Khép Mi

Chương 41




Editor: coki (Mèo)

Hóa ra gã sai vặt tới đón dâu là người hầu thiếp thân của Tô tam thiếu gia tên là Thanh Phong. Thái độ của Thanh Phong lạnh nhạt dẫn Quân Nhược Thủy vào động phòng, lỗ mũi hướng lên trời hừ một tiếng, đóng cửa rời đi, lưu lại Quân Nhược Thủy cùng Tô Tử Bội mặc hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội khăn voan màu đỏ đang ngồi yên lặng ở bên mép giường. Tân phòng yên tĩnh một cách quái dị, nàng nhìn Tô Tử Bội đang yên tĩnh ngồi đó, nửa ngày cũng không có động đậy nhúc nhích gì. Không biết cổ nhân làm sao mà hai người xa lạ chưa từng gặp mặt mà khi vừa gặp nhau đã “ò e í é’ này nọ được. Dù sao nàng cũng tự nhủ mình không có được cái khả năng kia.

“Cái đó….” Quân Nhược Thủy hắng giọng, vẫn thấy nên mở miệng trước thì tốt hơn: “Tô tam thiếu gia, ta………”

Không đợi nàng nói xong, Tô Tử Bội đột nhiên vén khăn voan hồng lên, ghét bỏ liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Ấp a ấp úng, tuyệt đối không giống nữ nhân.”

Đáng tiếc lúc này Quân Nhược Thủy đã bị sắc đẹp mê hoặc, nhìn dung nhan tinh xảo của Tô Tử Bội có chút thấn thần. Bộ dạng của hắn quả thật rất đẹp, không giống như một đám nam nhân trước đó nàng đã nhìn thấy ở Quân gia, toàn là liễu yếu đào tơ, lung lay trong gió làm cho nàng cảm thấy khó có thể thích ứng. Nhất thời trong đầu Quân Nhược Thủy hiện lên một câu nói hoa lệ từ ngữ trau chuốt “Mặt giống như hoa đào, da trắng nõn như tuyết, phong hoa tuyệt đại, tuyệt sắc khuynh thành”…Đôi mắt hắn hắc bạch phân minh, lấp lánh như nước song lại lạnh như băng, nến đỏ tỏa ra ánh sáng chiếu rọi hai mắt hắn giống như ánh trăng sao chiếu trên mặt hồ, sóng nước mênh mông, lóng lánh như ngọc làm rung động lòng người. Mày kiếm đen dài mang theo vài phần anh khí thiếu niên mà nam tử ở triều đại này ít có. Mũi cao, môi mỏng hơi nhếch lên, cặp mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn nàng.

Tô Tử Bội nhìn thấy Quân Nhược Thủy vừa thấy mình thì kinh diễm si ngốc liền khinh miệt hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: “Ngươi là ta lấy vào cửa, về sau ở rể Tô gia, tất cả mọi chuyện đều phải nghe lời ta. Sản nghiệp Tô gia không cần ngươi nhúng tay vào chỉ cần ngươi an phận thủ thường ở Tô phủ…” nói tới đây anh mắt hắn lại lạnh thêm vài phần, hàn quang lóng lánh “Không cần vọng tưởng cái gì, an phận thủ thường một chút, bổn thiếu gia sẽ để cho ngươi cả đời cơm áo không lo. Nếu không, hừ, ngươi sẽ sống không bằng chết.”

Quân Nhược Thủy lấy lại tinh thân, gật đầu không sao cả, tỏ vẻ đã biết. Trong lòng nói thầm ta biết về sau Tô gia ngươi là cơm áo cha mẹ của ta, không ngoan ngoãn nghe lời thì còn có thể thế nào nữa? Sản nghiệp Tô gia của ngươi thì ngươi cứ xem như bảo bối đi, ta cũng không muốn tự rước phiền toái cho mình.

“Còn có……” Tô Tử Bội dừng lại một chút, chính nghĩa nói: “ Trước khi ta đồng ý thì ngươi không được đụng vào một sợi tóc của ta.”

