Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 55: Đóng cửa, thả chó




“Khế ước kia, em thắng. Tôi sẽ giao cho em số tiền như đã hứa.” Mà hắn, sẽ đòi lại từ chỗ khác, Cung Nhã Thương nhìn người phụ nữ diện mạo tầm thường trước mắt, trên người cô, luôn có nhiều bí mật, giống như một bảo tàng đào mãi không thấy đáy.

Mà hắn, rất nhanh sẽ lấy được kho báu trân quý nhất trong cuộc đời tại đó.

Đào Chi Yêu đứng dậy, trong hai mắt là ghen tuông, nhưng, cô cũng không để mình bị mờ mắt, không muốn thừa nhận sự yếu đuối của bản thân, không muốn để hắn biết cô động lòng với hắn.

Hít sâu một hơi, áp chế lòng, Đào Chi Yêu cố bình tĩnh nói: “Cũng xin Cung tiên sinh làm theo lời hứa, ba ngày sau khi tổ chức hôn lễ xong, để tôi và con tôi ra đi.”

Hai mắt Cung Nhã Thương thắt lại, đến bây giờ, cô vẫn muốn chạy trốn khỏi hắn sao? Vẫn không muốn hắn và con gặp nhau sao? Hết lần này đến lần khác đều như vậy!

“Được.” Cung Nhã Thương bình tĩnh nói, chẳng qua sẽ là cách rời đi khác, ví dụ như, đi đâu đó hưởng tuần trăng mật. Hôn lễ này chính là một sự khởi đầu nhỏ, hắn đã bao cả một du thuyền sang trọng rồi, chỉ vì muốn ở nơi biển rộng, dưới ánh sao sáng, trong không khí lãng mạn, dưới hơi lạnh của gió biển, có thể cùng cô quên cả đất trời, chỉ có hai người bọn họ ôm nhau, cùng nhảy một điệu.

Mà ngày đó, hắn sẽ để lại cho cô một buổi tối lãng mạn bất ngờ nhất. Hắn sẽ không nóng lòng nói cho cô biết.

Cung Nhã Thương nhịn không được hỏi: “Em không hỏi cô dâu là ai ư?”

Đào Chi Yêu đưa lưng về phía hắn, thản nhiên nói: “Còn phải hỏi sao? Quá rõ rồi còn gì?”

Cung Nhã Thương biết cô hiểu lầm, nhưng cũng không muốn nói ra. Nhìn bộ dáng cô khổ sở vì hắn, hắn lại ác độc cảm thấy cao hứng.

Bởi vì, nó chứng minh cô để ý hắn, cô và hắn, cũng yêu hắn.

Đào Chi Yêu không biết mình đã về phòng như thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.

Đau đớn, khổ sở, tích tụ, ngực bị đè nén quá nhiều, khiến cô không thể thở.

Cảm giác khó chịu này, khiến Đào Chi Yêu cảm thấy chán chường. Cô từ trên giường đi đến chiếc bàn nhỏ.

Mở tài liệu ra, sau đó toàn tâm toàn ý vì hắn, chuẩn bị một hôn lễ làm hắn và cô dâu tương lai của hắn vừa lòng. Như vậy, cũng coi như trước khi cô rời đi làm chuyện duy nhất vì hắn, cô cũng thỏa mãn rồi.

Mà Cung Nhã Thương nhìn bóng dáng của cô, hôm nay hai người vẫn không thể thông suốt, xem ra, có lẽ đợi đến hôn lễ ba ngày sau sẽ nói cho cô chân tướng.

Cung Nhã Thương hơi đau đầu.

Trở lại thư phòng, Cung Nhã Thương bấm dãy số quen thuộc, bởi vì vấn đề lệch giờ, Cung Nhã Thương biết ở bên kia vẫn còn sớm.

