Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 41: C41: Đoạn 40




Mục Hưng Hà cũng không phải người lôi thôi, ngược lại cậu rất quan tâm vẻ bề ngoài của mình, hận không thể mỗi lần tự mình ra trận đều làm cho ai cũng phải kinh ngạc, đặc biệt là khiến Lâm Đông kinh diễm, vô số lần hi vọng Lâm Đông có thể lập tức yêu mình, cho dù việc vẫn luôn thất bại, cậu vẫn làm không biết mệt chỉnh trang bản thân mình.

Lần này không để ý đến hình tượng làm tổ ở quán Internet, là vì giải quyết tương tư trong lòng, là vì cố gắng không để mình bi thương, vì cố gắng học tập và sống càng tốt hơn, làm tổ gần hai ngày, cậu ở trong quán Internet hỗn loạn tiêu hóa tâm tình tiêu cực của mình, lần đầu tiên có lý giải mới với nhân sinh, chuẩn bị trở về ký túc xá thu thập bản thân đàng hoàng một chút, chờ ngày hôm sau nghênh đón Lâm Đông, không nghĩ tới Lâm Đông trở về sớm, cậu làm trò hề.

Hỏi qua Lâm Đông xong, cậu càng cảm thấy mình rất xấu, không chờ Lâm Đông trả lời, cậu giơ chân đá Tưởng Tiểu Quân một chút, quay người đi vào trong ký túc xá, trước khi vào ký túc xá, đi ra chỗ phơi quần áo gom đồ, vào ký túc xá chuẩn bị nước gội đầu, lược, xà phòng, khăn mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng..v..v..đều cầm, đi ra khỏi ký túc xá, vừa vặn va vào Lâm Đông cùng Tưởng Tiểu Quân trở về.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Hưng Hà, mày đi đâu vậy?”

Mục Hưng Hà nói: “Đi tắm.”

“Đi bây giờ á? Sắp có tuyết rồi, trời rất lạnh.”

“Tao không lạnh.”

Mục Hưng Hà bước hai ba bước rời khỏi ký túc xá, đi tới nhà tắm trong trường học, cởi quần áo rồi tắm, cũng không để ý xem nước lạnh hay không lạnh, tắm từ đầu đến chân sạch sành sanh, thuận tiện cũng giặt luôn đống quần áo thúi hoắc, khi trở lại ký túc xá lần nữa liền trở thành Mục Hưng Hà sạch sành sanh hằng ngày, cậu mặc quần áo mà mẹ gửi đến, nói với Lâm Đông: “Đông Đông, cám ơn em đã mang quần áo đến cho anh.”

Tưởng Tiểu Quân xen mồm: “Tao cũng trợ giúp nè.”

“Mày đi sang một bên đi.”

Tưởng Tiểu Quân ngồi vào trên giường tiếp tục đọc sách.

Lâm Đông cười nói: “Không cần khách sáo như thế.”

Mục Hưng Hà “Ừ” một tiếng, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, tuyết rơi rồi, trời lạnh như thế này, có lẽ sẽ rơi nhiều một chút, lúc cậu thu hồi tầm mắt, thoáng nhìn đồng hồ báo thức trên bàn sách, đến giờ cơm tối, cậu mở miệng hỏi: “Hai người có đi ăn cơm hay không?”

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Đi chỗ nào ăn?”

“Nhà ăn, buổi tối chủ nhật nhà ăn có cơm.”

“Mỗi ngày đều ăn đồ ăn ở đó, mày không ngán hả.”

“Vậy nếu không thì đi ra bên ngoài ăn đi.”

Ba người liền mặc thêm một bộ quần áo, đồng thời đi ra ngoài trường học ăn tô mì thịt bò nóng hầm hập, cả người ấm áp, đi ở trong tuyết cũng không cảm thấy lạnh, ba người thừa dịp sức lực tràn trề đi vào trong phòng học càn quét đề hai tiếng, đến khi đi ra đã là mười giờ, tuyết còn đang rơi, trời càng lạnh hơn.

Mục Hưng Hà quay đầu nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông mặc không tính là dày, ôm cánh tay ngẩng đầu nhìn hoa tuyết trên bầu trời rơi xuống, cổ dài nhỏ càng thêm trắng nõn ở trong bóng tối, một giây sau Mục Hưng Hà liền cảm thấy Lâm Đông lạnh, cậu cởi áo rồi khoác lên người Lâm Đông.

Lần này Lâm Đông không mặc, kiên quyết cởi ra đưa lại cho Mục Hưng Hà, sau đó lôi Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân chạy về ký túc xá, chạy vào trong túc xá liền cảm giác được một trận ấm áp, ba người rửa mặt đơn giản một chút rồi cùng các bạn cùng phòng khác lên giường ngủ.

