Khi Bang Chủ Làm Cô Giáo

Chương 72: Phiên ngoại cuộc sống




Mấy ngày nay Mạnh Chu đều ở trong phòng nhìn ngắm thật kỹ đôi câu đối này, dường như cũng nghiên cứu thật kỹ càng từng nét bút.

Lục Yêu bưng một chén sứ nhỏ đi vào, đôi mi thanh tú nhíu lại, oán trách: “Tiểu thư, người đã xem ba bốn ngày rồi, rốt cuộc bên trong giấy trắng mực đen thế này có gì chứ?” đặt khay xuống, thổi một vòng trên chén sứ rồi để lên bàn, Lục Yêu lại nói, “Đây là cháo lúa mạch em đã nhờ phòng bếp nấu, tiểu thư mau ăn để bồi dưỡng khí sắc.”

Mạnh Chu nhìn chăm chú thêm một lát, bỗng thoáng hiện ý cười trên môi, đưa mắt nhìn Lục Yêu đang nhìn chằm chằm mình, hưng phấn nói: “Nhanh đi chuẩn bị bút mực.”

Lục Yêu đánh bạo nhét chén sứ vào tay tiểu thư, đôi lông mày nhíu chặt lại, cương quyết nói: “Người ăn cháo trước đi đã.”

Mạnh Chu cũng không tức giận, cố gắng húp cho xong chén cháo trong một ngụm, lúc môi gần như bị phỏng thì kêu la lên. Cảnh tượng này làm Lục Yêu sợ tới mức kêu lên: “Chậm một chút, người chậm một chút.” Sợ là lần sau tiểu nha hoàn này cũng không dám ép chủ tử nhà mình ăn cháo nữa.

Giấy Tuyên Thành được trải ra, bút lông sói đầy mực nước. Cổ tay Mạnh Chu khẽ động theo đầu bút viết ra một chữ, sau đó so sánh với hai câu đối. Nàng không khỏi cười thầm, lại gọi Lục Yêu đến xem.

Lục Yêu vô cùng kinh ngạc: “Tiểu thư, đây không phải là câu đối của Vạn cô nương viết sao, tại sao lại giống chữ của tiểu thư như đúc vậy…Không đúng, người chỉ giỏi viết chữ tiểu triện, chưa bao giờ thử qua loại bút pháp vuông thẳng thế này mà.”

Mạnh Chu thổi một hơi lên giấy, nhíu mày cười: “Giống như đúc sao? Cũng không uổng phí ta xem lâu như vậy.”

Hai chủ tớ nói chuyện thêm một lát, lại nghe thấy tiếng gọi của một nha hoàn ngoài rèm: “Đại tiểu thư có ở trong đó không, lão gia mời người qua đó.”

Lục Yêu vui mừng nhướng mày, giọng điệu vui vẻ: “Tiểu thư, e rằng nhân duyên của người tới rồi!” Nói xong vội vàng đi tìm quần áo mang tới.

Mạnh Chu buông cây bút lông sói xuống, vẻ mặt bình tĩnh: Ta thì không tin cả Tần phủ đều không sợ chết giống hắn. Ý nghĩ vừa thoáng qua, khuôn mặt đã bất giác đỏ lên.

Mạnh Chu chỉnh đốn ổn thỏa liền đi đến đại sảnh của nhà chính, từ xa đã nghe thấy có tiếng cười đùa vui vẻ. Gần đây phụ thân bận bịu việc triều chính, nghe nói rất lâu rồi chưa thấy cười, không biết hôm nay đã nghe được chuyện vui gì?

Nghe kỹ lại, tiếng cười bên trong ngoại trừ phụ thân ra thì còn có một phụ nữ, trông ngoại hình cũng khoảng hai lăm hai sáu tuổi. Mạnh Chu bất giác giật mình, trong phủ xuất hiện nhân vật như vậy từ khi nào vậy, chẳng lẽ…phụ thân lại độc hại con gái nhà ai rồi ư?

Nếu Mạnh lão gia biết được suy nghĩ này của trưởng nữ chắc sẽ phun cả ba lít máu mà chết mất ----- tạo nghiệt mà!

