Khép Mi

Chương 16




“Lạc Y, đi thôi, hôm nay đội tuyển bóng đá của trường thi đấu đó!” Mẫn Nghi vừa dọn tập vở vừa hồ hởi nói, các bạn trong lớp cũng đang nhao nhao kéo qua sân bóng, vô cùng náo nhiệt.

“Không được đâu, hôm nay mình phải về nhà học, ngày mai có bài kiểm tra…” Trần Lạc Y rề rề dọn tập vở, rầu rĩ đáp.

Đây quả là nỗi khổ của cô, trường trung học Z là trường điểm, không một học sinh nào trong trường này không phải là tinh anh. Điểm đầu vào của trường rất cao, học sinh do trường đào tạo có xác suất đậu vào đại học danh tiếng rất lớn, đó là lý do hàng năm học sinh đều tranh nhau vào đây đến sứt đầu mẻ trán.

Nhưng sao con heo ngốc nghếch Trần Lạc Y lại lọt vào đây vậy?

Chuyện này phải quay lại từ nhiều năm trước, lúc Diệp Thiên, Trần Lạc Y và Diệp Phong vẫn còn học mẫu giáo.

Sau khi Diệp Thiên phạm sai lầm bị Lạc Y giận, anh đã úp mặt vào tường sám hối một trăm lẻ tám lần, hận đến mức muốn đập đầu tự sát, nhưng bà xã chưa tới tay, tự sát cũng không ai thương tiếc nên anh đành từ bỏ. Anh cảm thấy mình không thể sống mơ mơ màng màng như vậy nữa, nhất là sau khi tên tình địch kiêm em trai Diệp Phong kia xuất hiện. Anh phải có một kế hoạch cụ thể, năng suất, hiệu quả cao, đánh lâu dài mà không gây nhàm chán, từ từ “bắt cóc” trái tim vợ anh, còn bù đắp lỗi lầm bao nhiêu năm qua nữa.

Ông bà nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Thứ nhất, Trần Lạc Y là thỏ trắng điển hình: ngây thơ, tốt bụng, dễ tin, dễ lừa. Tính tình của cô rất tốt, tuy có hơi rụt rè nhưng đã nhận định ai là sẽ hết lòng hết dạ. Do bị mẹ và hai anh trai lạnh nhạt lâu năm, nên sau này cô sẽ sinh ra tính tự ti, không dễ tin vào tình cảm. Và vì rất dễ lừa nên anh chỉ cứu cô một lần cô đã đặt hết cả tình yêu vào anh. Đây là một lợi thế cho anh, nhưng nó cũng sẽ là lợi thế cho người khác. Thế nên điều đầu tiên: Tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước, bách chiến bách thắng.

Thứ hai, Diệp Phong là dạng người săn sóc điển hình: Biết nắm bắt tâm lý phụ nữ, dịu dàng, galant, hiểu lòng người. Loại con trai này rất dễ làm xiêu lòng phái nữ. Có lẽ vì đời trước đã yêu anh nên Trần Lạc Y không động lòng trước Lăng Phong, nhưng đời này thì chưa chắc đâu, anh phải đề phòng mọi lúc mọi nơi. Điều thứ hai: Ngáng chân, bôi đen đối thủ mọi lúc có thể!

Thứ ba, tuy Trần Lạc Y vẫn còn giận anh nhưng thật ra cô là người mềm lòng, da mặt mỏng, hay xấu hổ, không biết cách từ chối. Cứ bám theo cô, mè nheo cô, làm nũng với cô, thế nào cũng sẽ có kết quả, thuận tiện tuyên bố chủ quyền với các giống đực khác. Điều thứ ba: Đắp cho da mặt dày như tường thành, đóng dấu “Vợ của Diệp Thiên” lên trán Trần Lạc Y.