Gian ký túc xá tám người có bốn giường tầng, Lâm Đông và Mục Hưng Hà đều ngủ giường trên, lúc thường vừa quay đầu cũng có thể nhìn thấy đối phương, nhưng lúc này tắt đèn, trong phòng đen thùi một mảnh, ai cũng không nhìn được ai.

Mục Hưng Hà không kiêng kị mà nhìn về phía Lâm Đông, nhìn đến khi đôi mắt mệt mỏi, mới nhắm mắt ngủ, ngủ thẳng đến nửa đêm đi vệ sinh, nhà vệ sinh không ở trong ký túc xá, mà là ở ngoài ký túc xá, cậu mặc áo lông đi ra khỏi ký túc xá, một luồng gió lạnh thổi đến làm hàm răng cậu run lên.

Đi vệ sinh xong cậu nhanh chóng chạy về ký túc xá, theo thói quen xem Tưởng Tiểu Quân ngủ ở giường dưới đã đắp chăn đàng hoàng chưa, rồi giơ tay nhét chăn cho Lâm Đông ngủ ở giường trên, ngón tay không cẩn thận chạm được cổ Lâm Đông, cảm giác được nhiệt độ cháy người, cậu tưởng tay của mình quá lạnh, lúc quay người sắp sửa lên giường, cậu cảm giác được nhiệt độ có gì đó không đúng.

Cậu luồn tay phải vào lồng ngực chạm một lúc, rồi đưa tay phải chạm vào tay Lâm Đông, trong lòng nhất thời giật thót, căng thẳng nhẹ giọng gọi: “Đông Đông, Đông Đông.”

Trong bóng tối Lâm Đông khẽ hừ một tiếng.

“Đông Đông.”

Mục Hưng Hà chưa hề đánh thức Lâm Đông, ngược lại đánh thức Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Mục Hưng Hà, hỏi: “Hưng Hà, mày làm gì vậy?”

Mục Hưng Hà nghiêm trọng nói: “Đông Đông phát sốt.”

Tưởng Tiểu Quân ngồi dậy.

Mục Hưng Hà nhanh chóng hỏi: “Tao nhớ mày có mang theo thuốc hạ sốt từ nhà đến, thuốc đâu?”

“Thuốc?” Tưởng Tiểu Quân suy nghĩ một chút, nói: “Lần trước tao mang về nhà, quên mang lên lại.”

“Mày——” Mục Hưng Hà lập tức quay người liền đánh thức các bạn cùng phòng khác rồi hỏi thăm, biết những bạn học khác không có thuốc hạ sốt, cậu hoảng rồi, vội vàng đánh thức Lâm Đông.

“Đông Đông, Đông Đông.”

Lâm Đông không biết là mơ hay là tỉnh, cả người vô lực như say xe, khó chịu cau chặt lông mày.

Biết vào lúc này Lâm Đông đã nóng đến mơ mơ màng màng, Mục Hưng Hà bất chấp tất cả, gần như là ôm Lâm Đông xuống dưới, hoảng loạn mặc quần áo cho Lâm Đông, mặc vào tất, đi giày vào, thấp người xuống, để Lâm Đông nằm lên phía sau lưng, cõng lấy rồi đi ra ngoài ký túc xá.

Tưởng Tiểu Quân vô cùng nghi hoặc hỏi: “Hưng Hà, mày làm cái gì vậy?”

Mục Hưng Hà nói: “Mang Đông Đông đi gặp bác sĩ.”

“Đi chỗ nào gặp bác sĩ?”

“Chỗ phòng y tế.”

Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng nhắc nhở nói: “Lúc này phòng y tế đã khóa cửa, hơn nữa chủ nhật không có ai, chúng ta đi hỏi những bạn học khác một chút xem có mang thuốc hay không đi?”

Thị Nhất Trung có phòng y tế, lúc thường ban ngày buổi tối đều cũng có người, thế như buổi tối chủ nhật sẽ có trường hợp nghỉ ngơi, điểm này Mục Hưng Hà cũng biết, cậu đã có quyết định của chính mình, nói: “Không còn kịp rồi, bây giờ tao đi bệnh viện bên ngoài.”

Mục Hưng Hà cõng lấy Lâm Đông liền đi.

