Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 9: Công chúa Ngọc Ninh




Cung Nhã Thương bực bội nới lỏng cà vạt, chết tiệt!

Vừa nãy hắn mới nhận được điện thoại, là siọng nói uy hiếp của bà mẹ hắn: “Nếu con muốn cử hành thuận lợi hôn lễ ngày mai, nếu con không muốn ta công khai thân phận thực sự của con, vậy đi, ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, ta cũng chỉ cam chịu thôi, biết không có khả năng ngân con kết hôn. Nhưng địa điểm tiến hành hôn lệ, còn có công ty tổ chức phải do ta quyết định, cũng đế cho người làm mẹ này thể hiện một chút, tránh về sau con lại oán ta phá hủy hạnh phúc của con.” Tiếng điềm tĩnh trang nhã trong điện thoại dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Ngày mai, hôn lễ tổ chức ở Ca Hoa, ta muốn gặp người đó cùng với con, đến lúc đó các con phải nói rõ chuyện cho ta biết đấy. ” Nói xong, bên kia liền cúp máy.

Cung Nhã Thương không cho rằng bà mẹ của hắn thật sự chấp nhận hôn lễ không bình thường này. Thời báo New York, trên tuần san nhân vật sẽ đồng thời đăng ngày kết hôn của hắn “ông trùm quyền lực nhất của Châu Á Cung Nhã Thương hôm nay cử hành hôn lễ với bạn trai đồng tính luyến ái, hôn lễ được cử hành lúc...”, hắn không cho là mẹ hắn có thể chấp nhận, cũng không cho là người trong họ có thể chấp nhận.

Đánh hơi được mùi nguy hiểm, Cung Nhã Thương khẽ chau mày, không biết bà mẹ giở của hắn lại muốn chơi trò gì đây.

Đang suy tư, đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, Cung Nhã Thương nhận điện, tiếp theo nghe được tiếng nói hưng phấn mà run rẩy của thư ký: “Cung tiên sinh, có một người phụ nữ tự xứng là chị của ngài gọi đến nội bộ, nói tìm ngài, xỉn hỏi ngài có muốn nối máy không?”

Lại là một người phụ nữ si tình, Cung Nhã Thương khẽ nhíu mày, làm sao phải đối nhiều thư ký như vậy. hay là không đối được mộtngười khiến người ta hài lòng, năng lực làmviệc dù cao, nhưng chỉ cần không phải là một người phụ nữ si mề hắn thì sẽ không có việcỆ. Hắn đã công khai tui tới với bạn trai, vậy mà vẫn có những người phụ nữ mê tưởng hão huyền, muốn gá cho hắn.

Cung Nhã Thương gật đầu nói: “ừ, nối máy"

Sau khi thư ký nói biết, Cung Nhã Thương đợi vàỉ giây, sau đó nghe được tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của chị: “Thương, hôm nay Luyến Nhi không thoải mái, sau hai tiết đầu cậu đón nó về đi. Tôi đõ dặn Luyến Nhi tan học thì đứng ở cửa chờ cậu. Cơm tôi cũng chuẩn bị xong rồi. Hẹn gặp lại hai n%ười sau. ” Cung Nhã Thương slật đầu nói:“Đã biết." Giọng nói nhỏ dần, bên kia đã cúp điện thoại. Cung Nhã Thương nhìn điện thoại có chút bực tức, chưa từng có người dám đôi xử với hắn như vậy, ngay cả bà mẹ của hắn củng đều mang theo một tia sợ hãi, duy chi có nqười chi nàv, cứ như là không biết thênào là trời cao đất rộng, với hắn, thậm chí, với tất cả mọi người trong gia tộc đều lạnh lùng ra mặt, không cười, giọng nói cũng chưa từng dịu dàng. Cũng vì như vậy, hắn và chị mới có thế ở chung bình đẳng, hắn cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, người thân trong gia tộc này, những anh chị em khác, vừa nhìn thấy hắn, đều cung kính, xu nịnh, sợ sệt. Đơn giản là hắn người thừa kế duy nhất, là tương lai của toàn bộ gia tộc. Cho nên không thế không xu nịnh hắn, không thê không sợ hắn.