Diệp Thiên hùng hùng hổ hổ viết kế hoạch tác chiến, phân tích ưu khuyết, điểm mạnh yếu của đối thủ, những phòng tuyến có thể công phá của Trần Lạc Y, thuận tiện tra luôn từ “Bí kiếp tán gái” các chiêu thức đọc tâm phái nữ, cách lấy lòng phái nữ, cách nói lời đường mật, cách cầm cưa. Với ưu thế hội họa, anh trang trí cho bản kế hoạch theo sơ đồ tư duy của mình rất nhiều màu sắc, ký hiệu, hình vẽ sinh động. Sau khi xong việc, Diệp Thiên đọc đi đọc lại, càng đọc càng vừa lòng.

Anh là một người sống có kế hoạch, có mục tiêu, sau khi đã xác định mục tiêu thì phải chinh phục cho bằng được, như việc mở công ty riêng, như việc ra nước ngoài… Còn đời này, mục tiêu của anh là Trần Lạc Y, thật đáng thương, à nhầm đáng mừng cho cô, vì cô đã là mục tiêu của anh thì sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn tay anh được…

Đại khái là sau khi vạch kế hoạch, anh cảm thấy, ngoại trừ việc theo đuổi cô, anh còn phải có trách nhiệm với cô nữa, anh phải ngăn cản và chữa hết bệnh tự ti cho cô. Anh không muốn vợ mình là một người rụt rè, không dám mở lòng, không dám nhận thử thách. Trần Lạc Y là một nguồn sáng đáng yêu, chỉ cần cô ấy biết cách tỏa sáng, cô ấy sẽ rạng rỡ không thua bất kỳ ai.

Thế nên, anh lại bắt đầu lập kế hoạch dụ dỗ cô thi tuyển vào trường trung học Z.

Anh biết kiếp trước cô đã nhờ vào quan hệ của ba mình để học vượt lớp, nhưng việc thi tuyển hoàn toàn là dựa vào bản thân cô. Cô có tự tôn của riêng mình, một phần nào đó cô cũng rất giống anh. Ví dụ như chuyện cô yêu anh, vì yêu anh nên cô đã quyết chí bám theo anh, đậu vào trường trung học điểm, vào trường đại học điểm, thi tuyển vào ban thư ký tổng giám đốc. Điều đó chứng tỏ ý chí của cô rất mạnh mẽ, đã quyết tâm là sẽ làm được, đáng tiếc là cô không biết cách đi, xiêu xiêu vẹo vẹo thế nào lại thất bại, cuối cùng trả một cái giá đắt.

Kiếp này cô không yêu anh, nhưng anh vẫn sẽ đánh thức ý chí đó của cô, dạy cô cách kiên cường, cách đứng thẳng, cách đánh trả, cách tỏa sáng. Anh sẽ rèn cho cô một trái tim khỏe mạnh, can đảm, dám mở rộng lòng mình để đón nhận tình yêu của anh.

“Lạc Y.”

Trần Lạc Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Thiên đang ngồi xổm trước mặt mình, em hừ một tiếng, cúi đầu xuống tiếp tục tô màu, Diệp Phong ở bên cạnh cũng im lặng lựa màu cho em.

Diệp Thiên rất khó chịu khi Diệp Phong có mặt ở đây, nhưng anh quyết định lờ đi, anh hỏi: “Sao em lại tô màu mà không ra học chữ với các bạn?”

Tay tô màu của Trần Lạc Y dừng lại, em mím mím môi không trả lời, nhíu mày một lát lại quẹt màu tô tiếp.

Diệp Thiên vẫn bám theo không buông: “Sao em lại không học chữ với các bạn, sao cô giáo lại cho em ra đây ngồi riêng, ngày hôm qua giờ học toán em cũng như thế. Tại sao vậy hả Lạc Y?”

Trần Lạc Y nhíu chặt mày, mím môi khổ sở, tay cầm bút màu của em căng cứng, em thở dồn mấy cái rồi lại im lặng không nói gì.