Tưởng Tiểu Quân sửng sốt một chút, nhanh chóng cầm lấy quần áo trên giường bắt đầu mặc, trong lòng suy nghĩ Lâm Đông nhất định là bị lạnh, buổi chiều đạp xe đạp, một đường hứng gió đi đến ký túc xá, chưa kịp nghỉ ngơi nửa tiếng, liền mặc đơn bạc mà đi khắp các quán Internet tìm Mục Hưng Hà, tuy rằng khi trở về mặc áo khoác của Mục Hưng Hà, chắc chắn đã hứng không ít gió lạnh, vừa lạnh vừa nóng luân phiên mấy lần, ban đêm phát sốt là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.

Tưởng Tiểu Quân mặc quần áo tử tế, nhanh chóng chạy ra ngoài, giẫm bộp bộp trên tuyết thật dày, xa xa nhìn thấy Mục Hưng Hà được nhân viên quản lý ký túc xá đồng ý, đang cõng Lâm Đông chạy ra ngoài ký túc xá, hắn nhanh chân chạy đi, thở hồng hộc chạy đến cạnh Mục Hưng Hà, nói: “Hưng Hà, để tao cõng Lâm Đông đi.”

“Không cần.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi chỗ nào?” Tưởng Tiểu Quân lạnh có chút phát run.

Mục Hưng Hà tỉnh táo nói: “Đi đến phòng khám Hướng Dương ở ngoài trường.”

Phòng khám Hướng Dương nằm ở bên cạnh trường học, tuy rằng không xa thế nhưng trời tuyết đường trơn, Mục Hưng Hà trượt té lộn mèo một cái, cũng may Tưởng Tiểu Quân vươn tay đỡ lấy, mới vừa đỡ lấy, Mục Hưng Hà lại nhanh chóng bước đi.

Tưởng Tiểu Quân ở bên cạnh để ý nói: “Hưng Hà mày chậm một chút.”

Trán Mục Hưng Hà đã bắt đầu đổ mồ hôi, nói: “Chậm một chút nóng hỏng đầu óc thì phải làm sao bây giờ?”

“Sẽ không —— “

Mục Hưng Hà trách móc: “Làm sao mà biết là không, phát sốt nóng hỏng đầu óc còn thiếu sao?! Nếu Đông Đông xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ?!”

Tưởng Tiểu Quân bị Mục Hưng Hà quát mà sững sờ, quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, Lâm Đông rất khó chịu nằm nhoài trên vai Mục Hưng Hà, nhẹ nhàng nói cái gì, hắn cũng không nghe thấy, nhìn Mục Hưng Hà lo lắng đến mức sắp nổi điên, hắn đành phải nhìn kỹ Mục Hưng Hà đang chạy về phía trước, lên tiếng chào hỏi cùng bảo vệ, hai người liền chạy ra khỏi trường học, sau năm phút, cuối cùng đã tới phòng khám Hướng Dương.

Mục Hưng Hà cõng Lâm Đông tiến vào phòng làm việc của bác sĩ, hai bác sĩ trực ban nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của Mục Hưng Hà, nhanh chóng chào đón tiếp nhận Lâm Đông, sau khi kiểm tra một phen cho biết Lâm Đông chỉ là nóng sốt.

Vì nhanh chóng hạ sốt, bác sĩ chích một mũi cho Lâm Đông, sau đó kê thuốc hạ sốt, mang nước ấm tới cho Lâm Đông uống, toàn bộ quá trình chỉ gần mười phút, Tưởng Tiểu Quân yên tâm, lúc quay đầu nhìn Mục Hưng Hà, mặt Mục Hưng Hà so với Lâm Đông đang phát sốt còn hồng hơn, trên cổ, cánh tay đều là mồ hôi.

Tưởng Tiểu Quân không khỏi trầm mặc, ánh mắt rời khỏi người Mục Hưng Hà, thoáng nhìn bộ đồ ngủ Mục Hưng Hà mặc trên người, dưới chân là đôi dép lê lạnh cứng, đầu ngón chân đều lộ ra bên ngoài, trên mặt còn dính tuyết trắng chưa tan, nhưng cậu hồn nhiên không biết, nhìn thấy dường như tinh thần Lâm Đông khá hơn một chút, cậu ở đằng kia cười khúc khích.

Mục Hưng Hà cái thằng ngu này! Tưởng Tiểu Quân ở trong lòng âm thầm mắng Mục Hưng Hà, quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, phát hiện Lâm Đông cũng nhìn thấy dép lê cùng quần của Mục Hưng Hà, thế nhưng dường như Lâm Đông không có phản ứng gì.

Tưởng Tiểu Quân không hiểu được Lâm Đông, sau khi ra khỏi phòng khám Hướng Dương, Mục Hưng Hà tiếp tục cõng Lâm Đông, Tưởng Tiểu Quân đi ở phía sau hai người, nhìn Lâm Đông mặc dày dặn nằm nhoài trên người Mục Hưng Hà, hắn không nói ra được cảm giác trong lòng, dứt khoát không thèm nói, yên lặng mà đi theo sau lưng Mục Hưng Hà.

