Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 54




Bảo bối, con vào trước đi, chơi với bác Nhược Hạ một chút, cha và mẹ con chuyện cần nói." Nói xong câu cuối cùng, giọng Cung Nhã Thương hạ thấp xuống rát nhiều. Cung Nhã Thương nháy mẳt với con mấy cái. nét mặt Đảo Tiểu Đào hiểu rõ.

Nhưng nhln tinh hình trước mắt làm đầu^^ Đâo Chi Yêu trống rỗng, chỉ mê man nắm^^ tay Đào Tiểu Đào bước đi.

'Tiểu Đào, chúng ta đi." Trong lòng hốt hoảng, Đào Chi Yêu không hiểu chuyện gì đạng xảy ram cũng không thể đối mặt với hẳn. Bảo bối cái gì, bác cái gì, mẹ cái gì, ngữ khí vô cùng thân thiết như vậy, ánh^^ mắt dịu dàng như vậy, Đào Chi Yêu kéo tay Tiểu Đào, không cho nó đi Mà Tiểu Đào, ngẩng đầu nhln Cung Nhã Thương, nhưng bước chân vẫn đi theo Đào Chi Yêu rời đi. 

Đúng là người phụ nữ đáng ghét!

Cung Nhã Thựơng không muốn nhiều lời,| trực tiếp đi đến, chắn ngang ôm cô vào lòng, Đào Chi Yêu cả kinh, vừa thẹn vừa nôn nóng, chân tay vùng vẫy muốn thoát ra.

"Buông ra ké xấu ra này, anh rốt cuộc đang làm cái gì?!” Nghĩ đến con, còn có người nhiều như vậy đang nhln, Đào Chi Yêu chỉ muốn dùng một đao giết chết hắn, làm cô

xáu hổ như vậy, nhưng mà, nếu giết hắn cô

lại có chút không nỡ.

Cung Nhã Thương hoàn toàn mặc kệ vùng vẫy cúa cồ, chân đá tay đám cũng đều, cho là thể hiện tinh yêu.

Bẹ cô lên, đưa cô vào xe, không để ý đến tiếng mắng của cô khóa trái cửa xe lại, để; cô không thể trốn.

Cung Nhã Thương nhìn Cung Nhược Hạ: nói: "Phiền anh chị giúp em chăm sóc Tiểu; Đào.”

Tháy bọn họ cười gật đầu, Cung Nhã Thương xoay người ngồi lên xe, không nhìn Đào Chi Yêu lấy một cái, lao xe thẳng lên đường.

Đến nơi, Đào Chi Yêu ngồi trong xe nhất định không chịu ra ngoài.

Cung Nhã Thương unp dung nói: "Em, không ra, có phải là muôn anh vào tận nơi bế em ra không!"

“Hừ!" Đào Chi Yêu nhin hắn một cầi, nự cười tà mị như muốn ăn tươi nuốt sống cô, làm cô thật khó chịu. Nhưng mà, Đảo Chi Yêu bát đắc dĩ đi ra.

Cô không muốn minh bị hắn bế ra. 

Vì sao khi gặp hắn, lý trí của cô lại biến mát chứ?

Thấy bộ dáng không tình nguyện của cô, Cung Nhã Thương than nhỏ một tiếng, đột nhiên dịu dàng nói: "Yêu Yêu, nhanh ra đi, giữa chúng ta, có rất nhiều hiểu lầm càn^^ giải thích, hôm nay chúng ta phải bàn vẻ chuyện tinh cảm nhiều lắm đấy." Yêu Yêu?

Từ lúc nào mà họ thân mật như vậy?

Đào Chi Yêu cảnh giác nhìn hẳn, hỏi: “Nếu là quyền nuôi Tiểu Đào, vậy thl, không cần phải nói. Tiểu Đào là cúa minh tôi, tôi sẽ không giao nó cho bất kỷ ai."

Cung Nhã Thương thành khẩn nói: "Em đừng lo lắng điều này. Yêu Yêu, em không Đúng vậy, dù cô có tốt với Tiểu Đào thế nào, Tiểu Đào có hài lòng cỡ nào, nhưng mả, tinh yêu của cô trong cuộc đời của Tiểu Đào cũng không thể đảm trách được vai trò của người cha, không thay thế được tinh •ithương cúa người cha. Tuy cô vẫn luôn trốn tránh, nhưnạ cô biết không có khả năng.

Tiểu Đào cân một người cha, một người cha yêu thương nó.

Nhưng, Đào Chi Yêu ngước mắt nhìn Cung Nhã Thương, hắn xứng đáng với chức cha kia sao?

Đào Chi Yêu trầm mặc xuống xe. Cô cũng có nhiều chuyện muốn hỏi hắn, muốn biết;^^ tất cả về hắn.

Hai người đều mang theo tâm sự bước vào biệt thự.

Đi đến đại sảnh, theo thói quen, Đào Chi Yêu đến nhà bếp chuẩn bị hai ly cà phê.

Hai người uống vài ngụm, ngẩng đâu rồi cúi đẩu, cuối cùng không kiên nhẫn đồng thanh nói: “Anh!Em! ”

Quá mức ăn ý, làm không khí bỗng dịư xuống, hai người nhìn nhau cười.

Cung Nhã Thương lịch lãm nhún nhún vai nói: Em nói trước đi."

Dù sao chuyện gì cũng phải nói rõ. Chỉ là thứ tự trước sau mà thôi.

Đào Chi Yêu cả giận nói: “Anh Rốt cuộc có phải gay hay không?”

Cung Nhã Thương nhếch mày nói: “Em nói xem."

Nếu đúng là như vậy thì cô không còn lời nào để nói, nhưng mất mát mơ hồ không dứt, nếu không phải, vậy thl tất cả là hắn diễn kịch ư.