Quân Nhược Thủy thiếu chút nữa thì bị nước miếng của mình sặc chết, nàng không thể tưởng tượng được nữ tử đi bắt buộc nam tử chuyện phòng the. Bất quá nàng vẫn bất động thanh sắc gật đầu. Nói thật, nàng chưa từng nghĩ muốn động đến một sợi tóc của hắn, nàng cũng không thể tưởng tượng được bộ dạng của mình khi Bá Vương ngạnh thượng cung nam nhân kia. Chuyện như vậy tuyệt đối chấn động, vượt quá năng lực tưởng tượng của nàng.

“Còn có…” Tô Tử Bội nhíu mày trầm tư, kiêu căng tuyên bố: “Tuyệt đối ngươi không được hái hoa ngắt cỏ, nếu để ta phát hiện được liền xử trí theo gia pháp.”

Vậy mà còn có gia pháp? Không phải là bỏ lồng heo dìm nước chứ? Nơi này không phải là triều đại nữ tôn sao, kỹ năng hồng hạnh ra tường, thủy tính dương hoa hình như là của nam tử chứ? Huống hồ hắn cũng quá bá đạo, vừa không cho nàng ngắt hoa trong nhà lại không cho nàng hái hoa dại bên ngoài, như vậy không bằng bảo nàng xuất gia hướng Phật đi cho rồi.

Tất cả đều nghe hắn đi, dù sao nàng cũng chỉ muốn làm sâu gạo, tay chân cũng không chăm chỉ, hắn nuôi nàng là được.

“Tất cả đều nghe lời Tam thiếu gia ngươi.” Cảm giác xấu hổ lúc động phòng hoa chúc hầu như biến mất, thần kinh đang buộc chặt của Quân Nhược Thủy cuối cùng cũng thả lỏng, nàng lười biếng hắt hơi một cái, duỗi lưng sau đó nói: “Bây giờ ngủ được chưa?”

Quân Nhược Thủy không cảm thấy lời nói của mình có bao nhiêu không ổn, chỉ thấy Tô Tử Bội đỏ mặt, trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Sắc phôi! Cút ra xa một chút.”

Nàng dở khóc dở cười, thật sự là oan uổng, nàng tuyệt đối không có ý tưởng không thuần khiết được không, là lão nhân gia hắn nghĩ nhiều rồi. Hôm nay vất vả một ngày, đến người làm bằng sắt thì cũng phải nghĩ ngơi một chút có đúng không? Nàng nào dám nhiều lời, cười làm lành nói: “Công tử, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là mệt mỏi muốn đi ngủ thôi.”

Tô Tử Bội hừ một tiếng, đương nhiên nói: “Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất.”

“Dựa vào cái gì………….” Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn, giọng nói của Quân Nhược Thủy càng ngày càng nhỏ. Dựa vào cái gì, chỉ bằng hắn là thiếu gia mình là tức phụ* ở rể, chỉ bằng hắn nắm trong tay vận mệnh Tô phủ, bằng hắn là nam nhân mình là nữ nhân hay vì hắn là dao thớt còn mình là thịt bò? Quân Nhược Thủy không khỏi ai oán thở dài một tiếng, trông mong nhìn về phía chiếc giường mềm mại bằng gỗ lim ở gần cửa sổ, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thấp giọng nói: “Ta ngủ phía bên của giường được không?”

Tức phụ: con dâu.

“Không được.” Tô Tử Bội quả quyết cự tuyệt, khinh miệt nói: “Ngươi chỉ xứng đáng ngủ ở dưới đất.”

“Ngươi………….” Quân Nhược Thủy hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giận mà không dám nói gì, dù sao đang ở địa bàn của người ta. Cổ nhân đã nói “Ở dưới mái hiên của người khác thì không thể không cúi đầu”. Haizzz

Tô Tử Bội xem thường liếc nàng một cái: “Ngươi thật sự không giống nữ nhân.”