Lâm Đông đã chích và uống thuốc, trên người không còn quá nóng, Mục Hưng Hà cũng không sốt ruột, cõng Lâm Đông dùng tốc độ bình thường đi về trường học, dịu dàng gọi: “Đông Đông.”

Lâm Đông đáp lại một tiếng: “Ừ.”

“Em còn khó chịu không?”

“Không khó chịu.” Lâm Đông khàn khàn nói.

Mục Hưng Hà lo lắng hỏi: “Đau đầu không?”

“Không đau.”

“Vậy thì tốt, vừa nãy làm anh sợ muốn chết, em phát sốt mà em không có cảm giác sao? Lúc khó chịu sao không gọi anh một tiếng? Anh nằm ngủ bên cạnh em mà.” Mục Hưng Hà lải nhải nói.

Lâm Đông không nói tiếng nào, nằm nhoài trên vai Mục Hưng Hà, bộ dạng ngoan ngoãn nhìn Mục Hưng Hà hai chân trần chôn ở trong tuyết, Hưng Hà vẫn đối xử tốt như vậy với cậu, từ lúc còn rất nhỏ, khi cậu muốn dung nhập vào trong vòng đám bạn nhỏ, chạy đến trước mặt Hưng Hà bắt đầu hỏi một câu “Đại ca ca, vậy, mang theo em chơi, mang em chơi, được không”, cho dù cậu khiến Hưng Hà té vỡ trán, hay khiến cho Hưng Hà hai lần ba lượt bị mắng, Hưng Hà vẫn đối xử tốt với cậu như vậy.

Tốt như vậy, liền muốn đánh tan đáy phòng tuyến kiên cố nhất trong lòng cậu, rốt cuộc thì cậu cũng không giữ được, cậu đau lòng Hưng Hà, cậu thật sự đặc biệt đau lòng Hưng Hà, đau lòng đến mức tim cũng rất đau, hắn cúi đầu nhìn hai chân Mục Hưng Hà vẫn luôn bị vùi trong tuyết, nhìn mà đôi mắt chua xót.

Mục Hưng Hà nói liên miên cằn nhằn một đống, sau khi nói xong không nghe thấy Lâm Đông đáp lại, cũng không nhìn thấy biểu tình của Lâm Đông, cậu ngước mắt nhìn về phía trước, lúc này bọn họ đã đi vào trường học, toàn bộ sân trường đều là tuyết trắng mênh mang, thanh lãnh cực kỳ, cậu cũng thanh tỉnh, âm thanh dịu dàng thương cảm mà gọi: “Đông Đông.”

“Ừ.” Lâm Đông nhẹ nhàng đáp.

“Gần đây em làm sao vậy?”

“Em làm sao?” Lâm Đông hỏi ngược lại.

Giọng Mục Hưng Hà rất nhẹ mà nói: “Em không cười.”

Lâm Đông nhẹ giọng hỏi: “Có sao?”

“Ừ.” Mục Hưng Hà dừng một chút, trong giọng nói hơi có chút tự trách hỏi: “Là bởi vì anh phải không? Là bởi vì anh, cho nên em có áp lực, có gánh vác có phiền não, cho nên liền giống như trước đây, tâm sự nặng nề?”

Mục Hưng Hà đợi một lúc, không nghe thấy tiếng Lâm Đông, chỉ có tiếng chân đạp tuyết, cậu liền mở miệng nói: “Em không cần có áp lực trong lòng, em coi như anh đánh rắm đi, anh chỉ thả một cái rắm, cái gì mà ghi chú trên Q, đều là do anh viết bừa, nam sinh yêu thích nam sinh là không đúng, cái gì mà có thích hay không tất cả đều đi gặp quỷ đi, sau này chúng ta chính là anh em tốt, anh em cực kỳ cực kỳ tốt, giống như trước đây, thật vui vẻ, có thể không?”

“Không thể.” Lâm Đông nói.

Mục Hưng Hà sững sờ, kiên cường chống đỡ nói một ít lời như vậy, chống đỡ khổ đau trong lòng, cũng không bằng hai chữ “Không thể” này, càng làm cho đau khổ hơn, cuối cùng, cuối cùng thì ngay cả anh em cũng không làm được, cậu không biết nên nói cái gì, khờ khạo hỏi ngược lại tại sao, chợt nghe giọng nói dễ nghe của Lâm Đông vang lên: “Bởi vì em cũng yêu thích anh.”

Bước chân Mục Hưng Hà dừng lại trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.