Diệp Phong khó hiểu nhìn anh trai mình, anh ta lại phát điên cái gì nữa thế, lần trước đánh mông Lạc Y đến sưng đỏ còn chưa đủ sao? Không thấy người ta không muốn nói chuyện với anh sao mà cứ dây dưa hoài vậy?

Ngay lúc Diệp Phong đang muốn lên tiếng ngăn cản thì Diệp Thiên đã nói tiếp: “Cô giáo cho em ra đây tô màu, là vì em không học được sao? Anh nhớ em chỉ mới học được tới chữ E, trong khi các bạn đã học đến chữ O rồi. Còn tên Diệp Phong đây này, em xem, cậu ta cũng đã học hết cả bảng chữ cái, vậy nên cậu ta mới được phép ngồi chơi cùng em. Tại sao em lại không theo kịp các bạn trong lớp hả Lạc Y?”

Diệp Phong trợn tròn mắt, tên anh trai chết tiệt, dám đâm ngang mình. Trần Lạc Y được cho ngồi riêng tô màu đúng là vì em ấy học quá chậm, làm ảnh hưởng các bạn trong lớp nên cô giáo đành phải tách riêng em ấy ra. Vì sợ Trần Lạc Y mặc cảm, buồn rầu nên mình mới nói dối là cũng học không kịp để ngồi cùng em ấy. Giờ thì nhờ phúc Diệp Thiên, lộ tẩy hết rồi, em ấy sẽ càng mặc cảm hơn cho xem.

Quả nhiên, nghe thấy lời ấy Trần Lạc Y đã ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phong, trong mắt lấp lánh ánh nước. Diệp Phong cuống lên, tay chân lúng túng muốn thanh minh gì đó nhưng lại bị Diệp Thiên cướp lời.

“Lạc Y, nói anh nghe, tại sao em lại học chậm hơn các bạn?”

Trần Lạc Y quay sang nhìn Diệp Thiên, giọt nước đọng trong mắt cuối cùng cũng tí tách rớt xuống. Em nghẹn ngào đáp: “Tại vì em ngốc…”

“Em ngốc thì em không cần học sao?”

“Em ngốc… em không nhớ được... bằng các bạn, nên cô cho em ra đây…”

“Vậy em định ngồi đây cả đời luôn đúng không?”

Trần Lạc Y nức nở một tiếng, khẽ lắc lắc đầu.

Diệp Thiên thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ nghiêm nghị, đề cao giọng lên:

“Em thấy không, trong lớp có mười lăm học sinh nhưng chỉ có em là học chậm nhất, vậy mà em còn ngồi đây nhàn nhã tô màu. Em không nhớ câu chuyện rùa và thỏ sao, rùa tuy bò rất chậm, nhưng nó vẫn kiên nhẫn bò không bỏ cuộc, thật ra thì cho dù kết truyện rùa thắng hay thua thì rùa vẫn đáng được tuyên dương, vì nó đã làm hết sức mình. Còn em thì sao, em là một con rùa cần mẫn hay một con rùa nhụt chí? Em nghĩ em cứ đứng yên thì đích đến sẽ tự đi về phía em được hay sao?”

“Em có thể đi chậm, em có thể xuất phát sau người khác, nhưng em không được dừng lại, vì dừng lại có nghĩa là em đã đầu hàng. Em có thể học chậm, em học chậm tại vì em không nhớ lâu, nhưng cứ kiên trì học rồi sẽ có ngày em nhớ được hết bảng chữ cái. Em có thể không biết làm phép tính một cộng một bằng hai, nhưng em vẫn nhớ được từ số một đến số mười không phải sao? Nếu ai cũng vì chút khó khăn mà bỏ cuộc thì thế giới này sẽ ra sao chứ?”

