Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 52




Editor: Hạ Trần

Tiết Giai Vân lên xe, Lâm Nhiên cũng đi lên, trong xe quả nhiên ấm áp hơn lúc ở ngoài, tóm lại không đồng nhất, như Lâm Nhiên nói, xe chống đỡ được tới nội thành, anh đưa cô đến cửa nhà, tắt xe, theo cô cùng nhau xuống xe.

"Anh làm gì?" Tiết Giai Vân kinh ngạc nhìn Lâm Nhiên xuống xe theo mình, không rõ có ý gì, anh muốn cùng mình về nhà? Điều này tại sao có thể.

Lâm Nhiên nói, "Xe bị hư, có thể chống đỡ được đến nhà em cũng rất không dễ dàng, em cũng nhẫn tâm đem anh đuổi đi, nếu như trên đường lại xảy ra vấn đề gì? Hơn nửa đêm còn muốn gọi xe tải, em cũng nhẫn tâm?"

"Từ nhà em về nhà anh có hai mươi phút, em tin xe của anh còn dùng rất bền." Tiết Giai Vân mỉm cười nói, cũng không bị đánh bại bởi khổ nhục kế này.

"Giai Vân..."

"Anh cũng có thể thuê xe, láy xe không được, anh gọi một cú điện thoại, tài xế của anh cũng tới tiếp anh." Tiết Giai Vân nhắc nhở anh.

Mặt Lâm Nhiên suy sụp, dựng thẳng lên một ngón tay thề, "Anh bảo đảm, cái gì cũng sẽ không làm."

"Em không tin cam đoan của anh."

"Giai Vân, em nói như vậy anh liền thương tâm."

"Nói chung, anh không thể ở nhà em." Tiết Giai Vân nói.

Lâm Nhiên nói, "Kỳ thực, án giết người cũng có phát sinh rất nhiều ở trong nhà."

"Lâm Nhiên!" Tiết Giai Vân giận, sớm biết vừa liền không nói với anh chuyện này, anh vừa nói như thế, chính cô còn thật không dám về nhà.

Đáng chết.

Lâm Nhiên, anh thực sự là một hỗn đản.

Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Lâm Nhiên cười đến phong độ nhẹ nhàng, "Em xem, em vừa từ thâm sơn rừng già trở về, trong nhà nếu như..."

"Được rồi, anh có thể ngậm miệng, không nên nói nữa." Tiết Giai Vân tức giận nói, xoay người vào nhà trọ, Lâm Nhiên cười, cũng theo cô cùng nhau đi vào, Tiết Giai Vân một đường đều cấp sắc mặt anh nhìn.

Lâm Nhiên cười tựa như hồ ly.

Đặc biệt giảo hoạt, mê người.

Đến nhà, Tiết Giai Vân mở điều hòa, trong phòng nhiệt độ cùng ngoài phòng không sai biệt lắm, được một hồi lâu mới ấm áp, "Năm nay khí trời thật là lạnh."

"Thành phố S khí trời là ngẫu nhiên truyền phát tin, hôm qua còn có thể mặc đồ ngắn tay, hôm nay sẽ phải mặc áo lông, chúng ta nhất định phải chú ý nhiều đến chuyển biến của khí trời." Lâm Nhiên nói, Tiết Giai Vân đi tháo trang sức, đổi áo ngủ, anh đến phòng bếp pha một bình trà nóng.

Kia là thói quen của Tiết Giai Vân, mặc kệ trễ đến đâu cũng vậy, cô nhất định phải uống vài ly trà Phổ Nhĩ, cô mới có thể đi vào giấc ngủ.

Cơ hồ thành thói quen.

Tiết Giai Vân tháo trang sức, tắm xong đi ra, Lâm Nhiên đã ở phòng khách đem mình cấp thu thập, trong phòng khách trà Phổ Nhĩ phiêu hương, mang theo hương khí mê người, Tiết Giai Vân không thể chống cự hương khí như vậy.

Đây là mỗi ngày cô đều làm.

Uống Phổ Nhĩ, dưỡng tình cảm sâu đậm.

Lâm Nhiên nhìn cô, lắc lắc ly trà, Tiết Giai Vân qua đây, ngồi ở trên sô pha, cầm lấy thảm bọc chính mình, mặc dù thật ấm áp, vừa mới tắm ra vẫn có chút cảm giác mát.

Uống một ly trà Phổ Nhĩ, ấm áp rất nhiều.

"Anh vẫn luôn không có hỏi em, trước khi ngủ uống trà, em đi ngủ không khó chịu sao?"

"Không khó chịu, rất tốt." Tiết Giai Vân nói, "Không uống một ly trà, em sợ rằng sẽ ngủ không được."

"Cổ quái."

Tiết Giai Vân mới mặc kệ anh nói như thế nào, cô thích là được, lại nói, thói quen uống trà cũng chỉ một loại, bỏ không xong, tựa như hút thuốc, muốn từ bỏ, vô cùng khó khăn.

Hai người lẳng lặng uống trà, ngoài cửa sổ bắt đầu mưa nhỏ.

Mưa không lớn, không khí như vầy, ở nhà uống trà đọc sách, thật là một loại hưởng thụ, Tiết Giai Vân có chút khốn, nghiêng ở một bên, hơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Lâm Nhiên cười nói, "Vào trong phòng ngủ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.