Mạnh Chu thu hồi sắc mặt, để nha hoàn dẫn vào cửa, một chân vừa bước qua bậc cửa, người phụ nữ xa lạ liền vui mừng cười nói: “Là Mạnh tiểu thư đây sao? Quả là nước da hơn tuyết, mặt mũi như họa, đúng là một mỹ nhân thanh lệ thoát tục!”

Mạnh Chu làm lễ gặp khách với nàng ta, miệng nói vô vàn lời cảm ơn, trong lòng lại không chấp nhận: Miêu tả như thế thì khắp nơi đều có, có phải khen ngợi thật lòng hay không thì chẳng ai biết được.

Nàng còn đang oán thầm trong lòng, lại nghe Mạnh lão gia cười cực kỳ thoải mái, đến mức chòm râu cũng rung rung cả lên: “Đại hoàng tử phi quá khen, nữ nhi hèn mọn, tư sắc tầm thường, hôm nay có thể rơi vào mắt của Đại hoàng tử phi thì đó là phúc khí nó đã tu luyện được mấy đời…”

Đại hoàng tử phi? Nàng ta tới làm gì? Có liên quan gì tới nàng chứ? Muôn vàn câu hỏi đang lượn vòng trong đầu Mạnh Chu nhưng vẫn đành phải dằn lòng tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.

Tiếp theo cũng chỉ là khen ngợi sắc đẹp của Mạnh Chu ---- Tuy nàng cho rằng những lời đẹp như thiên tiên hơn phân nửa là không liên quan gì đến mình, nhưng thân là nữ nhi, nghe được những lời tán dương như vậy vẫn là mở cờ trong bụng, không khỏi mừng thầm.

Nhưng mừng thầm chỉ được chốc lát, thiếu chút nữa nàng đã muốn tắt thở.

Chỉ nghe Đại hoàng tử phi nói cười ríu rít: “Nếu thế thì cứ định vậy đi, một lát nữa ta sẽ đi mời ý chỉ của mẫu hậu tới. Liên Y chúc mừng Mạnh đại nhân có được người con rể tốt, nghe tướng công nói, Tần công tử thật đúng là nhân trung long phượng (rồng phượng trong loài người), mưu lược hơn người!”

Mạnh Chu vừa nghe xong, trong lòng như có trăm ngàn con kiến đang bò, lại giống như có hàng vạn móng vuốt cào xé tim gan, càng tựa như đang bị phỏng, nhất thời đứng ngồi không yên.

Lời đồn đã truyền ra ngoài rồi, tại sao nửa đường lại xuất hiện một Đại hoàng tử phi nhúng tay vào chuyện chung thân của mình? Nàng ta nói mẫu hậu, ý là ----

Ông trời ơi, chẳng lẽ thật sự không tránh được nhân duyên với Tần Giác sao?

Khóe mắt Mạnh Chu khép lại, thầm tính toán trong lòng, đợi Đại hoàng tử phi đi rồi lập tức quỳ xuống đất hành đại lễ, nói: “Phụ thân, hôn sự của nữ nhi có thể bàn bạc lại không? Pháp thuật của Sơn Dương đạo nhân cao siêu, lời đoán mệnh của ông ấy không thể không tin, nếu như…”

Bàn tay to lớn của Mạnh lão gia dịu dàng đỡ Mạnh Chu đứng dậy, thế nhưng nữ nhi lại quá mức bướng bỉnh, dám quỳ dưới đất không chịu đứng dậy. Ông giận dữ, cất cao giọng nói: “Thật không biết nên nói con là quá cẩn trọng hay là…” ông đành phải nuốt hai chữ hèn nhát xuống, nghĩ rằng: Dù sao cũng sắp trở thành bệ đỡ của ông rồi, cũng nên giữ cho nó chút thể diện.

Vì thế ông dừng một chút, sâu xa nói: “Con không cần phải lo lắng đến lời đoán mệnh, ban nãy Đại hoàng tử phi và phụ thân đã đến chỗ Sơn Dương đạo nhân, đạo nhân nói hai đứa là nhân duyên trời định, trước kia thời cơ chưa tới bởi mây đen che khuất sao hồng loan. Bây giờ đã mây mờ trăng tỏ rồi.”