Đào Chi Yêu cúi đầu lúng túng nói: 'Tôi nghĩ trước kia anh không phải về sau,

về sau vỉ một người phụ nữ quan trọng, cho nén đúng là vậy.”

Cung Nhã Thương nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài, biểu hiện của hắn đêm gua, còn chưa đủ mạnh? Còn không đủ đê chứng minhV^ cho cô thấy hắn không phải là gay sao?

Cung Nhã Thương đên gần cô, thổi hơi bên vành tai mẫn cảm của cô: “Đêm qua, anh chửng minh còn chưạ đủ sao? Giờ chúng ta có cần vận động lần nữa không, để emQ hiểu rõ hoàn toàn anh không phải là gay?” Cung Nhã Thưong thấy minh thật thông minh, đây đúng là một đề nghị xuát sắc.

Khiến toàn thân hắn bắt đậu có phản ứng.

Hắn bắt đầu nhớ thân thể xinh đẹp của cô, nốt nhạc ém tai tuyệt vời, còn có đêm hoan ái đến mất hồn kia.

Nghe hắn nói, mặt Đào Chi Yêu nhất thời đỏ bừng.

Trong đầu đột nhiên dần hiện ra buổi sáng hôm nay qua lớp gựơng nhìn được đủ vết;^N bầm tím trên thân thể, tuy không nhớ rõ mọi^^ chuyện xảy ra đêm qua, nhưng thân thể đau nhức, còn có vết hôn toàn thận nhắc nhở cô, đêm qua họ đã điẻn cuồng bao nhiêu.

Thật lâu sau, thản nhiên nói: "Đèm qua tôi bị hạ thuốc kích thích, cái gì cũng không nhớ.”

Cung Nhã Thương nhất thời nhíu mày kiếm lại, sắc mặt trầm xuống, nhớ hai má đỏ bưng của cô đêm qua, nhiệt tình khácthường đột nhiên, hiểu ra.

Giữ hai vai mảnh khảnh của cô, Cung Nhã Thương lạnh lùng nói: "Là ai? Là ai cho em dùng thuốc kích thích?" Dám động vào ngươi phụ nữ của hắn! Những kẻ đó không muốn sống nữa chăng.

Đào Chi Yêu thản nhiên nói: "Qua rồi, Là tôi nhất thời không cấn thận mới đế người khác hại." Nếu không phải hẳn lạnh nhat làm rối loạn tâm trí cô, sao cô có thể đi uống rượu, sao cô có thể để lũ đó động đến.

May mà, may mà Lạc Ngọc Sanh quay về, nếu khỗng hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Đôi mày thanh tú cửa Đào Chi Yêu hơi nhăn lại rất đáng yêu.

Trong đầu Cung Nhã Thương bỗng hiện raV^ hình ảnh một người đàn ông, tụy rất nhanh hắn ta đã rời đí, nhưng mà, hắn vẫn thấy,| hắn ta đưa cô trở về.

l“Là người tối hôm đó đưa em về sao?"’ Cung Nhã Thương thấy sau khi minh hưởng qụa sự tốt đẹp của cô, dục vọng muốn chiếm hữu cô ngày càng mãnh liệt, ngoài hắn ra, không một người đàn ông nào được phép nhìn cô! Ghen tuông như lửa cơ hồ iàni hắn mất đi lý trí!

Đào Chi Yêu khổng nhìn hắn, khộng muốngiải thlch nhiều, chỉ nói: “Là anh ấy cứu tôi, đưa tôi về.”

Cung Nhã Thương cảm tháy đầu óc quay cuồnq, hắn buồn bực khi minh không cạnh cô, đe những tên đàn ông khác chạm vào cô, lại ghen tị cái người đàn ông xuát hiện đúng lúc cứu được cô.

Một loại dự cảm bất an làm hắn cảm nhận được nguy hiểm, Cung Nhã Thương quay mặt cô lại, lạnh lùng nói: "Vì hắn cửu em nên em yêu hắn? Cho nên sáng nay mới vội chạy khỏi anh như vậy?"

Đào Chi Yêu gạt tay hẳn ra, không thể thửa nhận cái suy đoán vớ vẩn lung tung của hắn, lạnh lùng nói: “Cuộc sống của tôi không đến lượt anh ỉo, Cung tiên sinh."

Hắn dựa vào cái gỉ mà vừa mới xuất hiện đã muốn can thiệp cuộc sốnq của cô, dựa vào cái gì nghĩ hắn là cha Tiểu Đào thl có thể quyết định tát cả?

Nhiều năm như vậy cũng là minh cô nuôi Tiểu Đào, giờ, cũng không cần hắn xen vào đời cô.

"Đáng chết!" Cung Nhã Thương thầm mắng, cô muốn chạy khỏi hắn như vạy sao?

Thật lâu sau, hắn đột nhiên cười tà ác, mặc kệ thế nào, hẳn đểu phái giữ cô lại bên cạnh, mặc kệ có bằng lòng hay không.

“Hôn lễ kia, em tiếp tục tổ chức đi Cung Nhã Thương cười âm hiểm.

l“Cái gl?” Mắt Đào Chi Yêu đột nhiên tối sầm lại, đến hôm nay, hắn còn muốn kết hôn sao?

Nếu hắn thật sự yêu hắn ta như thế. vậy thì, cô sẽ giúp hắn đạt được mục đích.

^'Vâng. Cung tiên sinh, vốn hứa là hứa,| tuần cuối cùng, tôi nhát định sẽ tổ chức một hôn lễ để anh hài lòng.”

Ánh mắt sắc bén cua Cung Nhã Thương nhìn cô, thản nhiên nói: “Tốt nhất nên nhự thế. Ba ngày, anh muốn ba ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.