Rất nhanh, giọng nói tao nhã bình tĩnh liền vang lên: “Alo, con trai cưng của ta đây ư, lâu như vậy, con mới chịu gọi cho ta à?” Từ sau khi hắn trưởng thành vì tìm kẻ thù báo thù cho cha mà tạo nên một trận tinh phong huyết vũ, cơ hồ sau đó hắn mới có danh xưng ma vương Hắc Đế, vì bà trước lúc mất muốn thấy hắn như một người bình thường kết hôn sinh con, rất muốn được thấy hắn hạnh phúc, muốn có cháu nội bế, nên đã ngấm ngầm thay hắn tìm vợ, nhưng lại làm hắn chán ghét, trực tiếp bỏ nhà đi, sau khi trở lại Hong Kong thì biến thành gay, ngày đêm dây dưa một chỗ với đàn ông, chuyên môn làm bà ức chế.

Nhiều năm như vậy, hai người đã hiếm khi gọi điện cho nhau.

Giọng nói Cung Nhã Thương tuy vẫn lạnh như băng, nhưng, không ai nhìn ra, miệng của hắn gợi lên một đường cong thản nhiên, “Ba ngày sau là hôn lễ của con, nhớ phải đến.”

“Hừ,” Mẹ Cung Nhã Thương, là người phụ nữ gánh vác nửa bầu trời trong thế giới hắc đạo kia, Hải Yến hừ lạnh nói: “Anh muốn cho tôi mất hết thể diện sao? Nhìn con mình kết hôn với một người đàn ông?”

Cung Nhã Thương nở nụ cười, lần này, hắn lại không cãi lại, không cúp điện thoại, mà cười nói: “Nếu ba ngày sau mẹ không đến, mẹ sẽ bỏ qua một ngày cả đời khó quên nhất, cả đời tiếc nuối vì không đến.” Cung Nhã Thương dừng một chút, “Vì hôn lễ này, mẹ sẽ có một người con dâu vừa lòng. Hơn nữa, có lẽ mẹ sẽ có cơ hội ôm đứa cháu nội đáng yêu. Con nghĩ con nên cảm ơn mẹ, để bọn họ đến bên cạnh con. Ba ngày sau, gặp tại hôn lễ.”

“A, con, ý gì đây?” Hải Yến còn muốn hỏi rõ, nhưng Cung Nhã Thương đã tà ác dập điện thoại.

Hắn bị bà chỉnh nhiều lần như vậy, lần này, coi như là một cái lễ vật nho nhỏ dành cho bà.

Tại Pháp Hải Yến nhìn điện thoại đã bị ngắt, biết tâm tư của hắn, căm giận cúp điện thoại, liền hô: “Quản gia, lập tức đi điều tra rõ cho ta, người kết hôn với thiếu gia rốt cuộc là nam hay là nữ, rốt cuộc là ai?”

Quản gia Ellen gật đầu cung kính nói: “Đã biết chủ nhân.”

Con dâu vừa lòng? Ôm cháu nội?

Ellen vừa mới lui ra ngoài nhất thời lại như ma quỷ xuất hiện trước mặt bà.

Hải Yến tiếp tục nói: “Gửi Y một phong thư. Sau lễ kết hôn của thiếu gia, sô tiền kia lập tức gửi vào tài khoản của cô. Đúng rồi thay tôi cùng cô nói một câu. Cám ơn cô ấy.”

Con bà đột nhiên đổi tính, nhất định có quan hệ đến cô ấy, tâm tình lúc này của bà rất tốt, chẳng để ý đến những thứ kia nữa.

Công lao này, số tiền kia với gia tộc bà mà nói, không đáng kể chút nào.

Ellen vẫn nghiêm túc, khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm không thay đổi, thản nhiên nói: “Đã biết chủ nhân.”

Hải Yến nhìn hắn, người quản gia này, đều theo bà nhiều năm như vậy năm, một chút thay đổi cũng không có, thật không đáng yêu.