Trần Lạc Y ngơ ngác, nghe cái hiểu cái không, Diệp Phong bên cạnh cũng ngơ ngác, cô giáo và các bạn khác cũng ngơ ngác. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cả lớp, Diệp Thiên xúc động muốn bụm mặt, anh lại bất cẩn để lộ suy nghĩ người lớn của mình rồi, lý lẽ đao to búa lớn, đầy tính triết học này của anh sao một cô bé bốn tuổi như Trần Lạc Y hiểu được chứ. Nhìn cô giáo đang mắt sáng lòe lòe theo dõi mình, Diệp Thiên cảm thấy đầu muốn to ra, quả thật bên trong chỉ toàn là bã đậu mà.

Diệp Thiên ho khụ khụ mấy cái, định vỗ vai Trần Lạc Y, mà thấy nó mang tính “huynh đệ” quá nên lại chuyển sang xoa đầu, súc tích nói: “Tóm lại là… tóm lại là em phải cố lên, không được ngồi đây tô màu nữa, nghe rõ chưa!”

Tối đó, Trần Lạc Y về kể lại chuyện này cho ba Trần Hạo nghe, ông rất ngạc nhiên khi một bé trai năm tuổi lại có thể nói nhiều triết lý sâu sắc như vậy. Cái gì mà điểm xuất phát, cái gì mà kiên trì, cần mẫn, nhụt chí, hồi ông bằng tuổi nó ông còn không biết mấy từ này có nghĩa gì đâu. Ngạc nhiên xong ông lại cười ha ha, quả thật con gái ông có hơi chậm hiểu, học cái gì cũng theo sau người ta, mà hai anh trai nó lại là học sinh giỏi toàn diện hiếm có, cho nên nó cũng sinh tự ti nản lòng, ông an ủi mãi mà không được. Hôm nay nghe kể, ông nhận ra cậu bé trai kia đang dùng kế khích tướng, kích thích ý chí của con gái ông để con bé không tự ti nữa. Ừm ừm, thế này rất được, như vậy chứng tỏ nó muốn tốt cho con bé, chúng nó học cùng lớp lại dễ để ý đến nhau hơn, ông cảm thấy có thể tha thứ cho lỗi lầm đánh mông con gái ông của nó được rồi.

Dưới sự khích lệ của ba, Trần Lạc Y cuối cùng cũng tha thứ cho Diệp Thiên, và bắt đầu con đường học gian nan của mình. Mục tiêu của cô hoàn toàn là do Diệp Thiên đặt ra.

Thi vào cấp một, cô phải đậu trường điểm, tất nhiên là chung trường với anh.

Thi vào cấp hai, không thể nào không phải trường điểm, đương nhiên, sao thiếu mặt Diệp Thiên được.

Thi vào cấp ba, còn nghi ngờ gì nữa, không những là trường điểm, mà còn là trường điểm cao nhất thành phố. Và Diệp Thiên cũng vào cùng cô.

Anh luôn đồng hành với cô, động viên cô, kích thích ý chí cô, không cho phép cô bỏ cuộc. Mỗi khi học mệt quá, cô uất ức đến khóc lên, Diệp Thiên lại đưa cô đi chơi xả stress, sau đó trở về tống cô quay lại địa ngục học tập. Nhờ thế mà con heo ngốc nghếch như Trần Lạc Y lại có một thành tích khá đẹp đẽ, tuy lần nào cũng toàn đậu vớt…

Lần này, kỳ thi phân ban đã tới, cổng trường đại học đã cận kề, Trần Lạc Y vô cùng mong chờ và hồi hộp, vì đây là cơ hội cuối cùng để cô thoát khỏi anh. Dù biết anh đã nâng đỡ mình đến ngày hôm nay, nhưng cô thật sự cảm thấy học như vậy là đủ rồi, cái đầu nhỏ bé của cô không thể nhét thêm vào được nữa. ಥ_ಥ

___

Nhi: Lạc Y thật sự là hẻm có tiền đồ. >O

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.