Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 37




edit mimi

Cô bỗng muốn quay về với con, không quan tâm đến báo thù, mặc kệ mọi chuyện, chỉ yên lặng sống cùng Tiểu Đào, im lặng sống cả đời như thế.

Cuộc sống bình thường, hạnh phúc giản đơn.

Nhưng mà, ánh mắt lạnh lùng của Đào Chi Yêu lóe lên, cô không thể từ bỏ, nếu bỏ đi giấc mộng kia, cả đời này cô sẽ phải chạy trốn, không thể sống an ổn với Tiểu Đào, càng không thể toàn tâm toàn ý nuôi dạy Tiểu Đào trưởng thành khỏe mạnh.

Từ khi Tiểu Đào còn nhỏ như vậy, nó đã sớm tò mò vì sao họ lại không ngừng chuyển nhà, càng không ngừng trốn tránh những người kỳ lạ đuổi giết.

Cho dù có tiền, cũng không thể ở trong một gian phòng tốt. Không thể để Tiểu Đào có cuộc sống đầy đủ hạnh phúc.

Đây là điều cô vẫn ngại với Tiểu Đào, cho nên, lúc này cô không thể từ bỏ, không thể mềm lòng, không thể dao động muốn dừng lại, Đào Chi Yêu xoay người bước đi.

Lạc Ngọc Sanh gọi cô: “Ai, anh nói cô bé này, sao lại vô tình vô nghĩa thế. Dù thế nào, cũng là anh cõng em về nhà mà. Anh giúp em nhiều như thế, mỗi lần em đều không nói hai lời đã xoay người cất bước ra đi, cuối cùng em có trái tim không hả?” Máu lạnh vô tình không phải là phẩm chất tốt đẹp tử thần bọn họ nên có sao? Vì sao hắn lại thấy làm tử thần như hắn thật thất bại, động một tí thì mềm lòng, mà người phụ nữ kia, so với tử thần còn vô tình hơn?

Đào Chi Yêu quay đầu nhìn, nhìn người vẫn ngọc thụ lâm phong như cũ, tuy ngoài miệng chỉ trích cô, nhưng trong mắt không có ý trách cứ gì, Đào Chi Yêu nhớ đến tối qua mình buông cả ngờ vực, tín nhiệm hắn vô căn cứ, leo lên bờ lưng ấm áp của hắn, nét mặt Đào Chi Yêu hơi cử động, người đàn ông này, tuy hai người là người xa lạ, hắn lại cứu cô hết lần này đến lần khác, còn rất tốt với cô.

Trong lòng cô cảm kích, nhưng không hiểu cách biểu đạt tình cảm, Đào Chi Yêu vẫn không nói một lời.

Lúc này, nghe hắn trách mắng, Đào Chi Yêu hơi áy náy, sắc mặt dịu đi, nhìn hắn, thản nhiên nói: “Cám ơn anh. Nếu lần sau còn gặp lại, tôi sẽ mời anh ăn cơm, coi như đền đáp.”

Lạc Ngọc Sanh vui vẻ nói: “Thật không? Được!” Nhìn cô đi xa, Lạc Ngọc Sanh quát: “Cô bé ngốc, đi giày vào trước đi, em không đau lòng nhưng anh đau lòng lắm! Nhớ kỹ nợ anh một bữa cơm nhé?”

Đào Chi Yêu quay lưng về phía hắn, phất tay với hắn, coi như tạm biệt.

Đào Chi Yêu nhìn chiếc váy quý giá trên người, biết không thể mặc nó đi làm, cho nên, quyết định về biệt thự của Cung Nhã Thương trước để thay đồ, sau đó mới chuẩn bị đi làm.

Đến cửa biệt thự, ánh mắt Đào Chi Yêu phức tạp nhìn chuông cửa kia, thật lâu sau, mới cố lấy dũng khí để ấn xuống. Không biết tại sao, cô lại bắt đầu sợ người đàn ông bên trong kia, tối qua hắn còn bình tĩnh với loại khí phách đế vương trên người, hắn còn dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, càng khiến cô cảm thấy mình chẳng hiểu gì về hắn cả.

Hắn dường như không phải Cung Nhã Thương trong mắt mọi người, không giống báo cáo, cũng không giống tài liệu điều tra được.

Mà người sống sờ sờ trước mặt cô, rõ ràng khác hẳn Cung Nhã Thương.

Rất nhanh cửa đã mở ra, đập vào mắt là hai mắt màu đỏ, mới qua một đêm, cằm gần như phát sáng màu xanh, nhìn qua có chút chật vật, Cung Nhã Thương nhìn cô, lạnh lùng nói: “Thế nào, lêu lổng một đêm với đàn ông, cuối cùng cũng bò về rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.