Mạnh Chu làm sao nghe được những lời trống rỗng như vậy, nàng cắn chặt khớp hàm, hận không thể lột da Sơn Dương đạo nhân kia ---- ông ta lại âm thầm dùng thủ đoạn như vậy.

Cái gì mà mây đen che khuất sao hồng loan, cái gì mà mây mờ trăng tỏ, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!

Nếu Tần Giác hắn là nhân duyên tốt, sao ngày đó nàng lại mất mạng như vậy?

Một hơi oán giận trỗi lên, Mạnh Chu nặng nề đụng đầu xuống đất, giọng nói bởi vì tức giận cũng bắt đầu run run: “Phụ thân, nữ nhi vẫn cảm thấy không ổn, nếu sau này mây đen lại kéo tới lần nữa, chẳng phải là người của Tần phủ đều vì nữ nhi mà chết sao, nếu có ngày đó, chỉ sợ phụ thân cũng không thoát khỏi liên quan! Giờ đây nữ nhi lại càng lo lắng Sơn Dương đạo nhân có phải rắp tâm lừa phụ thân hay không!”

Mạnh lão gia nổi giận, vỗ một chưởng lên bàn: “Nói bậy! Lời đoán mệnh hôm đó là nhân duyên của ngươi và Đại công tử, bây giờ lại là Nhị công tử, thay đổi là chuyện đương nhiên, vậy mà nha đầu ngươi lại mở miệng vấy bẩn đạo nhân, thật sự là…đại nghịch bất đạo!”

Một tiếng ong ong trầm đục đâm thủng đám sương mù dày đặc trong đầu Mạnh Chu, nàng đã vượt ra ngoài sự kinh ngạc. Lời phụ thân mang theo tức giận lần lượt vang vọng bên tai, “Bây giờ là Nhị công tử, bây giờ là Nhị công tử, bây giờ là….”

Tức thì nàng hóa dại không biết nên khóc hay cười.

Mà trên mặt lại là ---- nàng xúc động than thở, giống như vô cùng bất đắc dĩ nói: “Đại sự cả đời nữ nhi đều do phụ thân làm chủ, nếu phụ thân cảm thấy thỏa đáng, nữ nhi…” Nói xong lại thút thít vài tiếng mới tiếp tục, “Nữ nhi nhất định vâng lời.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Mạnh lão gia hơi nguôi giận, lại không yên tâm dặn dò vài câu mới cho nàng trở về phòng.

Lục Yêu nghe được việc này, kinh ngạc kêu lên. Dọc đường nàng ta đi theo tiểu thư, nhìn vẻ mặt âm tình bất định của tiểu thư, dù là trong lòng có trăm câu nghìn chữ cũng chỉ đành phải tạm thời đè xuống.

Chờ đến khi trở lại phòng, nàng ta khóa chặt cửa, lúc này mới mở miệng: “Tiểu thư, tại sao lại có chuyện kì lạ như vậy, người với Đại công tử mới đúng là do tổ tông chỉ phúc vi hôn, tuy chưa từng có lời của mối mai, nhưng cũng có lệnh của phụ thân. Làm sao có thể dễ dàng đổi thành Nhị công tử? Hơn nữa nô tỳ nghe nói Nhị công tử yếu ớt, sợ là…”

Nàng kịp thời ngậm miệng, lúc này mới nuốt bốn chữ “một người đoản mệnh” vào bụng, vậy mà chỉ thấy tiểu thư vẫn còn xuất thần không hề để ý đến điệu bộ của mình.

Lục Yêu không khỏi thở dài một hơi, cảm thông nhìn Mạnh Chu, khẽ nói: “Số tiểu thư sao mà khổ quá. Nếu sau này phải sớm ở góa, cuộc sống sẽ gian nan biết bao…Lão gia cũng thật là, sao lại dễ dàng đồng ý như vậy, thật khiến lòng người ta thất vọng khổ sở mà…”

Mạnh Chu bỗng dưng ngẩng đầu, nhíu mày giận dữ: “Em nguyền rủa ai ở góa vậy?”

Luc Yêu không ngờ tiểu thư lại nghe được, vội càng đánh vào miệng mình, luôn miệng xin lỗi.

