tiểu Quân không nhìn nổi, nói: “Lâm Đông, Hưng Hà như vậy không quá thích hợp đúng không?”

Lâm Đông hỏi ngược lại: “Chỗ nào ạ?”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Hưng Hà quá dính người đó?”

Lâm Đông nói: “Không có mà.”

“Em không cảm thấy nó dính người à?”

“Không cảm thấy.” Lâm Đông rất thích.

“Nó, nó nói chuyện yêu đương giống y như đứa bị bệnh tâm thần ấy.”

“Anh mới bệnh tâm thần.”

Tưởng Tiểu Quân: “…”

Mục Hưng Hà nghe xong đứng một bên cạnh che miệng cười.

Lâm Đông nói tiếp: “Tiểu Quân, anh đừng có soi mói Hưng Hà, Hưng Hà rất tốt.”

“Anh, anh, anh soi mói Hưng Hà?” Tưởng Tiểu Quân vươn tay chỉ chính mình, hắn cảm thấy tai mình bị ù rồi, từ nhỏ đến lớn hắn và Mục Hưng Hà đều là kiểu một mình Mục Hưng Hà lấy một chọi hai đối phó với hắn và Kỳ Kỳ, vậy mà Lâm Đông cư nhiên nói một câu “Anh soi mói Hưng Hà”, tình yêu thật là khiến người ta mù quáng, tình yêu thật là khiến người ta bị mù mắt mà.

Tưởng Tiểu Quân hắn, hắn, hắn quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà cách đó không xa, Mục Hưng Hà nằm nhoài trên bàn sách cao hứng đến điên rồi, từ khi Lâm Đông thổ lộ cõi lòng xong, cảm giác nhân sinh có ý nghĩa bất đồng, trước đây cùng Lâm Đông làm anh em rất vui vẻ, đang cùng Lâm Đông làm người yêu càng vui sướng hơn, đặc biệt mà lúc Lâm Đông che chở cậu, cậu cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Nhìn Tưởng Tiểu Quân ăn quả đắng rời đi, cậu vui cười hớn hở cầm sách vở ngồi vào trước mặt Lâm Đông, gọi: “Đông Đông.”

Lâm Đông sửa sang lại sách vở trên bàn, thuận tiện cả sách của Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà nhìn Lâm Đông bận rộn vì mình liền vui vẻ, cười tới mức hàm răng trắng đều lộ ra rồi, tuấn lãng cực kỳ, cậu mở miệng gọi: “Đông Đông.”

Lâm Đông nghiêng đầu hỏi: “Sao ạ?”

Mục Hưng Hà nói: “Không có chuyện gì.”

Lâm Đông cũng không lên tiếng nữa, đưa ánh mắt đặt vào trong sách vở.

Qua chốc lát, Mục Hưng Hà lại gọi: “Đông Đông.”

Lâm Đông quay đầu nhìn Mục Hưng Hà, hỏi: “Sao thế?”

“Không có chuyện gì.”

“…”

“Đông Đông.”

“Hả?”

“Không có chuyện gì.”

“…”

“Đông Đông.”

Lâm Đông quay đầu nhìn Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà rốt cục không gọi “Đông Đông” nữa, lúc này Mục Hưng Hà mới lên tiếng nói: “Buổi trưa, tất cả mọi người nghỉ ngơi, em cũng nghỉ ngơi một chút, đừng xem sách mãi, có được hay không?”

Lâm Đông nói: “Được.”

Hai người đều nằm nhoài trên bàn sách, giống các bàn khác, nói một ít chuyện, bất đồng chính là giữa hai người có tình cảm qua lại, ở trong ngày đông nắng ấm, làm cho cả mùa đông đều ấm lên.

Mục Hưng Hà nhỏ giọng hỏi: “Đông Đông, em thích anh khi nào thế?”

Lâm Đông nói: “Không biết.”

“Chắc chắn là em biết, nói nghe một chút, lúc nào thì thích anh?”

“Ừm, thật sớm.”

“Thật sớm là khi nào?”

“Đại khái là năm ngoái.”

