Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 1: Uất ức cũng do bản thân tạo ra




Edit: Q vs H

Nếu không phải biết rõ cảnh này chẳng phải mơ, Dạ Hoàng đã nghĩ mình đi từ trong mộng ra, người phụ nữ kia có thân thể xinh đẹp quyến rũ một cách nóng bỏng, có thể mê hoặc bất kỳ gã đàn ông nào, trong mắt họ đều coi cô là nữ thần.

Còn trong mắt những người bên cạnh, chỉ có hâm mộ và ghen tị. Các cô chưa từng nhìn thấy Dạ Hoàng đại nhân dùng ánh mắt mê luyến như vậy nhìn một phụ nữ nào.

Đào Chi Yêu giả vờ hồn nhiên không biết gì, đứng ở đó, hờ hững nói: “Còn muốn tôi làm gì nữa?”

Đào Chi Yêu nhìn chiếc váy trên người mình, trong lòng âm thầm nghĩ ra kế hoạch, chờ một chút khi thoát ra sẽ xé bỏ váy, để cô dễ dàng chạy trốn và đánh nhau.

Nếu giờ phút này Dạ Hoàng mê muội kia biết trong lòng Đào Chi Yêu đang nghĩ những thứ này, nhất định sẽ ngã xuống đất không dậy nổi.

Dạ Hoàng mang Đào Chi Yêu đến ngồi xuống trước gương , người hầu tới chỉnh sửa lại, chỉ một lúc sau, trong gương đã xuất hiện một cô gái vô cùng xinh đẹp. Búi tóc sang trọng, tóc mai buông xuống, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện, tất cả nhìn qua đều hoàn mỹ không chút dư thừa.

Ngoại trử trên cổ có vết đỏ, và trên mặt hơi sưng đỏ.

Dạ Hoàng nhíu mày nhìn một chút, lấy ra một cái chai gì đó, giúp cô bôi thuốc mỡ lạnh như băng, chỉ một lúc sau, vết sưng đỏ bắt đầu biến mất một cách lạ kỳ.

Dạ Hoàng vừa lòng nhìn cô, cười duyên nói: “Cô gái xinh đẹp, yên tâm đi, tôi sẽ không cho cô đến đại sảnh để làm đàn ông trong đó thèm nhỏ dãi. Tôi sẽ chọn khách cho cô, nhất định khiến cô vừa lòng. Rất đặc biệt đấy.” Dạ Hoàng nói một cách đầy ẩn ý.

Đào Chi Yêu không nói gì.

Dạ Hoàng cũng lạnh lùng phân phó “Nửa giờ sau, mang cô ấy đi xuống phòng Diêm tiên sinh ở tầng ba.”

Nữ trợ lý cúi đầu cung kính nói: “Đã biết đại nhân.”

Khi Dạ Hoàng rời đi, đột nhiên hướng Đào Chi Yêu nở nụ cười ý nhị sâu xa, “Cô gái xinh đẹp, vẫn có người theo cô đấy nhé.” Ý trong lời nói, chính là bảo cô đừng nghĩ tới việc chạy trốn.

Không ai nhìn thấy, trong mắt nữ trợ lý hiện lên một vẻ phức tạp khó hiểu.

Đi ở trên hành lang lờ mờ, càng đi không khí dường như càng xuống thấp, rất lạnh lẽo.

Đào Chi Yêu nhìn xa xa hành lang sâu hun hút, càng đi xuống càng cảm thấy giống như đang đi vào một bãi tha ma tăm tối.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Đào Chi Yêu luôn lạnh lùng, lúc hai người vòng qua lan can, sắp đến cửa phòng Diêm tiên sinh, người giúp việc một mực yên lặng đi phía sau Đào Chi Yêu mặt không chút thay đổi chợt lên tiếng “Cô muốn rời khỏi nơi này sao?”

Đào Chi Yêu đột nhiên quay đầu hỏi “Cô nói những lời này là có ý gì?”

Người giúp việc lấy con dao nhỏ sắc bén giắt dưới đùi khuất sau làn váy ra, ánh mắt rạng rỡ nhìn cô, lạnh lùng nói: “Chỉ cần cô giết người trong kia, tôi sẽ nói cho cô biết cách rời khỏi đây như thế nào.” Nói xong liền đem con dao đặt vào tay cô.

Đào Chi Yêu nhìn con dao kia, sửng sốt. Nhịn không được nhìn hai tay mình, đôi tay trắng nõn thon thả, non mềm mà xinh đẹp, nhưng trên hai tay này từng dính đầy máu tươi.

Cô nhắm mắt, trong đầu hiện ra ánh mắt sợ hãi van xin trước khi chết của họ. Đào Chi Yêu cảm thấy hai tay mình đang run rẩy, khi thoát khỏi nơi đó bình thản sống nhiều năm như vậy, bây giờ, thật sự muốn trở thành sát thủ Sư Tử nữa sao?