Mạnh Chu cũng không ngăn cản, chỉ chờ nàng đánh gần mười cái, mắt thấy khóe miệng sắp sưng đỏ mới lên tiếng bảo ngừng. Vẻ mặt nàng vẫn giận dữ: “Bất luận là người ngoài bàn luận Nhị công tử ra sao, nhưng hôm nay y đã sắp là phu quân của ta, là cô gia của em, sao em có thể nói ra những lời nông cạn như vậy? Nhớ kỹ, Nhị công tử nhất định có thể sống lâu dài, con đàn cháu đống!”

Nói đến bốn chữ “con đàn cháu đống”, gò má của Mạnh Chu lại đỏ lên, trong lòng thầm thè lưỡi: Thật không biết xấu hổ, còn chưa gả đi đã nghĩ đến đại nghiệp sinh con rồi.

Lại ngồi yên được một lúc, Mạnh Chu lại cười khúc khích, cầm lấy bút mực cần mẫn bắt chước nét chữ trên câu đối của Vạn Tuệ Như. Đợi đến khi bút pháp thuần thục, nàng liền bắt đầu lấy giấy viết thư, cẩn thận đặt bút viết: Tần đại công tử thân khải.

Công tử võ công cái thế, tài nghệ hơn người, Tuệ Như ngưỡng mộ đã lâu, vạn lần hy vọng công tử có thời gian xin hồi âm, Tuệ Như cũng được lãnh giáo một ít.

Lạc khoản đương nhiên là ba chữ “Vạn Tuệ Như”, khi hoàn thành nét chữ cuối cùng, Mạnh Chu nhếch môi cười khẽ.

…………………

Sau đó không lâu, trên dưới Mạnh phủ đã truyền khắp tin tức này, tất nhiên là cũng không ít người vỗ tay khen hay, trong đó mợ Hai là vui sướng nhất, bà kích động đến mức suýt tý nữa là lăn từ trên giường xuống, còn cất tiếng cười rõ to trong phòng: Ha ha, nha đầu ngu xuẩn này cùng con ma bệnh của Tần phủ, đúng là sự phối hợp tuyệt vời!

Đại để những phòng khác cũng chỉ là chế giễu.

Chỉ riêng Tương Quân không thể nhếch mép cười nổi, thậm chí nàng bất chấp bị kim đâm vào ngón tay, bất chấp tiếng kinh hô của nha hoàn, chỉ nghe vang vọng bên tai lời của Sơn Dương đạo nhân nói với nàng: “Mạnh phủ chắc chắn là nơi phượng hoàng trú ngụ, ha ha, nhưng e rằng tỷ tỷ Mạnh Chu của cô sẽ phải gả cho nhân trung long phượng, phu quân có thể làm được đại sự cũng không chừng.”

Vì những lời này mà Tương Quân vẫn luôn kiêng dè Mạnh Chu, chỉ sợ nàng ta làm hỏng chuyện tốt của mình, hôm đó trên núi giả Tương Quân thậm chí không tiếc ra tay…Nhưng nàng ta mạng lớn, ngã từ trên xuống mà vẫn không chết!

Lại như hôm đó trong cung, nếu không phải nàng thừa dịp hô lên “Cẩn thận” làm cho Mạnh Chu nhất thời không xem kỹ được, chỉ sợ là lúc đó Mạnh Chu đã sớm thoát khỏi khói thuốc súng….Không biết thế nào lại xuất hiện một Tần nhị công tử cứu nàng ta khỏi vụ hỏa hoạn!

Tương Quân nhìn máu tươi đỏ sẫm trên đầu ngón tay, trong lòng chợt lạnh: Vị làm được đại sự kia chẳng lẽ là Tần Nhị công tử? Hắn với Mạnh Chu mới là nhân duyên trời đã định trước?

Sao lại như vậy? Sao lại như vậy!

Nàng quát nha hoàn đang muốn tiến lên, chậm rãi đưa ngón tay vào miệng, dùng sức mút vào. Trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, nàng nhíu mày lại vui vẻ nuốt xuống.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn mát lạnh, kích thích suy tư của nàng, khiến nụ cười của nàng càng lạnh lùng hơn: Hay cho một người làm được đại sự! Hay cho một nhân duyên trời định! Ta lại muốn xem nếu xảy ra chuyện này, hai người các ngươi làm sao mà kết thành vợ chồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.