Tâm tình bà lúc này rất tốt, nghĩ đến khí chất tao nhã cao quý, xinh đẹp thoát tục của cô gái kia, vẫn là ấn tượng không tệ, bà còn từng liệt cô vào danh sách chọn con dâu, nhưng cũng hơi tiếc, uổng công bà vừa hẹn Ý Khắc đi dạo phố, giờ đi chuẩn bị quà cho cháu nội và con dâu tương lai.

Quản gia Ellen lẳng lặng đứng trước tòa nhà nhìn người phụ nữ khi thì ngây thơ như cô gái hai mươi tám, khi thì tàn nhẫn như bà la sát, từ sau khi chồng chết, từ một phụ nữ dịu dàng nhu nhược dần trở nên kiên cường mà vĩ đại, chống đỡ cả một gia tộc, nhóm trưởng lão của gia tộc với quan niệm trọng nam khinh nữ hoàn toàn bị bà thuyết phục, hơn nữa, càng khiến người ta hâm mộ là, bà còn nuôi dạy nên đứa con vĩ đại như thế kia.

Nhắm mắt lại, lão quản gia Ellen ép tình cảm vọng tưởng của mình xuống đáy lòng. Ông vốn là con của bá tước, yêu bà từ khi còn trẻ, từ đó về sau nhớ mãi không quên, không bao giờ yêu người phụ nữ khác nữa, từ bỏ vị trí thừa kế đến bên cạnh bà, làm quản gia của bà, chỉ vì có thể im lặng thay chồng bà bảo vệ bà.

Mà sau khi bà biết tâm tư của ông, trước khi thuê ông, chỉ lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi chẳng nhận được gì đâu, tôi rất yêu chồng tôi. Nếu như vậy anh vẫn nguyện ý ở lại, thì hãy ở lại!”

Nguyện ý, ông đương nhiên nguyện ý, chỉ cần được gặp bà, nhìn thấy bà, ông đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Ngày hôm sau, Đào Chi Yêu nhìn hai mắt quầng thâm ửng đỏ của mình, đi vào văn phòng Cung Nhã Thương, giao kế hoạch hôn lễ cho hắn, ngày trước sau khi hắn đưa ra ý kiến xong, cô lại nghĩ ra rất nhiều ý tưởng độc đáo để cải thiện.

Sau khi Cung Nhã Thương xem xong, trong mắt là hài lòng, hắn thu bản kế hoạch lại, nhìn Đào Chi Yêu cười nói: “Tôi rất hài lòng. Hôm nay bắt đầu chuẩn bị đi, dù sao hôn lễ cũng là ba ngày sau cử hành rồi, không phải sao?”

Kế hoạch này hoàn mỹ như vậy, giống như cô dựa theo tâm ý của hai người mà chuẩn bị, giống như cô là kết hôn với hắn.

Nghe đến hôn lễ kia, lòng Đào Chi Yêu đau xót, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh không gợn sóng.

Đào Chi Yêu nhìn hắn, miễn cưỡng cười nói: “Nếu Cung tiên sinh đã vừa lòng, vậy thì tôi có thể về chưa?” Cô muốn gặp bảo bối của cô, vội rời khỏi nơi làm cô buồn chán này.

Cung Nhã Thương nhìn cô một lúc lâu, thản nhiên nói: “Không được, còn một chuyện cần em giúp.”

Mấy chục phút sau, Đào Chi Yêu đứng trong một tiệm áo cưới sang trọng, ngơ ngác nhìn áo cưới xinh đẹp này, kinh ngạc nói: “Ý của anh là, để tôi làm phù dâu?”

Cung Nhã Thương gật đầu nói: “Ừ, nhất thời không chọn được người thích hợp, chỉ có thể phiền em. Em cũng không hi vọng hôn lễ này không thể trọn vẹn hoàn thành chứ.”

Đào Chi Yêu nhắm mắt lại, cắn răng nói:“Được rồi.”