“Sao cô do dự, hay là cô đang sợ hãi? Hay bị Dạ Hoàng dạy dỗ muốn cả đời ở đây để đàn ông đùa giỡn, làm món đồ chơi, cho đến ngày chết đi?” giọng nói người giúp việc lạnh lùng vô tình. Lại chỉ ra nhược điểm chí mạng của Đào Chi Yêu.

Hiện tại Đào Chi Yêu không phải chỉ một người, cô còn có Đào Tiểu Đào, còn muốn chăm sóc, nuôi nấng con lớn lên, đến một ngày nhìn con mình kết hôn sinh con, còn cô từ từ già đi trong hạnh phúc.

Cô chưa thể chết được!

Đào Chi Yêu bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, cô nhận con dao kia, gật đầu nói: “Được. Một lời đã định.”

Đào Chi Yêu đem dao giấu trong ngực, người giúp việc vui vẻ nói: “Sau khi cô giết hắn, ra cửa rẽ trái, hướng tới đường cụt kia, bố trí nơi này, tất cả đều là kiến trúc đảo lộn, nhìn như là đường sống nhưng đó là cửa chết, nhìn như không có đường lui, lại có thể tìm ra đường sống. Tôi chỉ có thể nói như vậy. Những thứ khác, phải tùy thuộc vào cô.”

Đào Chi Yêu nhìn cô ấy, gật đầu.

Hai người đi qua lan can, vào phòng Diêm tiên sinh, Diêm tiên sinh dường như có thân phận rất cao quý, cửa vẫn như cũ có hai bảo vệ. Nhìn thấy Đào Chi Yêu cùng người hầu gái bước vào, liền ngăn Đào Chi Yêu lại, lạnh lùng nói: “Chúng tôi cần phải kiểm tra.”

Đào Chi Yêu không dự đoán được bọn họ sẽ kiểm tra, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Người giúp việc không chút hoang mang, lạnh lùng nói: “Hắc Đế phái tới mà các anh cũng dám hoài nghi sao? Có cần tôi gọi cho Hắc Đế để các anh tự mình tra xét không?!”

Hai người vừa nghe đến tên Hắc Đế, nhất thời sắc mặt có chút trắng bệch.

Người giúp việc giận giữ nói: “Còn chưa tránh ra! Để cho tiểu thư nhà tôi đi vào!”

Lúc Đào Chi Yêu bước vào, người giúp việc cười lạnh với cô. Liền xoay người rời đi.

Đào Chi Yêu đi vào, trong phòng quả nhiên có một người đàn ông trung niên ở đó, dáng người hơi mập mạp, nhìn cô mắt sáng rỡ nháy nháy mắt, có chút kinh ngạc và vui mừng.

Đào Chi Yêu còn chưa bình tĩnh lại, người đàn ông đã nhanh chóng tiến lại gần, vừa gọi cô là cục cưng bé nhỏ, vừa ôm chằm lấy cô, để cô ngồi trên mặt một cái ngăn tủ, sau đó nhanh chóng mở khóa quần mình, tiếp theo không thương tiếc cởi quần Đào Chi Yêu ra, hắn giải phóng vật cực nóng của mình, cười dâm đãng một tiếng, hơi thở hôi thối từ miệng hắn tỏa ra vậy mà muốn hôn cô.

Đào Chi Yêu vội vàng tránh đi, bởi vì thân mình bị hắn đặt trên ngăn tủ, thân thể Đào Chi Yêu ngồi không xong, chỉ có thể ôm cổ hắn.

Diêm tiên sinh kia vừa muốn nâng thân mình để tiến vào cô vừa mê đắm nói:

“Cô gái xinh đẹp, chết em rồi, trước tiên giúp tôi giải tỏa đi, sau đó chúng ta từ từ chơi đùa, đêm nay còn rất dài.”

Đào Chi Yêu vừa vào cửa đã nhìn quanh bốn phía, đồ vật bên trong ngoại trừ giống cung điện xa hoa, điểm khiến Đào Chi Yêu có chút rét run là trên tường, trong ngăn tủ tất cả đều là các loại công cụ tra tấn độc ác như roi, kim, nước muối, thậm chí còn có lưỡi dao…… Từ từ vui đùa trong miệng hắn chính là những thứ này sao?

Ánh mắt Đào Chi Yêu lạnh lùng, ngay cả hô hấp của hắn cũng gấp gáp, khi hắn muốn tiến vào cô, con dao trong tay đã sớm đặt trên cổ của hắn, lực đạo vừa đủ, khiến Diêm tiên sinh không kịp kêu la một tiếng, đột nhiên ngã xuống.

Tất cả giống như chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, sau khi ngã xuống, máu tuôn ra giống như dòng suối nhỏ.

Chảy tràn ra, giống như một đóa hoa sen nở rộ.

“Cô, cô……” Hắn đến chết vẫn không dám tin, trừng hai mắt thật lớn nhìn Đào Chi Yêu cười xinh đẹp quỷ mị giống như hoa anh túc của bóng đêm.

Đào Chi Yêu không chút biểu tình nhìn hắn một cái, nhảy xuống ngăn tủ, lạnh lùng nói: “Đây là cái giá cho việc ông dám đùa giỡn phụ nữ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.