Cúp máy, xem giờ, đõ đến thời gian rồi. Cung Nhược Hạ này, nói cô lạnh lùng, chi bằng nói cô chẳng đế ý chuyện gì cả. Đã đến giờ, mới gọi điện thoại báo cho hắn.

Bấm điện thoại cho thư ký: “Thư ký Lâm, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe. ”

“Vâng, Cung tiên sinh. ”

Cung Nhã Thương nhìn xấp văn kiện thành hai chồng, hơi nhức đầu. Chờ lát nữa về, xem ra đêm nay phải tăng ca rồi.

Nhớ bà mẹ thường xuyên mắng hắn nếu tốt thì tại sao không ra ngoài mà kiếm song, tụ mình sáng lập ra tập đoàn Cung thị bây giờ. Giờ ngẫm lại, đúng là hắn quá nhàn rỗi, tụ rước phiền toái vào người.

Mặc thêm áo khoác, mới bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, trợ lý và thư ký lập tức lục đục đứng lên cung kính nói: “Tạm biệt tống tài. ”

Từ thang máy chuyên dụng xuống tầng, ra khỏi thang máy, dọc theo đường đi, người bên cạnh thấy hắn đều dừns lại cung kính nói: “Tổng tài khỏe. ”

Mắt Cung Nhã Thương thản nhiên nhìn ra cửa, xe đã chuẩn bị tốt đỗ trước cửa, nhận chìa khóa từ tay tài xế, Cung Nhã Thươns lái xe đi thẳng đến trường học quý tộc của Luyến Nhi.

Trên đường đi bị kẹt xe (tắc đường) làm Cung Nhã Thương muổn gọì Dạ Lang đưatrực thăng đến đón hắn, nhưng cũng biết nếulàm vậy thật, như vậy thân phận của hắn sẽ sáng tỏ hoàn toàn.

Nửa giờ sau, cuối cùng Cung Nhã Thươngcũng đến trường học, quả nhiên, mới vừa xuống xe, Luyến Nhi đợi lâu liền bĩu môỉ,chạy đến bên cạnh hắn oán giận nói: “Cậu, sao cậu trễ vậy, làm Luyến Nhi đợi lâu

quá.”

Nhìn Luyến Nhi đáng yêu như con búp bê nhỏ, Cung Nhã Thương trước giờ lạnh lùng như băng, mặt chưa từng thay đổi, giờ lại có nét dịu dàng.

Hắn cúi người vuốt lên mái tóc đen trơn mượt mà dễ thương của Luyến Nhi, nói xin lỗi: "Đều là cậu không tốt, bị tắt đường, để Luyến Nhi chờ lâu. Luyến Nhi muốn trừng phạt cậu thế nào?"

Luyến Nhi dang hai tay ra, nũng nịu nói: "Luyến Nhi muốn ôm cậu một cái."

Cung Nhã Thương cười nhẹ, ôm lấy cô bé.

"Được, để cậu ôm nào."

Đúng lúc cnt muốn bế ln lên xe, đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé khiến cnt chú ý.

Rõ ràng muộn thế này mới đi học, nhưng vẻ mặt đứa trẻ kia thật thản nhiên, không chút hoang mang đi đến cửa trường học, thấp giọng gọi bác bảo vệ mở cửa. Từ đầu đến cuối, một chút lo lắng và khẩn trương đi học muộn đều không có.

Quan trọng hơn là, khuôn mặt xinh đẹp của nó, hắn nhìn có điểm quen thuộc.

Thấy ánh mắt của nó, Luyến Nhi cũng nhìn về bên kia, kích động nói: "Là anh Tiểu Đào a. Cậu, anh Tiểu Đào có phải rất đẹp trai không, cháu thấy anh Tiểu Đào cũng đẹp như cậu vậy, vì thích cậu, nên cũng cực thích anh Tiểu Đào a..." Mắt Luyến nhi trong suốt, nhìn đến chỗ Tiểu Đào với vẻ mặt si mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.