Cung Nhã Thương nhìn nhân viên bán hàng đứng một bên, thản nhiên nói: “Đem bộ tôi đã chọn trước thay cho cô ấy.”

“Vâng, Cung tiên sinh.”

Lần này Đào Chi Yêu đã có kinh nghiệm bị cải tạo lần trước, không từ chối nữa.

Đào Chi Yêu lẳng lặng thay bộ áo cưới hắn chuẩn bị vì cô, không, là lễ phục phù dâu.

Vừa mới thay, những nhân viên vây quanh cô đã hóa trang tóc, mặt cô, tất cả đều thay đổi hoàn toàn.

Sau khi xong, các cô vây quanh cô mở to hai mắt nói: “Oa, đẹp quá.”

Biểu tình Đào Chi Yêu thản nhiên, cho đến khi cô bị đẩy ra trước tấm gương lớn. Đào Chi Yêu kinh ngạc nhìn mình trong gương.

Hắn xác định đây là trang phục phù dâu mà không phải áo cưới sao?

Cả người như được bọc trong một lớp ánh sáng ngọc lưu ly, vầng sáng thản nhiên mờ ảo, dáng người cao gầy mà hoạt bát. Mái tóc khẽ vén lên có chút tự nhiên, khuôn ngực hơi lộ ra, phía sau lưng ẩn hiện hình xăm sư tử, trên cổ là một sợi dây chuyền ngọc bảo đơn giản. Trên mặt trang điểm tự nhiên, da trắng ngần, mắt ngọc mày ngài, tiếng cười như gió mát, trên mặt như mang theo một vầng sáng đầy màu sắc. Cả người phong thái thướt tha, muôn hình muôn vẻ, quyến rũ động lòng người, rõ ràng màu đỏ tường vi xinh đẹp, nhưng ẩn bên trong, còn là khí chất lạnh lùng thoát tục, Cung Nhã Thương ngơ ngác nhìn cô.

Hắn tưởng tượng qua khi cô mặc bộ áo cưới hắn chuẩn bị cho cô thì sẽ xinh đẹp thế nào, nhưng, cho đến lúc này, hắn mới biết, hắn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

Hắn nín thở, cả người đều bị cô quyến rũ hồn phách, đến đánh rơi cả ngôn từ, trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh đều im lặng đến quỷ dị.

Đào Chi Yêu quay đầu lại, thấy hắn ngơ ngác, ánh mắt Cung Nhã Thương như lửa nhìn cô chằm chằm, ấp úng hỏi: “Anh có chắc, đây là trang phục phù dâu mà không phải anh lấy sai, lấy thành trang phục cô dâu chứ?” Hay là cô hiểu lầm, tổng giám đốc tập đoàn Cung thị như hắn, hôn lễ của mình không phải chỉ có cô dâu xinh đẹp quý phái, ngay cả phù dâu nho nhỏ cũng không được làm người ta xem thường.

Cho đến lúc này, Đào Chi Yêu mới nhận ra Cung Nhã Thương cũng đã thay một bộ âu phục màu đen đuôi tôm, tóc chải gọn gàng, khiến cả người hắn nhìn qua ngoài vẻ đẹp lạnh lùng, còn có vẻ mê hoặc tiềm tàng.

Vẻ mặt của hắn làm cô có chút hoảng hốt, nghiêm túc như là thật vậy.

Cung Nhã Thương không trả lời cô ngay, mà đi đến gần, lấy khăn voan trong tay nhân viên cửa hàng nhẹ nhàng đội lên đầu cô, người đẹp như ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, xinh đẹp mà quyến rũ.

Cung Nhã Thương quỳ xuống, giống như kỵ sĩ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, tay kia lấy một chiếc hộp, cẩn thận mở ra, từ bên trong lộ ra chiếc nhẫn kim cương mười ca ra, ngọt ngào như mật nói: “Yêu Yêu, hãy lấy anh.”