Làm sao nàng lại không giống nữ nhân? Tuy rằng thân thể này không to lớn giống như nữ nhân bình thường ở Vương triều Kim Bích nhưng vẫn trước lồi sau lõm mà. Khuôn mặt cũng thanh tú động lòng người, dù sao cũng được xem là tiểu mỹ nhân có được hay không? Vừa muốn nổi trận lôi đình lại nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn thôi. Chắc vì đây là ngày đầu tiên nên hắn mới ra oai phủ đầu nàng để lập uy, nếu như nàng náo loạn lên phỏng chừng cũng không chiếm được lợi ích gì. Mọi người ở đây đều không thích nàng, nàng vẫn là ít tìm phiền toái cho mình thôi.

Tô Tử Bội không hề nhìn nhìn nàng, đưa tay tháo cây trâm đang cài ở trên đầu xuống, tóc dài đen mượt xõa tung. Cũng không thèm quan tâm đến nàng, xoay người thổi tắt nến đỏ, kéo màn xuống. Nàng chỉ nghe tiếng cởi quần áo sột soạt sột soạt, phỏng chừng là hắn đang cởi ngoại bào. Quân Nhược Thủy ngây ngốc đứng ngay tại chỗ, thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Người khác nói cuộc đời có bốn việc vui lớn, gặp hạn hán lâu ngày gặp mưa lớn, đi xa quê hương gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc và đề tên bảng vàng thì nàng sẽ chờ xem chuyện thứ nhất có thể vui mừng được hay không chứ chuyện thứ hai thì nàng nghĩ trên đời này chắc chắn sẽ không tồn tại một người xui xẻo hơn nàng bị quăng tới nơi này nên cũng sẽ không tồn tại chuyện gặp bạn cũ. Chuyện thứ ba ở ngay trước mắt, nhắc đến đã không chịu nổi mà chuyện thứ bốn thì cùng nàng chẳng có liên hệ gì. Ngay cả mấy ngày nay chính mình đang làm gì nàng còn chưa hiểu được thì làm sao có thể đề tên bảng vàng? Huống hồ nàng cũng không muốn qua lại chốn quan trường hỗn loạn lại càng không muốn có liên hệ gì với Hoàng gia. Trước mắt làm sâu gạo chính là lý tưởng cao cả nhất của nàng.

Thời tiết đầu mùa hạ, ban đêm yên tĩnh lâu lâu lại truyền tới tiếng ếch ộp kêu vang, rõ ràng làm cho không khí trở nên lạnh lẽo. Cứ như vậy mà ngủ ở dưới đất thì không bao lâu chắc chắn nàng sẽ bị phong thấp. Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là mở miệng: “Cái đó…………Chăn ở nơi nào?”

Tô Tử Bội trở mình, không kiên nhẫn nói: “Tự tìm trong tủ quần áo đi. Tay chân nhẹ nhàng một chút, nếu làm ầm ỹ cản trở việc ta nghĩ ngơi thì ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”

Vẻ mặt Quân Nhược Thủy đen lại. Xem như hắn lợi hại, nàng nhịn. Dựa theo ánh trăng mông lung nàng tìm thấy chăn đang để trong một cái tủ ở góc phòng, trải chăn ngay bên cạnh tủ sau đó nằm xuống, cuốn chăn và thân mình lại giống như cuốn trứng sau đó thỏa mãn gối lên tiếng ếch kêu say sưa đi vào giấc mộng. Có ăn có uống có ngủ, yêu cầu của nàng rất đơn giản.

Trong bóng đem, Tô Tử Bội tập trung nghe tiếng hít thở vững vàng của Quân Nhược Thủy, biết nàng đã ngủ mới thả lỏng cảnh giác ngủ thật say.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Thanh Phong đã ở bên ngoài gõ cửa: “Tam thiếu gia, phu nhân.”

Sáng sớm đã quấy nhiễu mộng đẹp của người khác, có thấy phiền hay không. Quân Nhược Thủy lẩm bẩm một tiếng, dúi đầu vào chăn bông, bịt tay trộm chuông.