“Em thích anh sớm như vậy à?”

“Ừ.”

“…”

Hai người dùng âm lượng chỉ đối phương có thể nghe mà nói, mãi cho đến khi Mục Hưng Hà ngủ, mí mắt Lâm Đông cũng bắt đầu đánh nhau, cậu ngắm gương mặt đang ngủ dễ nhìn của Mục Hưng Hà, cho dù Mục Hưng Hà ngủ, cũng mang theo một cảm giác tuấn lãng tin cậy, như một chùm ánh sáng chiếu vào nội tâm cậu, từ lúc còn rất nhỏ đã sưởi ấm cậu bảo vệ cậu, nếu muốn hỏi khi nào thì cậu thích Hưng Hà.

Cậu cảm thấy mình vẫn luôn thích Hưng Hà, không quan hệ đến giới tính, chỉ là thích, không khống chế được mà thích, có Hưng Hà, lòng cậu an định, cậu nhìn Hưng Hà đang say ngủ, mí mắt đánh nhau, đánh một hồi liền không còn quy luật gì, khóe miệng lại đồng thời hơi giương lên, hai người cứ như vậy mà ngủ.

Lúc tỉnh lại cũng gần đến giờ đi học, hai người nhanh chóng xuống lầu rửa mặt, bắt đầu lên lớp, học xong lại đến thời điểm về nhà một tuần một lần, các bạn học dồn dập thu dọn đồ đạc về nhà, ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân cũng vậy, đạp xe đạp trở về trấn Cẩm Lí, ai về nhà nấy.

Mục Hưng Hà vừa về đến nhà, bỏ lại xe đạp cùng cặp sách liền đến phòng Lâm Đông tìm Lâm Đông, Lâm Đông hỏi: “Hưng Hà, sao anh lại tới đây?”

Mục Hưng Hà nói: “Anh đến gặp em.”

“Chúng ta không phải mới tách ra sao?”

“Mới tách ra anh lại nhớ em.”

Nói xong Mục Hưng Hà muốn kéo tay Lâm Đông, Lâm Đông vội vàng đóng cửa phòng lại, sau đó buông tay ra, nói: “Hưng Hà, đây là ở nhà, chú ý hình tượng.”

Mục Hưng Hà “Ồ” một tiếng.

Lâm Đông cười kéo tay Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà vui vẻ, Lâm Đông nhẹ giọng nói: “Chúng ta bây giờ quan trọng nhất là thi đại học, tranh thủ thi đậu đại học tốt, trước đó, đừng gây phiền phức cho người lớn.”

“Biết rồi.”

“Vậy đừng táy máy tay chân.”

“Biết rồi, bây giờ anh về nhà, trước khi về nhà anh có thể ôm em một cái không?”

Lâm Đông gật đầu, tính dựa vào trong ngực Mục Hưng Hà, hai người còn chưa kịp ôm một cái, cửa đột nhiên đẩy ra, hai người bị doạ nhanh chóng tách ra, quay đầu nhìn lại là Kỳ Kỳ, lúc này Mục Hưng Hà lớn tiếng nói: “Tưởng Kỳ Kỳ! Mày làm gì đó?”

Kỳ Kỳ sợ hết hồn, ngơ ngác mà hỏi: “Em làm cái gì?”

Đúng vậy, Kỳ Kỳ không phải là giống như trước đây đẩy cửa sao? Nó làm cái gì? Một câu chặn đứng Mục Hưng Hà đang hỏi, trong nháy mắt Mục Hưng Hà cảm thấy chột dạ, Lâm Đông nhanh chóng nói: “Kỳ Kỳ, sao đột nhiên mày đến đây?”

Kỳ Kỳ hỏi ngược lại: “Đột nhiên sao? Tao đột nhiên chỗ nào?”

Lâm Đông cũng bị câu hỏi của Kỳ Kỳ chặn họng.

Kỳ Kỳ nhìn Lâm Đông rồi nhìn Mục Hưng Hà, nói: “Hai người đang làm gì vậy? Không hiểu ra sao, giống như là đang vụng trộm vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.