Vốn định để đến lễ kết hôn mới nói cho cô, mới cầu hôn cô, nhưng, nay nhìn thấy cô xinh đẹp động lòng người như thế, hắn không nhẫn nhịn được, hắn ước gì hôm nay có thể lấy cô về nhà, hắn ước gì cô lập tức trở thành vợ hắn.

Hắn ước gì lập tức biến cô thành của riêng hắn!

Nếu biện pháp duy nhất có thể giữ cô lại là kết hôn, vậy thì, hắn sẽ cưới cô!

Đào Chi Yêu lẳng lặng nhìn hắn, thâm tình và chân thành trong mắt hắn nói cho cô, hắn không nói đùa, trước mắt tất cả không phải mơ, là thật, hắn cầu hôn cô.

Đào Chi Yêu kinh ngạc quay đầu nhìn bản thân trong gương, trên mặt tất cả là thẹn thùng ngọt ngào của cô dâu mới, còn có mong chờ hạnh phúc nhưng hạnh phúc đến quá nhanh thì đột nhiên lại sợ hãi…

Đào Chi Yêu nhìn hắn, vì kinh ngạc quá mức mà miệng hơi mở ra, thật lâu sau, mới cố nói: “Anh điên rồi, anh điên rồi……”

Hắn điên rồi, mới có thể đột nhiên cầu hôn cô, cô cũng điên rồi, mới có thể vừa nhìn vào ánh mắt kia, đã tin hắn.

Cung Nhã Thương nhìn cô, cuồng nhiệt nói: “Đúng, anh điên rồi! Đào Chi Yêu, từ sáu năm trước sau lần đầu tiên gặp được em anh đã điên rồi. Anh như kẻ điên tìm em sáu năm, anh như kẻ điên vì trốn tránh sự ép buộc của mẹ vì chờ em mà giả làm gay sáu năm, anh như kẻ điên hờ hững với những người phụ nữ đến tận cửa, anh như kẻ điên khi để mọi người hiểu lầm anh thích đàn ông chỉ vì muốn tìm em, anh như kẻ điên khi gặp lại em vẫn trầm mê như cũ, anh như kẻ điên lo em sẽ rời khỏi anh, anh như kẻ điên lẳng lặng thích em, sợ em bị người đàn ông khác đoạt mất, anh như kẻ điên yêu em, anh như kẻ điên muốn kết hôn với em, anh như kẻ điên cầu hôn em!” Cung Nhã Thương lúc này không cấm kỵ gì nữa, đem lòng mình nói ra cho cô, Ở trước mặt cô, hắn không phải tổng giám đốc tập đoàn Cung thị, cũng không phải Hắc Đế người đứng đầu hắc đạo, chỉ là một người đàn ông yêu cô, muốn chăm sóc cô cả đời.

Cung Nhã Thương đứng dậy, cứ như vậy mà nhìn cô không chớp mắt, bên trong là bi thương và mừng rỡ vì cô đơn chờ đợi đã lâu nay đã gặp lại, hắn thản nhiên nói chân tướng: “Hôn lễ ba ngày sau, là hôn lễ em tự chuẩn bị cho chúng ra. Không có người yêu Dạ Hoàng của anh, không có người đàn ông này, cái gì cũng không có, tất cả đều là giả, vì không để em cải tạo anh thành công, vì không để mẹ anh dùng tiền đưa em đến bên anh ngụy trang thành công, tha thứ cho anh, chỉ vì anh quá quan tâm mà giận dữ, mà ghen tuông, mà đau khổ, mà không muốn em rời khỏi anh… Lúc này, hãy để chúng ta quên hết tất cả, làm lại từ đầu, còn có con của chúng ta, cùng tạo thành một gia đình, của em và của anh. Trong nhà chỉ có em, có anh, còn có con của chúng ta. Yêu Yêu, lấy anh, lấy anh được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.