Một cái gối đầu ném tới, nện trúng đầu nàng, sau đó là giọng nói nghiêm khắc của Tô Tử Bội quát lớn: “Còn không mau đứng lên, quỷ lười.”

Quân Nhược Thủy giật mình một cái lập tức ngồi dậy nhìn thấy màn của hắn còn chưa có vén lên, chỉ nhìn thấy được một bóng người mơ hồ.

“Nhìn cái gì, nhanh đi mở cửa đi.” Lại là một tiếng quát lớn, tình cảnh này nàng không phải là thê chủ của hắn mà là một nha đầu sai vặt để cho hắn mắng chửi. Nàng thở dài đứng dậy, nhanh nhẹn cuốn chăn cất vào trong tủ sau đó thay một bộ váy dài màu thiên thanh, tóc thì được búi đơn giản bởi một cái trâm sau đó mới mở cửa.

Thanh Phong bưng cái chậu rửa mặt bằng vàng đứng ở cửa, nhìn thấy nàng thì liếc nàng một cái, lỗ mũi hừ một tiếng sau đó hất mặt lên, ngênh ngang đi vào, cũng thuận chân đá cửa lại nhốt nàng ở bên ngoài.

Mới sáng sớm mà nàng đã trêu chọc ai sao? Ai oán giương mắt nhìn về mặt trời mới mọc ở phía Đông, thật sự là không có thiên lý mà.

Đứng trong chốc lát Thanh Phong liền đẩy cửa đi ra, cũng không nhìn nàng mà quay đầu đi thẳng. Quân Nhược Thủy ngơ ngác đứng ở cửa không biết có nên đi vào hay không. Trầm ngâm một lát, cửa liền mở, một nam tử tuấn lãng tiêu sái bước ra. Hắn mặc áo dài màu nguyệt sắc, cổ áo và cổ tay được thêu hoa cúc nhỏ màu vàng nhạt, tóc dài dùng cây trâm bảo thạch màu tím búi lên, mày kiếm mắt sao, ánh mắt trầm tĩnh như nước trong đó lại chứa đựng anh khí bức người. Thật sự là thời đại công tử gia hỗn loạn đen tối lại có một người tuyệt vời như vậy.

Trên mặt Quân Nhược Thủy không dấu được sự khen ngợi, Tô Tử Bội thấy nàng nhìn hắn, tức giận liền gia tăng, oán hận trừng mắt liếc nàng một cái: “Sắc phôi, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi xuống.”

Quân Nhược Thủy cười hắc hắc, cà lơ phất phơ nói: “Tam thiếu gia, ta nhìn phu quân của ta thì có gì không đúng?”

“Ngươi………” Mặt hắn đỏ lên, mắt trợn tròn, căm hận nói: “Tự trọng một chút, bằng không ta sẽ không khách khí.”

Nam nhân ở Vương triều Kim Bích thật dễ dàng đỏ mặt, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, ngả ngớn nói: “Như thế nào gọi là không khách khí?”

Ánh mắt Tô Tử Bội lạnh xuống giống như băng tuyết lạnh lẽo đang tụ tập trong đôi mắt hắn, giọng nói lạnh đến mức làm cho người ta phát run: “Nữ tử trên đời đều tình bạc nghĩa mỏng như nhau, háo sắc vô sỉ. Quân Nhược Thủy, tốt nhất người hãy nhớ kĩ tối hôm qua ta nói như thế nào, bằng không ngươi sẽ hối hận suốt đời.”

Không thú vị. Nàng bĩu môi, cúi đầu đi theo sau hắn đến sảnh chính. Con dâu xấu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng, nàng tất nhiên cũng phải dâng trà cho nhạc mẫu đại nhân. Thật sự là không rõ Tô gia không thích Quân Nhược Thủy vì sao lại cố tình chọn lựa nàng làm thê chủ của Tô Tử Bội?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.